Thần Ý Sát Thủ

Chương 236: Tất cả mọi người cùng đồng ý.



“Rốt cuộc đối phương là ai?” Một người trong các vị Thiên Vương không dám tin, cau mày nói.

Một vị Thiên Vương khác cũng nói: “Tôi nghe nói cả nhà họ Nhan bị giết, chuyện lần này nếu như có liên quan đến Bắc Giới, vậy thì Bắc Giới quá không cho Tây Giới chúng ta thể diện rồi. Mặc dù bọn họ mạnh, nhưng Tây Giới chúng ta cũng không phải nhìn mặt kẻ khác để nói chuyện bao giờ.”

“Đồng ý, tôi kiến nghị đối đầu trực tiếp với người Bắc Giới! Nhan Tuấn Vũ mặc dù không đúng, nhưng ba người họ chỉ là đánh Chiến Thần Lục Thiên Huyền bị thương, chứ không hề sát hại anh ta.”

“Tôi đồng ý, nếu như lần này cũng bị người Bắc Giới áp chế, sau này Tây Giới chúng ta sợ rằng sẽ không có ngày ngẩng đầu lên được!”

Tất cả mọi người cùng đồng ý.

Nhưng lúc mọi người đang thảo luận, bên ngoài lại truyền đến một tin tức.

“Báo...”

Một người quất roi thúc ngựa tiến vào đỉnh Ngoạ Long, nói: “Báo báo báo, là tin gấp.”

Người trong đỉnh Ngoạ Long vội vàng hỏi: “Có chuyện gì, gấp như vậy sao?”

Người kia ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, nói: “Người chúng ta phái đến thành phố Giang Châu điều tra việc này đã bị chém chết trên đường đi! Người đó là người thân cận trước đây của Nhan Tuấn Vũ, từ trước đến nay phụ trách tất cả mọi việc bên cạnh Nhan Tuấn Vũ, cũng là nhân vật quan trọng truyền tin tức của cô bé kia.”

Trong đỉnh Ngoạ Long, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, tất cả mọi người đều đứng lên.



Vào thời điểm này cũng không chưa đến được thành phố Giang Châu.

Chỉ có thể chứng minh rằng, lực lượng của thành phố Giang Châu đang đến Tây Giới mà đi đến nửa đường trực tiếp giết người điều tra việc này!

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc người nào điên như vậy, hai quân đang chuẩn bị giao chiến, sứ giả chúng ta phía đi thậm chí còn bị giết nữa!”

“Đây cũng quá đáng quá rồi, người kia chỉ đi điều tra việc này mà thôi, có tội tình gì đâu.”

“Đây là người Bắc Giới sao, nhất định phải trừng phạt không tha! Bắc Giới này cũng thật là quá đáng!”

Rất nhiều người trong đỉnh Ngoạ Long đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Chỉ có ít người biết chuyện máu của cô bé, trong mắt họ đều là vẻ sợ hãi! Lúc này bất luận họ là Thần Vương, Chiến Thần, hay thậm chí là Thiên Vương thì trong mắt họ cũng đều tràn đầy nỗi sợ hãi.

Hai quân giao chiến, tuyệt đối không giết sứ giả.

Cho dù là người hung ác đến đâu, cũng sẽ không giết người đến sứ, chứ đừng nói đến là người Bắc Giới.

Đối phương giết người Tây Giới phái đến thành phố Giang Châu, rất rõ ràng là vì anh ta cũng biết chuyện máu của cô bé kia. Vì chuyện này, người kia sẽ ra tay giết hết tất cả, điều này đủ dể chứng minh anh ta đang đến Tây Giới, anh ta không hề sợ hãi, mũi dùi của anh ta chính là ở việc máu của cô bé.



Quả nhiên không đến mấy phút sau, trên dưới đỉnh Ngoạ Long không ngừng có tiếng người dao động truyền đến.

“Học viện nghiên cứu quân đội Tây Thành bị công kích bất ngờ, xin chi viện! Bọn họ biết một việc liên quan đến máu của cô bé.”

“Một cứ điểm lớn ở tỉnh Hà Bảo bị tấn công bất ngờ, xin chi viện! Bọn họ cũng biết chuyện liên quan đến máu của cô bé.”

“Ba mươi cứ điểm Ngoại Vực, trong một thời gian ngắn đã bị giết hại hàng loạt, đến ngay cả cơ hội xin chi viện họ cũng không có.”

Tất cả mọi người càng thêm sợ hãi, trời đất ơi, rốt cuộc là sức mạnh gì, trong vòng một thời gian ngắn có thể đạt được hiệu quả dễ như trở bàn tay như vậy. Hơn nữa, chỉ trong một thời gian ngắn, Ngoại Vực và khu vực thuộc quản lý của Tây Giới toàn bộ đã bị tấn công vô cùng thê thảm.”

Trước đây, mấy người cảm thấy nghiên cứu máu cô bé là tin mừng chiến trường của mấy vị Thiên Vương, bây giờ đều nhíu chặt lông mày.

Nhưng Thiên Vương dù sao cũng là Thiên Vương.

Bọn họ dám bảo đảm, nếu như người đó thật sự dám tiến vào Tây Giới, anh ta nhất định sẽ phải chết!

Đỉnh Ngoạ Long này, hôm nay tất cả Thiên Vương đã tập hợp lại!

Bắc Giới nhất định phải đưa ra lời giải thích cho toàn bộ việc này.

Chính vào lúc này, lại có một người truyền tin tiến vào: “Báo báo báo báo! Tin gấp hơn triệu lần, Bắc Giới điều động Thiên Đao Lãnh Thiên Vương, ma nữ Lãnh Vô Tình của Bắc Giới kia tự mình dẫn đội quân đang tiến đến đỉnh Ngoạ Long rồi!”