Thánh Đường

Chương 376: Tiểu Viên Mãn chi uy



Từng tiếng nổ vang lên, Trịnh Đại Thế đã bắt được Tam Mao, đoạt được Hỏa Diễm Toàn Thư, "Đây là CLGT, Thiên Hỏa đỉnh đâu!"

Tam Mao liều mạng giãy dụa, miệng phun hỏa diễm, nhưng hỏa diễm mới vừa ra đã bị nguyên lực cường đại triệt tiêu.

Trịnh Đại Thế không phải là Ngự Tử Ma, hắn là loại chuyên chiến đấu. BA~. . .

Cái đầu của Tam Mao hung hăng bị đánh một cái, thiếu chút nữa là bị gãy, "Tiểu hỗn đản, Mệnh Khí vậy mà không ở chỗ ngươi, nói cách khác ngươi đã vô dụng!"

Tam Mao trợn mắt nhìn, ba ngọn lửa đều dựng lên, nếu có thể phóng hỏa, nó không ngại đem Trịnh Đại Thế nướng thành lợn quay.

Lúc Trịnh Đại Thế chuẩn bị diệt Tam Mao rồi lại đuổi theo Vương Mãnh, thì bỗng nhiên hắn sững sờ, ánh mắt nhìn phương xa, lộ ra dáng tươi cười, "Chậc chậc, thực nhìn không ra, trên thế giới này còn có đứa ngu xuẩn như vậy, chủ nhân của ngươi trở lại cứu ngươi kìa, hé hé..."

Tam Mao vô cùng lo lắng, nó tự nhiên cảm nhận được, dốc sức liều mạng dãy dụa.

Trịnh Đại Thế bóp cổ Tam Mao, "Ha ha, xem ra lúc ngươi chịu thống khổ, tốc độ của hắn càng nhanh hơn một chút, ah, thật là cảm động a...."

Một đạo quang mang hiện lên, Vương Mãnh đã đến, "Đây là Thiên Hỏa đỉnh mà ngươi muốn, vì cái gì không đem nó thả ra, chẳng lẽ đây là style làm việc của Cực Đạo Minh sao?"

"Ha ha, Vương Mãnh ơi, Vương Mãnh à, ừ, cái tên này ta nhớ kỹ rồi, ngươi rõ ràng có thể cầm Mệnh Khí chạy đi, mượn nó cải biến cho thứ hèn mọn như ngươi, vậy mà vì một sủng vật lại trở về, chậc chậc, nên để cho ta tán thưởng ngươi như thế lào đây."

Trịnh Đại Thế cười nói, tiện tay đem Tam Mao quăng ra, với hắn mà nói, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay rồi.

Tam Mao nhặt Hỏa Diễm Toàn Thư của mình lên vội vàng chạy đến bên Vương Mãnh, hướng phía Trịnh Đại Thế vung vẩy nắm đấm.(Tội dữ, nhưng mà cũng láu cá quá :3 )

Trịnh Đại Thế tâm tình thật tốt, "Tiểu gia hỏa, ngươi cho rằng thằng ngu xuẩn có thể cứu mạng của ngươi ấy ư, để ta cho ngươi biết, ngươi hại hắn rồi, fufufufu!"

Tam Mao sững sờ, con mắt lớn nháy một cái nhìn qua Vương Mãnh, Vương Mãnh sờ lên đầu Tam Mao "Đừng nghe lão gia hỏa quỷ rống quỷ kêu này, ta chỉ là dạo qua một vòng cho nóng người, để cho chúng ta cùng lúc làm sạch tên hỗn đản này!

"Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất từ trước giờ ta nghe qua đấy. Ngươi, một phế vật, vậy mà muốn khiêu chiến ta, Trịnh Đại Thế hộ pháp Cực Đạo Minh, tương lai sẽ là minh chủ, nam nhân của Thánh nữ, ha ha ha." (Tự sướng vl)

Trịnh Đại Thế cuồng tiếu nói.

Vương Mãnh cùng Tam Mao cũng mặc kệ đối phương tự sướng(kiêu ngạo). Hiện tại đối với Vương Mãnh mà nói không chỉ thực lực chênh lệch, mà tình huống cũng rất xấu hổ chỉ có thể đơn giản làm một cái váy cát, như Viễn Cổ Dã Nhân. Đây sẽ là một hồi tốc chiến tốc thắng, đánh xong liền bỏ chạy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm ra chút phiền toái cho con hàng kia!

Vương Mãnh cùng Tam Mao tâm thần tương liên, chỉ một ánh mắt, lập tức đồng thời ra tay.(Nguyên là ở chung với nhau lâu nên hiểu ý)

Tam Mao đột nhiên vỗ Hỏa Diễm Toàn Thư, lập tức phương viên trăm dặm đều bao phủ trong hỏa diễm, đây mới là toàn lực của nó. Vừa rồi căn bản chính là phô trương thanh thế, dưới tình huống không có Vương Mãnh, cho dù nó dùng toàn lực cũng không có phần thắng, nhưng hiện tại lại là một chuyện khác rồi.(dạo này mập mợp khôn dữ)

Thừa dịp Trịnh Đại Thế sững sờ, Vương Mãnh toàn lực bổ ra một kiếm, Ngũ Hành đại pháp tầng bốn mươi lăm, thêm một kiếm Đoạn Thiên Nhai.

Một đạo hào quang đẹp mắt như muốn làm không gian tan vỡ thẳng hướng Trịnh Đại Thế mà đến.

Vô luận từ góc độ nào xem đều là một kiếm hoàn mỹ.

Nương theo tiếng nổ, bầu trời rơi xuống vô số Hỏa Vũ. Mà lúc này, Vương Mãnh cùng Tam Mao đồng thời dùng tốc độ cao nhất hướng phương xa mà đi.(k biết là cái gì nổ @@~)

Vụt. . .

Kiếm quang đem Trịnh Đại Thế bao vây lại, hỏa diễm Tam Mao không khác biệt lắm với hỏa diễm địa ngục lan tỏa ra phạm vi lớn, khí thế cũng rất dọa người, nhưng không cách nào phá vỡ phòng ngự của Trịnh Đại Thế, đây là cấp bậc Tiểu Viên Mãn, nhưng một kiếm kia của Vương Mãnh đã phá được phòng ngự của Trịnh Đại Thế.

Một kiếm thật sâu xẹt qua ngực Trịnh Đại Thế, một vết máu xuất hiện.

Trịnh Đại Thế ngây người, một tiểu gia hỏa tầng bốn mươi lăm vậy mà có thể phá phòng ngự của hắn, đây là sự tình mới gặp lần đầu.

Nhưng miệng vết thương rất nhanh liền khép lại, khóe miệng Trịnh Đại Thế lộ ra một tia cười lạnh.

Thân hình nhoáng một cái liền biến mất trong hư không, lập tức xuất hiện ở trước Vương Mãnh cùng Tam Mao đang chạy như điên.

Trịnh Đại Thế đưa lưng về phía Vương Mãnh cùng Tam Mao chậm rãi xoay người, tò mò nhìn Vương Mãnh "Trước khi giết ngươi, ta có một vấn đề."

Vương Mãnh biểu lộ ngưng trọng lên, không nghĩ tới một kiếm kia không thể làm tổn thương đối phương, càng không nghĩ tới tốc độ của đối phương quá nhanh.

"Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ chênh lệch giữa chúng ta ư, hiện tại ngươi không có cơ hội nào đâu, nếu như ngươi phối hợp, có thể cho ngươi thống khoái, nếu không, ngươi cũng biết, trên thế giới này có rất nhiều phương pháp so với chết còn đáng sợ hơn."

Trịnh Đại Thế trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, như đang nói một giao dịch vô cùng công bình.

Vương Mãnh chậm rãi ngưng tụ lực lượng trên người, "Hỏi đi."

"Rất tốt, lực lượng của ngươi mặc dù rất đặc biệt, nhưng tịnh không đủ để giết chết Ngự Tử Ma, nói đi, hắn làm sao thành cái dạng kia."

"Hắn dùng nguyên lực chính mình luyện đan."

"Ngươi như thế nào ngăn cản được Thiên Hỏa đỉnh luyện chế?" Trịnh Đại Thế đối với cái này cảm thấy rất hứng thú, Ngự Tử Ma luyện là Hoạt Nhân Đan, kết quả lại bị lô đỉnh giết, điều này mà truyền đi thì khiến thiên hạ đều chê cười.

"Có lẽ ta trời sinh kháng luyện!"(nguyên văn là so sánh bị luyện- ai biết sửa nhé) Nguyên lực Vương Mãnh đã tới gần đỉnh, xem ra không liều, là không có biện pháp đào thoát.

Trong thức hải truyền mệnh lệnh cho Tam Mao, trong chốc lát khai triển, Tam Mao liền ly khai, nhưng Tam Mao lại không chịu đáp lại.

"Ha ha, vấn đề cuối cùng, ngươi rõ ràng có cơ hội đào tẩu, vì cái gì trở về, chẳng lẽ lại ngươi cho rằng có thể chiến thắng ta, hay là thằng này trên người có bảo vật gì?"

Vương Mãnh lộ ra một cái dáng tươi cười, "Chúng ta là bằng hữu!"

“Bằng hữu?” Trịnh Đại Thế như đã nghe truyện cười, "Ngươi có thể chết rồi!"

Sát ~~.

Nguyên khí Vương Mãnh toàn bộ bộc phát, ngũ hành thể tầng bốn mươi lăm bạo phát, nguyên lực xuất ra so với Tiểu Viên Mãn bình thường không chênh lệch bao nhiêu, kiếm pháp Vương Mãnh thì càng không thể chê vào đâu được.

Trịnh Đại Thế đưa tay phải ra, vụt một tiếng, trước người xuất hiện kiếm bình. Nhưng là kiếm bình vỡ vụn, nhưng lại tại ba hai đạo kiếm bình ngăn cản hạ ngừng lại.

"Kiếm pháp của ngươi rất đặc biệt, ngũ hành thể nguyên lực cũng xác thực rất khả quan, có lẽ ngươi thật là một cái tốt hạt giống, nhưng rất đáng tiếc, hiện tại ngươi phải chết rồi!"

Trong tay Trịnh Đại Thế xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm vừa ra, như là thiên hình, Vương Mãnh chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa như bị một kiếm này hấp thu, không thể ngăn cản. (Thiên hình chắc là zời phạt)

Chỉ có thể cắn răng, toàn lực xông tới, một bên Tam Mao cũng ôm lấy Hỏa Diễm Toàn Thư thả ra một hỏa trụ to lớn.

Trịnh Đại Thế duỗi tay trái ra, trực tiếp chặn công kích của Tam Mao.

Kiếm khí giao thoa, Vương Mãnh cảm giác trái tim như bị đại chùy mãnh liệt đánh vào, hô hấp trở nên khó khăn.

Oanh. . .

Cả người bay ra mấy chục thước, trùng trùng điệp điệp ngã vào trong cát vàng. (Như là lướt đá trên nước ấy :3 )

Tay trái Trịnh Đại Thế bắn ra, đầu Tam Mao như nhận lấy một kích vô hình, một lúc sau liền trực tiếp văng ra ngoài, trong nháy mắt cái đầu bị biến hình.

Trịnh Đại Thế lắc đầu, "Đến tột cùng là vật gì làm ngươi to gan đến thế, là vật gì ban dũng khí cho thứ hèn mọn như ngươi."

Ánh mắt chằm chằm nhìn Vương Mãnh, hiển nhiên Trịnh Đại Thế cho rằng trên người Vương Mãnh có bảo vật, kỳ thật trong nội tâm Trịnh Đại Thế cũng rất kinh ngạc, loại công kích này căn bản không thể nào do một người chưa tới Tiểu Viên Mãn có thể phát ra, kiếm pháp kia. . . Hắn không phải là không muốn tránh, mà là tránh không được, chỉ có thể lợi dụng cảnh giới của mình tạo nên phòng thủ tuyệt đối, hai người chênh lệch quá xa, nhưng hắn lại không cách nào né tránh kiếm pháp, trên người tiểu tử này khẳng định cất dấu bí mật gì.

Thậm chí Thiên Hỏa đỉnh sở dĩ luyện hắn không được, cũng vì bí mật trên người hắn.

Trịnh Đại Thế duỗi tay ra, thân thể Vương Mãnh lơ lửng, vung tay lên, một đạo nguyên lực oanh vào mệnh hải Vương Mãnh, dưới trọng kích đó, Vương Mãnh phun ra một búng máu, Mệnh Hải bất ổn, Thiên Hỏa đỉnh bay ra.

Thiên Hỏa đỉnh đã bị Vương Mãnh thu phục, giờ phút này liền biến thành một cự đỉnh áp hướng Trịnh Đại Thế.

Tay trái Trịnh Đại Thế áp Thiên Hỏa đỉnh, đột nhiên xoay tròn, Thiên Hỏa đỉnh rơi vào tay Trịnh Đại Thế, "Tiểu tử, rất không tồi nha, lúc này mới bao lâu vậy mà ngươi có thể đem Mệnh Khí người khác thu phục, ta đối với ngươi càng ngày càng có hứng thú."

Thiên Hỏa đỉnh trong tay Trịnh Đại Thế không ngừng lắc lư, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi nguyên lực Trịnh Đại Thế trói buộc.

Trịnh Đại Thế là cường giả hàng thiệt giá thiệt, không phải là mặt hàng Tiểu Viên Mãn bình thường, là tinh anh do Cực Đạo Minh bồi dưỡng ra, tại đồng cấp hiếm có đối thủ, đừng nói là chênh lệch xa như vậy rồi.

Một đạo tiếp một đạo nguyên lực oanh hướng Vương Mãnh, Vương Mãnh chỉ muốn thoát khỏi, nhưng hữu tâm vô lực.

Trịnh Đại Thế cũng xác thực kinh ngạc, tiểu tử này thật là dai như gián, đổi lại một người khác bị mình đánh nhiều như vậy, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn mà chết rồi, thế mà tiểu tử này chỉ thổ huyết.

Tam Mao rất lo lắng, dốc sức liều mạng phóng ra hỏa diễm, nhưng đối với Trịnh Đại Thế thì lửa cũng như khói. Mỗi lần một quyền oanh ra, Vương Mãnh toàn thân rung mạnh, trên người bê bết máu, thế nhưng thân thể của hắn vẫn nhúc nhích không được, thân thể như muốn bị xé nát, vốn tưởng tu hành đến tầng bốn mươi lăm đánh không lại ít nhất còn có thể chạy, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể đồng quy vu tận.

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là phát động Thần Cách dẫn phát thiên kiếp!

Bên trong Thiên Địa Tỏa Linh Trận, Thần Cách bắt đầu nổi lên, thiên địa đều run lên, Trịnh Đại Thế sững sờ, lập tức dựng tóc gáy, như thấy một vật không thể chống cự.

Nhưng trong nháy mắt hào quang Thiên Địa Tỏa Linh Trận đại tác, vô số đường vân hiển hiện, cứng rắn đè ép Thần Cách trở về.

Vương Mãnh dốc sức liều mạng khu động Thần Cách, lại không hề có tác dụng, hắn. . . đã đánh giá thấp uy lực Thiên Địa Tỏa Linh Trận.(nhọ)

Chỉ thoáng hoảng hốt, Trịnh Đại Thế lại nở nụ cười, đại khái là ảo giác, rầm rầm rầm, lại thêm ba đạo nguyên lực hùng hậu đánh lên người Vương Mãnh.

Răng rắc.

Vương Mãnh biết rõ xương cốt đã đoạn, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, hắn có chuẩn bị tâm lý rồi, nếu như đã bước lên con đường tu chân, liền nhất định có một ngày muốn ** mất, chỉ có điều chết trên tay mặt hàng này thật sự là không cam lòng.

Vèo. . .

Một đạo lực lượng hướng mệnh hải Vương Mãnh phóng tới, triệt để đánh mở mệnh hải Vương Mãnh, Trịnh Đại Thế liền nhìn xem còn có đồ vật gì không, nhưng nhìn màu của loại hàng này thì có lẽ cũng không có vật gì tốt rồi.

Lúc này một đạo hồng quang hiện lên, chắn trước người Vương Mãnh.

Oanh. . .