Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1271: Có loại đàn ông



“Tiểu Hoa, em với Sở tiên sinh sao rồi?”

“Không thế nào cả?” Hạ Nhược Tâm không muốn nhắc về những chuyện này cho lắm, mấy năm trước họ đã không thế nào rồi, nhưng mà, hiện tại của họ mà nói, xem như không có quan hệ gì.

“Ha ha…” Ngô Sa cười. “Em đó, là khẩu thị tâm phi.” Cô ôm lấy cái bụng của mình, dường như toàn thân vô cùng hài lòng, bây giờ đối với cô mà nói, không có gì quan trọng hơn con, cả Edward cũng phải cút sang một bên.

“Chị thấy rất là rõ.” Ngô Sa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hạ Nhược Tâm. “Cao tiên sinh với Bạch tiểu thư kia quan hệ không có đơn giản, nhìn bọn họ đối xử với nhau có thể nói lên tất cả, tim của người đàn ông này ngoài em ra còn có người họ Bạch đó, nhưng Sở tiên sinh lại khác, tin đồn của ông ta chị có biết một chút, người này thật ra không được xem là một người tốt, nhưng anh ta đối với em mà nói, lại là một người tốt.”

“Mạng của chúng ta vốn dĩ là do anh ta cứu, tuổi trẻ của một người phụ nữ có hạn, chị là ví dụ tốt nhất, sắp 50 rồi, đất vàng đều muốn vùi lên mặt, bây giờ không dễ gì, dưới sự âm dương lẫn lộn, biết được cõi về cuối cùng của người phụ nữ là cái gì, bất kể mình thành công đến đâu, nổi tiếng đến đâu, cũng không bằng nương nhờ vào một người đàn ông tốt, anh ta sẽ giặt áo nấu ăn cho em, mang giày rửa chân cho em.” Nói đến đây, cô che miệng lại và cười.

“Tiểu Hoa, nếu như em gặp được một người mang giày, rửa chân cho em, nhớ là đừng bao giờ buông người đó ra, chị nghĩ là Cao tiên sinh đó chưa bao giờ vì em mà làm những việc này.”

Môi đỏ của Hạ Nhược Tâm mở ra và khép lại, câu không có đó, cuối cùng cũng không có nói ra.

Cao Dật thích cô thật không? Thật ra ngay cả cô cũng không chắc, theo như lời của Ngô Sa, trên đời này, đúng là có một người đàn ông rửa chân mang giày cho cô, cũng chỉ có người đàn ông này, là người mà Ngô Sa nói không phải người tốt – Sở Luật.

Người đàn ông này mang đến cho cô những tai họa vô biên vô tận, đồng thời cũng làm rất là nhiều việc vì cô, bao gồm cả những điều mà Ngô Sa nói, một người đàn ông nguyện mang giày rửa chân cho một người phụ nữ, trên đời này đúng là không có bao nhiêu người có thể làm tới bước đó.

“Còn nữa, Tiểu Hoa, chị muốn tặng một món đồ cho em.” Ngô Sa cẩn thận đứng dậy, sau đó từ trong ngăn kéo, lấy ra một xấp hồ sơ. “Chị biết là em không cần đồ của chị, nhưng mà lần này, chị đã nợ em rất nhiều, nếu như không có em, cả đứa con này chị cũng sẽ không có, cho nên cái này em bắt buộc phải lấy.” Cô vừa nói, vừa lấy đồ nhét vào người của Hạ Nhược Tâm, thấy qua ép mua ép bán, nhưng lại chưa từng thấy qua ép người khác nhận đồ mình tặng.

Hạ Nhược Tâm vừa muốn mở miệng từ chối, kết quả Ngô Sa lại làm mặt nghiêm túc, “Xem trước rồi mới nói đi, còn nữa, đã nói là trưởng bối tặng không được từ chối, tuổi của chị thật ra cũng có thể làm mẹ của em rồi…”

Hạ Nhược Tâm: “…”

Đây có phải là đang chiếm tiện nghi của cô không.

Hạ Nhược Tâm lật xem đồ mà Ngô Sa đưa cho cô, thật ra là một bản chuyển nhượng, là một văn phòng tranh.

“Lúc trước nhàm chán, nên lập nó ra, cũng quên mất luôn.” Ngô Sa xoa nhẹ lên bụng của mình, có chút thích thú. “Chắc là em cũng biết, chị chỉ có hứng thú nhất thời, sau khi cái này được lập ra, chị chưa quản qua, đều là cấp dưới quản, nhưng phát triển cũng không tệ, chị biết là em muốn mở một phòng tranh giống vậy, đang tìm chỗ, được rồi, em cũng không cần tìm, cái này tặng cho em, không được không lấy.” Cô dùng sức bẹo lên má của Hạ Nhược Tâm.

“Chị muốn sinh một đứa con gái, giống tính của em, không phải giống chị, nếu như nó giống chị vậy lớn tuổi rồi mới kết hôn, chị sẽ bóp chết nó.” Ngô Sa lại lẩm bẩm một mình về con của mình, tuy ngoài miệng nói là dạy dỗ, nhưng ai cũng có thể nghe ra, thông qua lời nói cử chỉ, có thể thấy được tình yêu của cô dành cho con của mình.

Con của mình thì mình yêu, quả đúng là như vậy.

Lúc đi về, Hạ Nhược Tâm đem món đồ mà Ngô Sa tặng cho mình để trên đùi, lật từng trang từng trang, Ngô Sa làm rất triệt để, những thứ này đều đã được chuyển qua dưới danh nghĩa của cô, từ khi cô lấy được giấy chuyển nhượng, văn phòng thư họa đó đã thuộc về cô rồi.

Sở Luật từ tay của cô lấy qua một trang.

“Chỗ này…” Anh lẩm bẩm, sau đó đem trang giấy trên tay, bỏ lại chỗ cũ. “Là một khu vực không tệ,”

“Không tệ đến cỡ nào?” Hạ Nhược Tâm không hề chú ý đến điều đó.

“Hôm nào đi rồi em sẽ biết.” Sở Luật có chút úp mở, chỉ là trong một lúc phải nói ra, có chút phiền phức, nhưng đích thật là một địa điểm tốt, đương nhiên, cũng không dễ lấy được đâu. Thật ra lúc đầu khi Hạ Nhược Tâm muốn mở văn phòng tranh, nơi mà anh nghĩ tới chính là chỗ này, nhưng mà khu vực tốt thì không dễ tìm, với thực lực của anh, muốn ở chỗ đó tìm một địa điểm thích hợp, cũng không phải là một việc dễ dàng.

Nhưng mà lần này đúng là hợp ý của anh, cái mà Ngô Sa cho quả là không tệ.

Hạ Nhược Tâm lấy từng trang hợp đồng ở chân lên sau đó xếp lại để ở trong một cái túi, cô ngẩng mặt lên, từ góc độ này của cô vừa đúng nhìn thấy một bên mặt của Sở Luật.

Một bên mặt của anh so với chính diện của anh nhu hòa hơn nhiều, nhưng gương mặt vẫn góc cạnh, có thể nhận thấy, người đàn ông này không phải là một người dễ nói chuyện, thế nhưng, bây giờ người đàn ông này hầu như nhiều lần ở trước mặt của cô cũng đều phải nín nhịn.

Cô cởi bỏ đôi giày của mình, lấy đôi giày đế bằng để trong xe ra thay, trong xe của Sở Luật, thường có một đôi giày đế bằng dự phòng, cũng đều là size của cô, đoạn đường về nhà cũng còn một khoảng dài, cô nhắm mắt, thật ra là đang suy nghĩ về những lời mà Ngô Sa mới nói.

Chỉ là cô càng nghĩ càng cảm thấy phiền, cuối cùng phiền đến nỗi cảm thấy cả cái đầu như muốn nổ tung vậy.

Thật ra trên đời này cô không dám lại có liên quan gì đến người đàn ông này, nhưng giữa cô và anh luôn có những mối liên quan không thể cắt bỏ được.

Cô thở nhẹ một cái, cô để mặt của mình kề sát vào mặt kính, đằng trước bởi vì đèn đỏ nên phải dừng lại, ánh mắt của cô dừng lại ở hai người cách đó không xa.

Đôi môi đỏ của cô mím nhẹ một cái, ánh sáng trong mắt cũng tối dần xuống.

Bên ngoài, Bạch Lạc Âm đứng đó, tay đang che chở bụng của mình một cách cẩn thận, bụng của cô hơi nhô ra, đã có không ít biểu hiện của việc mang thai.

Còn Cao Dật đang khom người xuống, giúp cô buộc dây giày.

Sau khi buộc xong, anh đứng dậy, sau đó nắm chặt tay của Bạch Lạc Âm, nói cái gì đó với cô ấy, thỉnh thoảng Bạch Lạc Âm mỉm cười, vốn có một ánh mắt đầy tâm tư, lúc này cũng đã ôn hòa đi rất nhiều, là vì người đàn ông trước mặt, hay là vì đứa con trong bụng, Hạ Nhược Tâm không thể nào biết.

Lúc này đèn xanh đã sáng, chiếc xe cũng đã được lái đi, bỏ hai người đó ở lại đằng sau.