Tàn Độc Lương Duyên

Chương 430





Chương 430

Cô vốn muốn nhờ ông cụ Hạ giúp rời khỏi Hạ Vũ Hào nhưng thất bại, bây giờ lại được bác gái quan tâm như vậy, cô không rõ trong lòng đang có tư vị gì.

Triệu Phương Loan khẽ thở dài, cầm tay của cô nói: “Đứa bé này, cháu còn khách khí với bác gái làm gì”

 

Bà ấy nói lảng sang mấy chuyện khác rồi mới hỏi: “Ông cụ muốn nhốt cháu vào trại giam, chuyện này là thật hay giả?”

“Thật ạ, nhưng mà kế hoạch này đã bị hành động của Bùi Tân làm hỏng.” Hướng Thu Vân cũng không nói quá kỹ, thoảng dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng mà trong thời gian sắp tới có lẽ ông cụ Hạ sẽ không có ý nghĩ này đâu”

Tầm mắt Triệu Phương Loan rơi vào bụng cô, mấy lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng bà hỏi: “Bởi vì đứa bé trong bụng cháu?”

Nghe vậy hàng mi của Hướng Thu Vân run lên vài cái, đáy mắt hiện lên một tia bối rồi, còn đang nghĩ xem có nên nói thật hay không thì tiếng điện thoại di động vang lên.

Triệu Phương Loan nhận điện thoại lên tiếng chào hỏi, sau đó không biết đầu bên kia nói gì mà sắc mặt của bà càng ngày càng khó coi: “Cái gì? A Quân vì Vân Vân nên tới gây gổ với ông cụ hả?”

“!” Trong lòng Hướng Thu Vân vô cùng hoảng loạn, thầm nghĩ toi rồi, vừa mới thoát thân từ chỗ ông cụ Hạ, cô quên không gọi điện thoại báo bình an cho anh trai trước!

Nhưng hiện giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, cô suy nghĩ ra gì đó vội đưa tay sang Hạ Vũ Hào ngồi bên cạnh nói: “Cho tôi mượn điện thoại di động của anh dùng một lát”

Lúc này Hạ Vũ Hào mới lấy lại tinh thần, im lặng đưa điện thoại di động cho cô.

Triệu Phương Loan cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm bảo với tài xế: “Mau quay về bệnh viện”

“Vâng” Tài xế lập tức quay đầu xe.

Hướng Thu Vân nhớ rất rõ số điện thoại của anh cô nhưng cô đã gọi cho anh trai ba cuộc điện thoại mà đầu dây bên kia chỉ nói một câu là “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”

Hình như số điện thoại của Hạ Vũ Hào đã bị anh của cô cho vào danh sách đen.

Cô chỉ có thể mượn điện thoại của Triệu Phương Loan, cô bấm lại dãy số đó lần nữa nhưng Hướng Quân vẫn không nghe.

Xe vừa mới đi chưa được bao xa nên chỉ mất một lát đã về tới cửa bệnh viện một lần nữa.

Hướng Thu Vân mở cửa xe, vội vã xuống xe, ngay khi cô đang muốn chạy vào trong bệnh viện thì đột nhiên cô bị Hạ Vũ Hào đứng phía sau níu lại, sau đó cô ngã vào lồng ngực của anh.

Trong hơi thở tràn đầy mùi hương của anh, cô nhíu mày không vui nói: “Anh…”

“Em đang mang thai, nếu cứ chạy vào như vậy sẽ khiến cho ông nội hoài nghi.” Hạ Vũ Hào che miệng của cô, mỗi anh áp vào bên tai của cô dịu dàng nói.

Mỗi của cô chạm vào lòng bàn tay của anh, rất mềm mại, anh vô thức vuốt ve cánh môi của cô hai cái.

Cả người Hướng Thu Vân cứng đờ, cô vội vã đẩy anh ra, đứng thẳng người sau đó lau hai cái lên môi, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào trong bệnh viện.