Thần Hoàng

Chương 251: Họa phù luyện hồn



Bên ngoài Hải Hạp cũng có không ít bại quân Vân Hà Sơn thành di chuyển tứ tán.

Bất quá Tông Thủ chẳng muốn đi để ý tới, 5000 kỵ sĩ đi theo cũng không có người nào quan tâm. Một người ba mã bảo vệ mấy trăm chiếc Phiên Vân Xa, tiếp tục đi về phía Càn Thiên Sơn.

Duy nhất biến hóa chính là Tông Lam nhận lấy quyền chỉ huy. Rốt cục hắn cũng là người trải qua chiến trận, bản thân còn là Đại tướng thân quân của Tông Vị Nhiên.

Trên đường đi ăn ngủ an bài cùng trận hình xếp đặt hơn Đàm Đào không ít. Bảo hộ Tông Thủ cực kỳ chặt chẽ.

Tông Nguyên lại một lần nữa trốn bên trong một cỗ Phiên Vân Xa, cầm hai quả Địa Cực Đan cùng với lôi thuộc linh mạch Tông Thủ bắt giữ thử trong mấy ngày này và đột phá lần nữa.

Còn có Hùng Khôi, quả nhiên là đi theo, không biết hắn tìm được vài thớt Ngự Phong Câu chỗ nào, mặt không đổi sắc, phong độ nhanh nhẹn đi theo đội xe, ăn uống miễn phí nghiễm nhiên tự cho mình là khách quý, hoàn toàn không còn nhìn ra kẻ hấp hối bị Tông Thủ đánh cho gần chết. Ngay cả Sơ Tuyết cùng Hổ Trung Nguyên cũng bội phục tính vô liêm sỉ của người này.

Tông Thủ đồng dạng là suốt ngày ở trong xe ngựa, ngoại trừ ngẫu nhiên dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, cơ hồ sẽ không lộ diện.

Liên tục hai ngày thời gian ở trong xe toàn lực nghiên cứu Hoàng Diễm Nhiên Linh Quyết, chẳng những hoàn thiện nó mà còn dung nhập tinh hoa hạch tâm chính thức vào trong Hám Thế Linh Quyết của mình.

Đáng tiếc chính là, có thể tham khảo thật sự quá ít. Sáng sớm ngày thứ ba, Tông Thủ cảm giác chiếc Phiên Vân Xa phía sau chấn động Linh Năng một hồi không mạnh không yếu.

Vừa nghĩ một cái đã biết nhất định là Tông Nguyên đột phá lần nữa dung hợp linh mạch thứ năm.

Tông Thủ không khỏi cười khổ, một bên thầm khen dược hiệu của Địa Cực Đan quả nhiên là rất cao minh, một bên thì thở dài vì mình.

Kỳ thật tinh hoa Lôi Loan trong cơ thể hắn hơn xa qua Địa Cực Đan. Thể chất của hắn rèn luyện phía dưới thủy đàm đã có thể so với một ít cường giả Võ Tông thực lực yếu kém. Võ đạo tạo nghệ càng hơn Tông Nguyên vô số lần.

Lại chỉ bởi vì Hám Thế Linh Quyết, loa toàn kình khí, thủy chung không cách nào hoàn thiện Địa Luân, chỉ có thể ở tiên thiên sơ mạch, không thể động đậy. Mắt thấy tu vi Tông Nguyên tăng vọt mà thèm.

Thậm chí ngay cả Sơ Tuyết cùng hai đầu linh thú nhờ nhờ Địa Cực Đan dược lực trợ giúp, đoán chừng cũng chỉ cần mấy ngày đã đuổi kịp và vượt qua hắn.

Một mực tiến triển nhỏ bé, những ngày này, Tông Thủ dứt khoát tạm thời đem chuyện tình hoàn thiện Hám Thế Linh Quyết bỏ qua, ngược lại lấy ra bí điển Linh Sư vơ vét ở bên trong Huyền Sơn Thành bắt đầu cẩn thận tìm hiểu. Bên người lại có Hoàn Dương Cảnh Linh Sư Thi Đan, có thể tùy thời thỉnh giáo, quả nhiên là giải khai không ít nghi vấn, cũng hiểu biết thêm một chút bí quyết.

Mặc dù trong lời nói của đối phương còn hơi có chút giữ lại nhưng khi Tông Thủ tu hành hồn lực, tụ kết Chân Lục Linh Cấm vẫn nhanh hơn trước kia ba thành.

Hào hứng nổi lên Tông Thủ lại thuận tiện vẽ phù lục.

Kỳ thật tại Giới Phù Thành, hắn đã mua xuống không ít linh phù, đều là tinh phẩm. Còn lần này Tông Lam tự tay chém giết Linh Sư chừng hơn bốn mươi người, mà đều là Dạ Du Cảnh. Phù lục thu được càng có thể nói là nhiều vô số khiến lượng tồn kho của hắn phong phú hơn.

Bất quá dựa theo Thi Đan truyền thụ, khi Linh Sư họa phù chẳng những có thể lý giải sâu sắc đối với pháp tắc Thiên Đạo mà còn là một loại tu hành của bản thân. Mặc dù chân phù linh cấm đã kết xuất, mỗi lần thành công họa phù cũng đều có thể làm cho những linh cấm ở trong hồn hải này phong phú lớn mạnh, càng thêm rõ ràng.

Chẳng những có thể rút ngắn thời gian thi triển linh pháp, còn có thể tăng cường cảm ứng đối với thiên địa linh năng.

Cho dù là kiếm tu nhất mạch bên trong Linh Sư, đây cũng là đồng dạng là chuyện tu hành không thiếu được.

Tông Thủ vốn là bán tín bán nghi, mà khi liên tục một ngày vẽ phù lục thì chỉ cảm thấy phát khổ hồi lâu.

Bí pháp Linh Sư quả nhiên là nhiều thế hệ truyền thừa, nghiêm mật vô cùng. Bí quyết thô thiển rõ ràng chưa bao giờ ghi lại thông tin cho đời sau.

Nếu không phải là bản thân hắn cũng là một gã phù đạo đại sư, trước thập cẩm hầm bà lằng bậc thang thứ nhất Linh Sư tu luyện đã lưu lại tai họa ngầm.

Lập tức Tông Thủ chỉ có thể là cắn răng bổ túc những gì còn thiếu, từ chữ "Phù" bắt đầu tới chữ "Thủy" rồi "hỏa" "kim"... Mỗi ngày sáng sớm từng chữ đều vẽ đủ suốt trăm tờ linh pháp cùng hệ.

Cấp bậc cũng từ thấp đến cao, khi Tông Thủ bắt đầu chế tác phù lục linh pháp tầng thứ tư thì cảm giác vòng xoáy hồn hải của mình rõ ràng lại có khuếch trương lần nữa, liên hệ hạt giống thiên phù bên ngoài càng ngày càng nhanh.

Trong lòng bỗng dưng hiểu được chính mình, chỉ cần có thể vẽ ra linh phù tầng thứ năm thì hơn phân nửa là triệt để dung hợp hạt giống thiên phù. Chẳng những có thể khiến hồn lực đại tăng mà thi triển ra bộ phận linh pháp thiên phù trên bậc thứ bảy.

Có ánh sáng chói lọi của tiền cảnh Tông Thủ tự nhiên đầu nhập toàn bộ tinh thần vào trong.

Mỗi ngày họa phù là chuyện vô cùng buồn tẻ nhất, lúc bắt đầu còn có mấy người Sơ Tuyết Nhược Thủy có thể cùng hai nữ tâm sự. Thủ pháp tinh xảo của Thi Đan làm hai nàng chấn động, về sau không chỉ là Sơ Tuyết mỗi ngày sáng sớm né ra, Nhược Thủy cả ngày giả bộ ngủ. Mà ngay cả Thi Đan cũng đồng dạng không có hứng thú, không hề đứng ngoài quan sát nữa.

Tông Thủ do nhàm chán cũng chính mình tìm một việc vui. Mỗi ngày vẽ phù lục ra còn vẽ hơn mười ký tự 'Vận'. Rồi sau đó lại để cho Nhược Thủy lặng yên không một tiếng động dán trên người Hùng Khôi.

Sau đó thỉnh thoảng quan sát động tĩnh người này tìm niềm vui, thư giãn tâm tình.

Hồn lực hôm nay của hắn đã mạnh ban đầu ở Đan Linh Sơn gần trăm lần, ký tự chữ "Vận" tự nhiên cũng mạnh hơn vô số.

Không chỉ là thời gian dài hơn một chút. Mà ngay cả hiệu quả cũng tăng không ít.

Suốt hai ngày, Hùng Khôi cưỡi ngựa chẳng những ba thớt Ngự Phong Câu tổn thương toàn bộ, trong thời gian ngắn không có thể cưỡi, bản thân cũng váng đầu mắt hoa.

Rõ ràng dùng tu vi Huyền Võ Tông của hắn có thể nhẹ nhõm né qua. Thật là hắn mỗi lần ý đồ phóng người lên né tránh luôn có đủ loại chuyện phá sinh, thậm chí có hai lần nguy hiểm suýt mất mạng.

Bất quá có thể là bởi vì không phải ở phố xá sầm uất, nơi này quá hoang dã hoặc vận khí quá kém, Hùng Khôi ngay từ đầu chỉ nhặt được mấy cái túi rách, không biết có phải do bại binh Vân Hà Liệt Diễm hai thành làm rơi không, tóm lại thu hoạch rất là không nhỏ. Mà đợi được ngày thứ năm đi theo lộ tuyến binh bại tướng đào tẩu thì không có thu hoạch tiền tài gì.

Bất quá dọc theo con đường này lại tìm được không ít linh dược cùng khoáng thạch hoang dại. Có lần té xuống ở bên trong cái hố tìm được một đống tam giai linh thạch quặng thô.

Thậm chí võ đạo bản thân hắn cũng có hai lần đốn ngộ, tiến cảnh không nhỏ làm cho Hùng Khôi kinh hỉ vô cùng, thỉnh thoảng mắt hàm hung mang nhìn chằm chằm vào Tông Thủ trên Phiên Vân Xa.

Nhưng đến cuối cùng lại luôn thở dài. Cũng không biết là có tới được ngày đó không, nhớ tới một thương đâm tới ngày đó, vẻ sợ hãi trên mặt hắn rất lâu mới tan biến rồi thu hồi ánh mắt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tông Thủ bắt đầu ôm tâm tình chơi đùa thí nghiệm, ngày thứ sáu khi thời gian trôi qua, thần sắc của Tông Thủ ngưng trọng hơn.

Mỗi lần họa thiên phù chữ 'Vận' Tông Thủ đều dụng tâm, mỗi ngày cũng rút ra phần lớn thời giờ dốc lòng quan sát Hùng Khôi.

Bất quá này liên tục mấy ngày, cảm giác được Hùng Khôi không ổn làm việc càng thêm chú ý cẩn thận. Suốt ngày đều là vui buồn thất thường, khẩn trương phòng bị. Mà ngay cả Sơ Tuyết cũng dần dần phát giác một ít gì đó không đúng. Từ Nhược Thủy tìm hiểu một phen, lại nhớ lại chính mình ban đầu ở Tiểu Nguyên Thành gần giống nhau giờ phút này của Hùng Khôi thì hiểu ra hành vi của Tông Thủ.

Ngay sau đó, tự nhiên là đằng đằng sát khí tìm Tông Thủ đang họa phù.

- Thiếu chủ, ngày đó tại Tiểu Nguyên Thành, cũng do ngươi tạo nên hảo sự với ta phải không?

Tông Thủ khẽ giật mình, sau đó thì một bên đặt bút viết xuống tiếp tục giả vờ giả vịt vẽ trên giấy, một bên thầm nghĩ con mèo nhỏ này sao lại phát giác nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự thông minh lên?

Lơ đãng giương mắt lên, chỉ thấy trong mắt Sơ Tuyết hai luồng hỏa diễm thiêu đốt, trong lòng Tông Thủ đánh thót một cái, tay cầm bút khẽ rung, chệch sang một bên.

Bất đắc dĩ, Tông Thủ vò lá phù thành một cục ném ra ngoài cửa sổ, giả bộ vẻ mặt khó hiểu nói:

- Cái gì sự tình tốt? Ở bên trong Tiểu Nguyên Thành ngày đó xảy ra chuyện gì? Tuyết nhi nói cái gì ta nghe không hiểu?

Sơ Tuyết hừ hừ, bàn tay khẽ lật một cái đưa ra linh phù chữ "Vận" đến trước mặt Tông Thủ, nàng nói to:

- Còn muốn chống chế! Thấy không, đây là chứng cứ phạm tội! Từ Nhược Thủy tỷ tỷ tìm được, ta nhớ thiếu chủ ngươi cũng họa đồng dạng phù này đúng không? Nếu không phải Thiếu chủ ngươi, Tuyết Nhi làm sao có thể vô duyên vô cớ té ngã!

Trong lòng Tông Thủ kêu khổ, hé mắt nhìn Nhược Thủy trên giường, chỉ thấy nàng ta nằm nghiêng, giống như đã ngủ, khóe mắt ti hí nhìn sang bên này, lúc Tông Thủ nhìn sang thì vội vàng nhắm lại, hô hấp đều đều, phảng phất là thật sự đi ngủ.

Tông Thủ không khỏi âm thầm đau đầu, quyết định tiếp tục chống chế, lắc đầu nói:

- Tuyết nhi đừng đổ oan cho người tốt nha, cái này sao gọi là chứng cơ được? Nếu không sao ta nói Nhược Thủy vụng trộm dán trên người Hùng Khôi được? Bất quá tấm phù ngày đó ta vẽ ra đã ném đi lâu rồi. Tuyết nhi không cẩn thận té ngã người khác. Thiếu gia của ngươi cũng không có bản lĩnh lớn như thế.

Sơ Tuyết dùng hàm răng cắn môi trực tiếp ngắt lời:

- Ta đã tính toán qua rồi, ở bên trong ba ngày này, Hùng Khôi tổng cộng mười bốn lần té xuống. Một lần luyện quyền bị thương gân cốt, còn có ba lượt uống nước bị sặc. Nhặt được 60 viên tứ giai thú tinh, hai mươi lăm viên tam giai linh thạch, hai kiện Linh Khí cấp hai còn có ba mươi chủng linh linh thảo khác, lúc đầu ta ở Tiểu Nguyên Thành cũng giống như vậy, tổng cộng ngã bốn lần, nhặt được một vạn một ngàn lượng bạc, thêm hai viên Dạ Minh Châu. Bị bồn hoa đập một cái đổi hạt giống Thiên Niên Lôi Hạnh.