Thế Hôn

Chương 363: Đến nơi



Một đường đi trước, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, LâmThế Toàn chỉ vừa thấy Lâm Cẩn Dung cùng Nghị Lang không khoẻ hay nóng nực là sẽtìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, khí hậu sảng khoái sẽ đi cố thêm vài đoạnđường, mỗi khi đến một chỗ, thuyền cập bờ nghỉ tạm, tất yếu sẽ tự mình rờithuyền mua thức ăn và trái cây rau dưa tươi mới, giám sát nhà đò tỉ mỉ chuẩn bịcơm canh, đúng là so với lúc Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vào kinh còn chu đáocẩn thận hơn.

Nghị Lang cũng không cô phụ mong đợi của mọi người,biểu hiện thập phần khỏe mạnh hoạt bát, có thể ăn có thể ngủ, mỗi ngày gió êmsóng lặng được bế ở đầu thuyền phơi nắng là lúc hắn yêu nhất, hay cùng Lâm CẩnDung, Lâm Thế Toàn vui đùa cũng là thời khắc hắn thích nhất. Ngược lại Sa ma mavẫn như cũ say tàu, tuy rằng đã sử dụng bí phương của nhà đỏ, vẫn là cả ngày mờmịt không có tinh thần, đại đa số thời điểm đều tránh ở trong khoang thuyền ngủmê mệt. Lâm Cẩn Dung tuy rằng đáng thương bà lớn tuổi thể nhược, nhưng cũngkhông còn biện pháp nào, chỉ có thể lệnh cho nhà đò nấu cho bà chút canh bổ,Lâm Thế Toàn đi chọn mua rau dưa và trái cây tươi mới cũng nhớ kỹ nhất định đểlại cho bà.

Lâm Thế Toàn dọc theo đường đi vẫn tính toán, mặc dùlà từ từ đi chậm, nhưng cũng chưa từng trì hoãn kéo dài lâu, vào lúc chạng vạngngày 26 tháng 9 thì đến bến tàu, tức là chỗ gần Giang thần miếu.

Tôi tớ Lục gia phái tới tiếp đón mẫu tử các nàng đãsớm chờ ở trên bờ, thuyền mới cập bờ, đã có người lên đây xác nhận, nghe nói làcác nàng, chủ sự lập tức thỉnh cầu bái kiến. Người đến chính là Lục Tùng lúctrước Lục lão ông định ban cho Lục Giam mang vào kinh, Lâm Cẩn Dung ngay lậptức nhận lễ của hắn: “Vất vả rồi, đợi lâu không?”

Lục Tùng cười nói: “Không vất vả, cũng là hôm qua mớiđến, vốn tưởng rằng dù thế nào cũng phải mấy ngày nữa, chưa từng nghĩ rằngthiếu phu nhân lại về nhanh như vậy. May mắn lão thái gia sốt ruột, vẫn thúcgiục các hạ nhân, bằng không chỉ sợ sẽ hỏng việc. Đã sớm thuê khách điếm, thiếuphu nhân và Tứ thiếu gia lên bờ là có thể vào nghỉ tạm. Nghỉ ngơi một ngày,sáng mai chúng ta lại đi.”

Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Lão thái gia thân thể nhưthế nào?”

Lục Tùng cẩn thận nói: “Nô tài đã nhiều ngày không gặplão thái gia. Đều là Phạm đại quản sự truyền lời, bất quá nghĩ đến chắc làkhông sao.”

Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, giờ phút nàyLục lão ông hẳn là đã nằm trên giường không dậy nổi, sở dĩ chưa từng truyền ratin tức, đại để là vì tất cả mọi người nghĩ rằng hắn vẫn có thể vượt qua nhưlần trước. Lâm Cẩn Dung hơi trầm ngâm, phân phó Lục Tùng chỉ huy người vác hànhlý, tiếp đón Lâm Thế Toàn lên bờ.

Đi tới chỗ rộng lớn từ xa đã có thể thấy được Giangthần miếu, Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Tam ca có từng đi qua Giang thần miếukia không?”

Lâm Thế Toàn lơ đễnh: “Đương nhiên đã đi qua, vài lầnngồi thuyền qua sông, đều từng tới đó tế bái.” Thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đónhìn xung quanh, trong lòng vừa động: “Tứ muội là muốn đi xem sao?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Đúng là muốn đi xem, Tam ca có rảnhkhông? Chúng ta mỗi lần ngồi thuyền đều là xuôi gió xuôi nước, cũng nên đi tếbái một phen.”

Lâm Thế Toàn nói: “Dù thế nào cũng sẽ đi qua nơi này,trước nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đi xem cũng không muộn. Ở lại đây thêmhai ngày cũng không ảnh hưởng gì.”

Lục lão ông sẽ tạ thế vào 30 tháng 9, nếu còn đang ởtrên đường cũng đành thôi, nhưng đã đến nơi này, cách Bình châu bất quá chỉ cóhai ngày lộ trình, Lâm Cẩn Dung cũng không muốn ở lâu liền nhân tiện nói: “Lãothái gia lo lắng như thế, ta lúc này ở lâu, thật sự không ổn. Ta phải đi nhìnxem, Tam ca nếu muốn đi thì đi, không muốn cũng không sao.”

Lâm Thế Toàn làm sao lại yên tâm để một mình nàng đi?Đợi trở về khách điếm tắm rửa xong, nghỉ ngơi một lát, liền cùng đi Lâm CẩnDung tiến đến Giang thần miếu.

Cẩm cô đang ngồi ở dưới mái hiên nhặt rau, thấy nàngtiến vào, lắp bắp kinh hãi, lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là Nhị thiếu phu nhân.Người là tới tế bái sao? Thỉnh người đi bên này.” Có vẻ nhiệt tình hơn so vớilần đầu tiên gặp mặt.

Lâm Cẩn Dung lần trước thỉnh Cung ma ma thay nàng mangtheo hai mươi lượng bạc đến, Cẩm cô như cũ vẫn không cần, nói rõ thay Lâm CẩnDung cung phụng Giang thần. Lâm Cẩn Dung đến Cẩm cô chỉ cho là nàng quyên tặngcung phụng trước mặt Giang thần miếu, không khỏi dẫn Lâm Cẩn Dung đi vào bêntrong, một đường chỉ cho nàng xem: “Sớm muộn gì cũng thắp ba nén hương, hằngngày cung phụng đồ cúng, ngày lễ ngày tết cũng có hiến tế……”

Lâm Cẩn Dung tùy tiện nhìn một hồi, tìm thấy ông từ,tỏ vẻ nếu Cẩm cô nguyện ý lập gia đình, nàng nguyện bỏ ra đồ cưới, lại thay bọnhọ mua một khoảnh đất mấy chục mẫu xung quanh. Nàng xem như suy nghĩ cẩn thận,phải đợi Cẩm cô tự mình mở miệng, chỉ sợ đợi cho ngày tháng năm nào cũng đợikhông được, không cần hỏi nhiều, trực tiếp tìm ông từ đưa bạc là được rồi.

Ông từ vui mừng quá đỗi, không khỏi nói nhiều lời cảmkích, ngay lập tức gọi Cẩm cô tiến vào cùng Lâm Cẩn Dung dập đầu cảm tạ.

Lâm Cẩn Dung nhận lễ của Cẩm cô, lệnh Lâm Quý cho haimươi lượng bạc làm đồ cưới cho Cẩm cô, lại dựa theo giá thị trường để lại tiềntài cho hai người làm vốn mua đất.

Lâm Thế Toàn khẽ nhíu mày, thập phần không đồng ý hànhvi như vậy của nàng, nhưng cũng không ngăn cản trước mặt mọi người, chỉ sau khitrở về khách điếm thì không khỏi uyển chuyển góp lời: “A Dung muốn từ nơi nàybắt đầu xây dựng nhà tình nghĩa sao? Tặng như vậy hơi nhiều rồi, đủ cho chitiêu một nhà mấy người rồi. Muội bớt lại chút bạc, chỉ cần đủ gả đi là được,tiết kiệm tiền tài còn có thể quyên góp thêm cho vài người khác mà.”

Cẩm cô không giống với những người đó. Lâm Cẩn Dungbiết hắn có ý tốt, cũng không muốn cùng hắn giải thích, cười nói: “Tam ca cóđiều không biết, nơi này là chỗ giao thông trọng yếu, thương hành qua sông ítnhiều đều thích tế bái Giang thần miếu, có một chút gió thổi cỏ lay, đều dễdàng rơi vào tai địa phương khác. Nếu ta muốn xây dựng thiện danh, nên bắt đầutừ nơi này. Giống như là việc buôn bán, cọc sinh ý đầu tiên đương nhiên tìnhnguyện lỗ vốn cũng phải làm cho thật tốt, mới có thể quảng bá thanh danh rộngkhắp.”

Lâm Thế Toàn thấy nàng nói nghiêm túc, lại biết nàngkhông phải là người tham danh lợi, nghĩ lại, nhưng chuyện Lâm Cẩn Dung phải làmtương lai đa số mọi người sẽ phản đối, không bằng từ giờ trở đi, lấy phươngthức như vậy từng bước một đẩy mạnh, đến lúc đó lực cản cũng sẽ bớt đi chút, vìvậy cũng không hề khuyên nàng, cười mắng: “Được rồi, Lâm đại người lươngthiện.”

Lâm Cẩn Dung ôm bụng cười nói: “Chớ gọi ta như vậy,thật khó nghe a.” Lại hỏi hắn: “Năm trước chúng ta đi qua đây, Mẫn Hành cứuVương Lập Xuân, hắn nói với Mẫn Hành là phụ cận có sơn phỉ. Tam ca có biếtchuyện này hay không?”

Lâm Thế Toàn nói: “Nghe Nhị lang ở trên đường nói qua,sao nào?”

Lâm Cẩn Dung liền khuyến khích hắn: “Không có gì, chỉlà đến đây ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, khi đó Mẫn Hành cố ý đã nói qua vớibảo tiêu, bảo hắn báo quan tiêu diệt, cũng không biết hiện tại đám sơn phỉ nàycòn ở đây hay không? Đã bị tiêu diệt hết chưa?”

Lâm Thế Toàn vừa vặn nhàn rỗi nhàm chán: “Ta đi hỏithăm xem, trở về nói cho muội nghe.”

Lâm Cẩn Dung liền bế Nghị Lang ở trong phòng nói giỡnchọc cười, lại thỉnh phòng bếp chưng một chén cháo bột cho Nghị Lang.

Đợi đến khi Nghị Lang ăn no xong, buồn ngủ ngã vàotrong lòng Lâm Cẩn Dung, Lâm Thế Toàn cũng đã trở lại: “Đương nhiên là còn ởđây, nói là tháng trước lại có người bị cướp, hai ngày trước lại có người dusơn ngoạn thủy, một nhà 7 người đều mất mạng, còn có lá cờ cắm vào đầu thuyền,phía trên viết thay trời hành đạo.”

Chẳng những có sơn phỉ, còn thêm thủy phỉ nữa sao, LâmCẩn Dung run lên: “Quan phủ không tấn công tróc nã sao?”

Lâm Thế Toàn cười nhạo một tiếng: “Muốn phát binh tấncông, làm sao có thể dễ dàng như vậy? Lúc ấy nghe nói cũng từng điều một độinhân mã ra, ép buộc dân chúng hồi lâu, cái gì cũng chưa làm, đừng nói tới tiêudiệt, ngay cả mặt đạo tặc thế nào cũng không biết. Đều nói so với sơn phỉ cùngthủy phỉ còn dã man hơn, khi đó, các nhà phụ cận đều ước gì bọn họ nhanh rờiđi, có ai còn nghĩ gì tới đạo tặc nữa?”

“Vậy không còn biện pháp nào khác sao? Cứ như vậy đểmấy kẻ ác này hại người sao?” Lâm Cẩn Dung sầu lo, sầu muốn bứt tóc. Nàng đãnói rồi, đạo tặc này tất nhiên có liên quan đến loạn phỉ kia, nếu có thể mượnlực lượng của quan phủ trước đem những người này càn quét sạch sẽ, tương laicũng sẽ không loạn lạc, thê thảm như thế. Tiếc rằng nàng chỉ là một nữ tử tầmthường, dù thế nào cũng không có khả năng vươn tay xa như vậy, thúc đẩy loạichuyện này.

“Vậy phải xem người làm quan nghĩ như thế nào. Nếu gặpđược người liêm chính, cũng bất quá chỉ là vấn đề quyết tâm hay không, nếukhông nữa thì, chính là đám đạo tặc sẽ không hay ho, đụng vào người không nêndây dưa, quan phủ không thể không quản, bằng không chỉ sợ là khó khăn.” Lâm ThếToàn lắc đầu thở dài một hồi, lại than thở: “May mắn trên đại đạo cũng chưa cóai bị hành hung, bằng không chúng ta đi đường này sẽ có chút gian nan đây.”

Hắn nói này hồi lâu cũng không thấy Lâm Cẩn Dung trảlời, không khỏi giương mắt nhìn, đã thấy hai hàng lông mày của Lâm Cẩn Dungnhíu chặt, dường như có vô số tâm sự, liền có chút hối hận không nên kể mấychuyện hung hiểm này cho nàng nghe, vì thế đành cười ha ha: “Quên đi, không cầnsuy nghĩ việc này, nghĩ nhiều chuyện cao hứng khác, lập tức muội có thể nhìnthấy Tam thẩm nương cùng tiểu Thất đệ, ta cũng có thể nhìn thấy Lưu Nhi a. Sớmmột chút nghỉ ngơi đi.”

Lâm Cẩn Dung đưa hắn ra ngoài, trở về bế Nghị Lang ởtrên giường dỗ dành, tâm tư đều nghĩ về chuyện loạn phỉ. Lực lượng của nàngthật sự là quá yếu ớt, lực lượng của Lục Giam cũng chỉ có hạn, huống chi đứnggiữa còn có một vấn đề trí mạng — nàng không thể nói, cho nên muốn tranh thủ đểbảo hộ lại càng khó. Nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Nghị Lang,nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung chờ Nghị Lang ngủ đủ,ăn uống no nê, mới khởi hành chạy về Bình châu.

Nghị Lang lần này không im lặng nhu thuận như ở trênthuyền, hắn đối với việc phải ở trong một không gian chật hẹp thập phần bấtmãn, khi không ngủ được thì dùng sức khóc, khiến Lâm Cẩn Dung đau lòng muốnchết. Không khỏi cố gắng tận lực nhiều chiếu cố Nghị Lang, đi một chút lạingừng, lộ trình vốn 2 ngày ước chừng phải mất đến ba ngày, mãi cho đến chạngvạng ngày 29, xe ngựa rốt cục vào thành Bình châu.

Lục Tùng đã sớm sai người đi trước báo tin, xe ngựacủa Lâm Cẩn Dung mới đến trước cửa, Lục Kinh liền dẫn một đám người ra, dẫnngựa, kéo xe, chuyển hành lý. Lâm Thế Toàn thấy thế, liền cùng Lâm Cẩn Dung cáotừ: “Ta sẽ không đưa các muội vào cửa, ta đi trước cùng Tam thẩm nương nói mộttiếng, báo bình an, đỡ khiến các nàng lo lắng.”

Lâm Cẩn Dung cũng không giữ hắn lại, cách qua xe ngựacảm tạ hắn: “Đa tạ Tam ca, làm phiền huynh nói với mẫu thân ta, qua mấy ngàynữa ta sẽ tới vấn an bọn họ.”

Xe ngựa dừng lại ở nhị môn, ma ma ân cần tiến lên đỡLâm Cẩn Dung xuống xe, đều hành lễ chúc mừng nàng cùng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dungngẩng đầu nhìn Lục phủ chìm trong bóng đêm, trầm tĩnh phân phó Anh Đào:“Thưởng, phàm là người hôm nay giúp đỡ chuyển này nọ, tiếp đón, thì đềuthưởng.”