Thần Ý Sát Thủ

Chương 235: Ông cụ Nhan, bớt giận!



Trần Cảnh Khôn nhắm hờ mắt, hạ ghế xe xuống chuẩn bị ngủ, nói: “Cô ấy xứng đáng, mắt nhìn người của tôi sẽ không sai.”

Vũ Vương Nhất không dám nói gì, nhân lúc Trần Cảnh Khôn chưa ngủ, lại nói: “Ông chủ, chúng ta đã tra được Trần Hạo Hiên đang trên đường đến Tây Giới phía trước, những người Tây Giới kia cũng đang ở trên đường đến thành phố Giang Châu, là một đội quân lớn, giữa bọn họ có thể sẽ xảy ra một trận chiến đổ máu.”

Trần Cảnh Khôn thở dài, lắc đầu nói: “Vũ Vương Nhất, về tỉnh Tâm Hợp đi.”

Vũ Vương Nhất muốn nói gì đó, trận chiến máu này là vì máu trên người Hạt Tiêu gây ra.

Nhưng Trần Cảnh Khôn đã nhắm mắt lại, Vũ Vương Nhất cũng thuận theo không nói gì nữa. Ở bên cạnh Trần Cảnh Khôn bao năm, anh ta rất rõ thực lực và sự uy nghiêm của Trần Cảnh Khôn, việc ông ta cần làm thì nhất định phải làm, việc ông ta không hỏi đến cũng không được nói nhiều.

...

Trong Tây Giới, ba vị Chiến Thần đã bị sát hại, cả Tây Giới đều vô cùng chấn động.

Trong vòng một ngày, các chiến thần đã tập trung lại ở đỉnh Ngoạ Long của Tây Giới, đến cả Thiên Vương cũng trở lại đông đủ.

“Triệu hồi tất cả Thiên Vương Tây Giới, có chuyện gì sao?” Trong Tây Giới, còn có một vị đứng đầu nhà họ Nhan ở đây, đó chính là bố của Nhan Tinh Hải, ông nội của Nhan Viễn Lương và Nhan Tuấn Vũ, Nhan Cửu Đỉnh!

Địa vị của Nhan Cửu Đỉnh ở Tây Giới cao hơn nhiều sao với Nhan Tuấn Vũ, bây giờ ông ta đã đến núi phía sau Tây Giới ở ẩn, ngày thường không bao giờ ra ngoài.



Hôm nay khi thấy tất cả Thiên Vương bị triệu hồi, Nhan Cửu Đỉnh đã cảm thấy rất ngạc nhiên.

Vừa tập hợp lại đã nghe thấy có người đang thảo luận: “Nghe tin gì chưa, ba vị Chiến Thần của Tây Giới trên đường về tỉnh Hà Bảo đã bị sát hại rồi! Cả nhà họ Nhan, bị diệt môn!”

Vèo.

Nhan Cửu Đỉnh nghe thấy câu này, trực tiếp bay qua đập bàn, hét lớn: “Ông nói cái gì, ba vị Chiến Thần bị sát hại?”

Còn là Chiến Thần của tỉnh Hà Bảo.

Đó không phải là cháu trai của ông ta, Nhan Tuấn Vũ sao?

“Ông cụ Nhan, ngài bớt giận! Bây giờ chuyện này đang được điều tra!”

Nhan Cửu Đỉnh nào nghe trôi những lời này, sắc mặt ông ta như sắp xé toạc ra vậy.

“Ông cụ Nhan, bớt giận!”

“Ông cụ Nhan, hôm nay chúng tôi triệu hồi các vị Thiên Vương trở lại chính là muốn điều tra chuyện này! Chúng tôi nghi ngờ rằng chuyện này có liên quan rất lớn với việc cháu trai ngài đánh lén Lục Thiên Huyền của Bắc Giới.

Sắc mặt Lục Cửu Đỉnh vô cùng lạnh lùng, nói: “Người của Bắc Giới dám động thủ sao? Khá hay cho Bắc Giới, chèn ép Tây Giới chúng ta bao nhiêu năm nay thì thôi đi, sát hại cháu trai tôi, sát hại ba vị Chiến Thần của Tây Giới! Chuyện này không cần thông báo cho tỉnh Tây Hợp, tôi sẽ trực tiếp giết đến Bắc Giới, tôi muốn xem xem bọn họ dám thế nào!”



Trên đỉnh Ngoạ Long, Thiên Vương đã trở lại vị trí được một nửa.

Trong đó có vài vị Thiên Vương đề nghị: “Trước tiên không được hành động tùy hứng, dù sao đó cũng là Ngoại Vực mạnh nhất Bắc Giới. Chúng ta đã phái người đến thành phố Giang Châu, phải khiến Tây Vương và người của tỉnh Bảo Hà cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng. Nếu như có thể giải thích rõ ràng, chúng ta vẫn nên dĩ hoà vi quý...”

Nhan Cửu Đỉnh dựng thẳng lông mày, đằng đằng sát khí nói: “Còn giải thích cái quái gì, tôi tự mình đi hỏi! Dám sát hại cháu trai tôi, tôi không cần họ giải thích, tôi chỉ cần bọn họ đền mạng thôi!”

“Ông cụ Nhan, nhất định không được manh động!”

“Đúng vậy, bây giờ Tây Giới cũng rất coi trọng việc này.”

“Đợi chúng ta tra rõ rồi nói tiếp.”

Lúc này, người người đứng dậy nói: “Báo cáo, tin tức vừa rồi có nói, Bắc Giới đang điều tra một việc, là việc từ nhà họ Nhan truyền ra ngoài liên quan đến một cô bé.”

Người này không nêu tên nhưng những người tham dự ở hiện trường đều biết rất rõ.

Thành phố Ninh Hạ có một cô bé, máu trong người cô bé ấy có thể giải được độc.

Trong đó có bao gồm cả Nhan Cửu Đỉnh và mấy vị Thiên Vương. Sắc mặt của họ vô cùng khó coi. Đến địa vị như họ, muốn nghiên cứu máu của một cô bé có vô vàn lý do. Vì lý do này mà Nhan Tuấn Vũ và hai vị Chiến Thần tôn quý khác bị sát hại sao? Điều này không khoa học cho lắm.