Thế Hôn

Chương 163: Bàng quan



Từ trước Lâm Cẩn Dung không biết, nay lấy thân phậnnhư một người đứng xem, ngược lại rõ ràng rất nhiều. Lục Thiện chính là một câythương, nếu muốn khiến Nhị phòng cùng Đồ thị yên tĩnh, đầu tiên phải giải quyếtvấn đề của Lục Thiện. Lục Thiện một ngày không thoát ly khỏi Đồ thị, một ngàysẽ không thể bình thường lớn lên, mà có lớn lên cũng sẽ trở thành phế nhân. LụcThiện càng suy nhược, càng không nên thân, Đồ thị trong lòng oán khí sẽ càngtrầm trọng, sẽ càng hung hăng huyên náo.

Lâm Cẩn Dung thanh âm không nhỏ, nhưng vào lúc này,căn bản không có ai để ý tới nàng.

Tân nhi tức mới vào cửa thì tính là cái gì?

Đồ thị khóc thương tâm, lòng tràn đầy oán hận đối vớicông công bà bà và Đại phòng, đối với Lục Giam bất mãn cùng thất vọng, cho dùnghe thấy lời của Lâm Cẩn Dung, cũng luyến tiếc để Lục Thiện rời khỏi tầm mắtcùng ôm ấp của nàng, bị đưa đến nơi khác chịu khổ.

Lâm Ngọc Trân vô cùng bất mãn. Thật đúng là suy nghĩcho Tam phòng sao? Còn không biết Chư tiên sinh có nguyện ý thu nhận Lục Thiệnhay không, cho dù đồng ý, vậy không phải khiến Lục Giam chọc phiền toái sao?Lục Giam bị liên lụy, sao còn có thể chuyên tâm đọc sách tham dự khảo thí?

Đám người Tống thị đương nhiên càng tỏ vẻ không nghethấy, thanh âm khuyên giải lớn hơn nữa, chỉ hai ba cái, liền đem thanh âm củaLâm Cẩn Dung chìm nghỉm trong tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Lục Vân rũ mắt xuống trầm tư, Lục Giam cũng nhanhchóng giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt có ánh lửa.

Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe miệng, rũ mắt xuống bưng mộtchung trà cho Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân thân thể không tốt, không thểchịu đựng được tranh cãi ầm ĩ, nếu phát tác, lại thấy có lỗi với lão Tam cùngTam nhi tức, không phát tác, lại thấy tình huống này thật kỳ cục. Hành vi này,giống như là giúp Lâm Cẩn Dung ra oai phủ đầu, lập tức thở dài, nhẹ nhàng vuốtvuốt mu bàn tay của Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Hài tử, con……”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có việc gì.”Nàng không thèm để ý, bởi vì không cần, cho nên loại thủ đoạn này căn bản khônggây thương tổn đến nàng, nhiều nhất chỉ là tranh cãi ầm ĩ phiền chán một chútmà thôi.

Thấy nàng tuy rằng bộ dạng phục tùng rũ mắt , trên mặtcùng trong giọng nói cũng không có gì mất kiên nhẫn, phẫn nộ thương tâm gì đó,thật yên lặng, ôn hòa, Lục lão phu nhân tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, đứngdậy nói: “Ta mệt mỏi, không thoải mái. Nhi tức của Nhị lang đỡ ta vào buồngtrong nghỉ tạm.”

Lâm Cẩn Dung ước gì được như vậy, liền đỡ lấy cánh taycủa Lục lão phu nhân, cùng nàng vào nội đường, sau khi đóng cửa lại, tiếng khóccủa Đồ thị cùng thanh âm khuyên giải của Tống thị cũng trở nên nhỏ hơn.

Lâm Cẩn Dung hầu hạ Lục lão phu nhân nằm trên giường,lại tiếp nhận khăn nóng từ tay Sa ma ma đưa cho Lục lão phu nhân lau mặt. Lụclão phu nhân nhiệt tình nói: “A Dung ở lại giúp ta trò chuyện.”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười ngồi trên đôn trước mặt bà, mỉmcười nhìn bà: “Tổ mẫu muốn nghe cái gì?” Lục lão phu nhân trường kỳ ốm đau nằmtrên giường, thích thanh tĩnh, vô lực quản sự vụ lớn nhỏ trong hậu viện, ngaycả lúc các nhi tức đến thỉnh an, cũng không phải ngày ngày đều có tinh thần,tất nhiên không cùng nhóm nhi tức của các tôn tử thân cận. Nhưng năm đó bà lạicực kỳ thích Ninh nhi, thường xuyên bảo Sa ma ma ôm Ninh nhi đi qua chơi, chonên Lâm Cẩn Dung tuy không tiếp xúc nhiều với bà lắm, nhưng cũng không chánghét bà. Lúc này đi theo Lục lão phu nhân tránh ở trong phòng này, quả thực cựckỳ thanh tịnh, cứ ở đây bồi lão phu nhân trò chuyện.

Lục lão phu nhân chưa nghĩ ra, chỉ nói: “Nói với tachuyện nhóm tiểu cô nương bây giờ thích cái gì đi? Ta lâu lắm đã không xuấtmôn, ngoạn ý mới mẻ cũng không biết.”

Lâm Cẩn Dung nhất thời có chút sợ run, kiếp trước khổsở, cảnh ngộ quẫn bách, kiếp này mọi việc ngoài ý muốn, tất cả thời gian rảnhrỗi đều dùng để kiếm tiền hoặc thay đám người Đào thị, Lâm Thận Chi trù tính,căn bản không có nhàn tâm suy nghĩ mấy việc vặt vô dụng này. Lâm Ngũ các nànghiện nay thích cái gì, đang lưu hành cái gì, nàng cũng không biết. Có thể tưởngtượng, nữ hài tử yêu nhất đơn giản chính là ăn mặc vui đùa mà thôi, liền cườinói: “Vẫn giống như tổ mẫu năm đó thôi, đấu thơ ngắm hoa đánh đu, du hồ thắphương bái phật, làm đồ ăn ngon, son phấn bột nước, thể loại xiêm y đang lưuhành, tay nghề của ai là khéo nhất.”

Lục lão phu nhân liền cười rộ lên: “Quả nhiên vẫnkhông thay đổi. Như vậy con thích nhất cái gì?”

Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhìn tay, thấp giọng nói: “Tôntức khi nhàn rỗi cũng sẽ thổi sáo pha trà, viết chữ đọc sách, phần lớn thờigian sẽ xem sổ sách.” Dù sao nay nàng có thanh danh như thế ở bên ngoài, cũngkhông cần phải che giấu, không bằng sớm một chút nói ra, ngày khác cũng có thểquang minh chính đại thỉnh Lâm Thế Toàn tiến vào trò chuyện, thương lượng mộtchút các bước kế tiếp.

Lục lão phu nhân cười nói: “Con rất thành thật. Lúc tacòn trẻ cũng từng giúp đỡ tổ phụ các con xem sổ sách, sau đó thân mình khôngtốt, không thể kham nổi. Cảm thấy hàng chữ nhỏ như khiêu vũ, khiến ta đầu vángmắt hoa.”

Lâm Cẩn Dung phối hợp cười cười: “Tổ mẫu vốn sinh rađể hưởng phúc.”

Lúc này gian ngoài dĩ nhiên đã an tĩnh lại, đại nhahoàn Tố Tâm tiến vào nói: “Lão thái thái, Đại phu nhân cùng tiểu thư muốn tiếnvào bồi người nói chuyện.”

Lục lão phu nhân nhíu nhíu mày: “Ta mệt mỏi.” Tố Tâmvội lui ra ngoài truyền lời.

Lâm Cẩn Dung cũng thuận theo đứng dậy: “Vậy tổ mẫu cứnghỉ ngơi, tôn tức ra ngoài.”

Lục lão phu nhân “Ân” một tiếng, để nàng đi.

Lâm Cẩn Dung ra nội đường, chỉ thấy Lâm Ngọc Trân cùngLục Vân đều đã rời đi, chỉ có một mình Lục Giam đứng bên ngoài, đưa lưng vềphía nàng, nhìn ngoài cửa mà ngẩn người. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quayđầu liếc nàng một cái, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Hai người trầm mặc trở về phòng, Quế ma ma thấy biểutình của hai người không tốt, sợ tới mức nơm nớp lo sợ, vội nháy mắt với LâmCẩn Dung, rồi lại liếc nhìn Lục Giam. Lệ Chi dâng trà cũng thật cẩn thận, ĐậuNhi thì nín thở tĩnh khí.

Có khối băng lạnh trầm mặc ngồi ở chỗ này, ai cũngkhông cảm thấy vui vẻ cho nổi. Lâm Cẩn Dung liền hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành muốnđến Thính Tuyết các không? Lục Giam lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Khôngđi.”

Lâm Cẩn Dung nhếch miệng: “Ta đây thu dọn một chút,chàng ra cách vách đọc sách không?”

Lục Giam lại nói: “Không đọc.”

Vậy mặc kệ hắn, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy lấy sáchcủa mình ra đọc.

Lục Giam lại ngồi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “ADung, về sau đừng ở trước mặt những người khác nói như vậy nữa.”

Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta chỉ cảm thấy mặc kệ là ai,mỗi ngày bị người ta nói là phế nhân yếu ớt, không bệnh cũng thành sinh bệnh.Hài tử mười ba tuổi, cũng nên trù tính tốt một chút, không có ý tứ gì khác.”Lời đã nói hết rồi, nghe hay là không nghe, làm hay là không làm, là chuyện củariêng hắn.

Lục Giam nhìn nàng một cái: “Ta biết. Trước cứ để hắnđiều trị thân thể tốt rồi nói sau. Cũng không thể cứ để như vậy.”

Hắn tuy rằng chưa từng nhiều lời, Lâm Cẩn Dung lạitrực giác tâm tình của hắn không tồi, liền nhân cơ hội nói: “Ta cũng đã quá lâuchưa quản lý chuyện cửa hàng, thật lâu chưa từng gặp qua tộc huynh. Mẫn Hành,chàng thấy……?”

Lục Giam sảng khoái nói: “Trước qua tháng này, rồi tasẽ an bài.” Lập tức đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến.”

Cũng chưa nói muốn đi đâu, Lâm Cẩn Dung cũng khônghỏi, chỉ đưa hắn ra cửa, vừa mới trở về ngồi xuống, có nha hoàn Trầm Hương củaLâm Ngọc Trân tiến vào nói: “Phu nhân thỉnh Nhị thiếu phu nhân đi qua mộtchuyến.”

Tất nhiên là vì vừa rồi nàng đã nhiều lời. Lâm CẩnDung gọi Lệ Chi đi theo, cùng đến gặp Lâm Ngọc Trân.

Mới vào cửa phòng, nàng liền cảm giác được không khíthực áp lực, Lâm Ngọc Trân nghiêm mặt ngồi trên tháp trước cửa sổ, tay bưng mộtchén trà, đưa lưng về phía nàng, cũng không quay đầu lại. Lục Vân ngồi ở mộtbên, ra hiệu với nàng, ám chỉ Lâm Ngọc Trân đang tức giận.

Lâm Cẩn Dung hành lễ vấn an, Lâm Ngọc Trân không để ýtới. Còn nói lại một lần, Lâm Ngọc Trân vẫn không để ý tới. Lục Vân vội cườinói: “Nương, đóng cửa lại chúng ta chính là người một nhà, có gì muốn nói,người cứ nói, cứ tức giận mất tự nhiên như vậy sẽ không giải quyết được vấnđề.”

Lâm Ngọc Trân quay đầu hung hăng trừng mắt Lâm CẩnDung: “Ta đã xem thường con rồi, mới vào cửa hai ngày, đã sinh ra nhiềuchuyện……”

Lâm Cẩn Dung khóe môi hàm chứa thản nhiên tươi cười,nghe nàng phát hỏa xong, mới hòa hòa khí khí nói: “Cô cô, không phải chất nữsinh sự, là người khác sinh sự. Người là vì lời nói vừa rồi của chất nữ mà tứcgiận chăng?”

Lục Vân nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung. Không tứcgiận không ảo não, bình bình thản thản, người này không phải là kẻ khờ khạokhông hiểu chuyện thì đúng là quá sâu sắc thâm trầm.

Rõ ràng, đây không phải là kẻ khờ khạo, đó là tâm tưtinh tế, không thể nắm bắt.

Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Con biết rồi sao? Ta cònnghĩ con không biết đây? Nhị lang đâu? Nghe nói hắn đã ra ngoài, đi đâu vậy?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị gia không nói, ta cũng khôngtiện hỏi. Ta tất nhiên là biết. Chính vì biết, cho nên mới nhiều lời một câukia.”

Lục Vân nói: “Tẩu tử, tẩu đã biết, cũng nên hiểu hoàncảnh của chúng ta. Tẩu muốn bảo Tam thẩm nương đem Lục đệ đưa đến Chư tiên sinhsao? Tam thẩm nương đã coi Lục đệ như bộ rễ gắn liền với đất, căn bản luyếntiếc, tẩu không sợ có người nói tẩu vừa vào cửa đã làm mấy chuyện xấu, khôngdung nổi hắn sao?”

Lâm Ngọc Trân hung hăng thêm một câu: “Nếu là LụcThiện bị đưa đến chỗ Chư tiên sinh, liên lụy Nhị lang, con cho là người chịuthiệt nhất sẽ là ai!”

Tóm lại không phải là nàng. Lâm Cẩn Dung nói: “Khôngthể có liên lụy, ngược lại mọi người sẽ được thanh tịnh hơn rất nhiều.”

“Sao lại nói như vậy?” Lục Vân bắt lấy những lời nàycủa nàng, theo đuổi không bỏ.

Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu nói: “Mỗi người đều cóquần áo mới dịp lễ tết, ta vốn là cũng có, lại bị người bên ngoài đoạt đi, chỉcòn lại có một kiện nửa mới nửa cũ, không thể mặc ra ngoài. Ta đương nhiên muốnkhóc muốn ồn ào, bằng không người khác sao biết ta ủy khuất đáng thương đây?Nhưng nếu ta cũng có quần áo đẹp, ta tất nhiên sẽ không thể ủy khuất. Tuy khôngphải là đồ mới, nhưng tốt xấu có quần áo đẹp chống đỡ mặt mũi, không phải cấpbách như vậy.” Đồ thị vì sao luôn bám riết lấy Lục Giam, vì sao hôm nay liềulĩnh bùng nổ phát tác? Bởi vì Đồ thị không nhìn thấy hy vọng gì trong tươnglai.

So sánh này tuy hơi khó nghe, nhưng lại thập phầnchuẩn xác. Lục Vân nghe hiểu, phủ lên đầu vai Lâm Ngọc Trân, lo lắng nói: “Tẩutử, tuy tẩu hảo tâm, nhưng không khỏi có chút qua loa, dễ dàng bị người kháchiểu lầm lợi dụng. Lời nói này hiện nay chỉ sợ đã rơi vào tai tổ phụ, còn khôngbiết lão nhân gia sẽ nghĩ như thế nào đây. Lần sau nếu xảy ra loại sự tình này,tẩu vẫn nên cùng nương thương lượng trước rồi hẵng mở miệng, như vậy sẽ thỏađáng hơn.”

Lâm Cẩn Dung thập phần có thứ tự nói: “Ta về sau sẽtận lực chú ý.”

Lâm Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên căn bảnkhông tin.

Lục Vân liền hướng Lâm Cẩn Dung ngoắc, nhỏ giọng nói:“Tẩu tử về trước đi, đỡ khiến ca ca lo lắng. Nơi này đã có ta, tẩu đừng lolắng, cho dù là tổ phụ có nói gì đó, ta cũng sẽ thay tẩu biện giải, tất sẽkhông để tẩu chịu ủy khuất.”

Lâm Cẩn Dung liền cười nói cảm tạ, Lục Vân vội tiếplời: “Cảm tạ cái gì? Không phải người ta đều nói chúng ta là thân biểu tỷ muộisao? Nên săn sóc yêu thương nhau mới đúng.”

Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Muội nói đúng.” Từ lúc nàngkhông chịu tiếp nhận xuyến vàng kia của Đồ thị, hết thảy đều lặng yên xảy rabiến hóa.