Tàn Độc Lương Duyên

Chương 429





Chương 429

Ánh sáng trong mắt Hướng Thu Vân nhạt đi vài phần.

“Nhưng anh vừa mới nói tình hình tốt hơn so với tưởng tượng của anh mà?” Hai hàng lông mày của Hạ Vũ Hào nhíu chặt.

Lục Thanh Sơn đưa tay vuốt nếp nhăn trên áo blouse: “Từ tình hình rất xấu biến thành xấu, thế có đúng là tốt hơn những gì tôi tưởng tượng không?”

“Cho dù tình huống có như thế nào, làm phiền bác sĩ Lục dốc hết toàn lực. Anh muốn cái gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi cũng có thể cho anh” Hạ Vũ Hào nói ra.

Lục Thanh Sơn nhìn anh, cười nhạo một tiếng: “Thứ mà tổng giám đốc Hạ có thể cho thì tôi cũng có thể tự đoạt lấy bằng chính sức mình.”

Bốn mắt nhìn nhau, bên trong như ẩn chứa đao kiếm.

“Hôm nay có dùng kim châm cứu không?” Hướng Thu

Vân phá vỡ sự trầm mặc này.

Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn xuống chân của cô vài lần, nói: “Nóng vội quá cũng không tốt, ngày mốt nhớ phải tới đây.

“Được ạ, cảm ơn bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân nói. Cô và Hạ Vũ Hào im lặng suốt quãng đường ra khỏi bệnh viện, có rất nhiều người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc vì áo sơmi của anh ướt sũng.

Trước cửa bệnh viện, đầu chiếc xe Bentley lõm vào một khoảng lớn.

Hướng Thu Vân đưa mắt nhìn chiếc ô tô bị cạo xước một mảng sơn rất to, còn hư mất một cái đèn xe và kính chiếu hậu, cô hơi mím môi, muốn nói lại thôi.

“Không phải chiếc xe này, ở phía trước.” Hạ Vũ Hào đưa tay nắm chặt tay cô, đi về phía trước.

Tay của anh rất nóng, trong lòng bàn tay còn đổ rất nhiều mồ hôi, nắm tay Hướng Thu Vân cực kỳ chặt. Cô vùng vẫy lên xuống nhưng không thoát ra được nên đành mặc anh tùy ý lôi kéo đi về phía trước.

Cuối cùng hai người đứng trước một chiếc xe Lincoln.

Tài xế bước xuống xe mở cửa xe cho hai người sau đó cung kính đứng ở một bên. Hướng Thu Vân lên xe trước, Hạ Vũ Hào lên xe ngay sau cô rồi ngồi bên cạnh cô.

Triệu Phương Loan cũng ở bên trong, sau khi thấy Hạ Vũ Hào chật vật bước vào xe, đuôi mày bà hơi nhướng lên, bảo người tài xế vừa lên xe: “Đi Trúc Hiền Trang.”

“Vâng thưa bà chủ!” Tài xế nói.

Xe khởi động một cách êm ru.

Triệu Phương Loan nhìn về phía Hướng Thu Vân, bà nhìn mặt của cô rồi cau mày nói: “Ai đánh cháu vậy?”

“Không có gì đáng ngại đâu ạ.” Hướng Thu Vân nói.

Triệu Phương Loan hơi cau mày, nhẹ nhàng sờ lên mặt của cô: “Ngoại trừ mặt còn chỗ nào khác bị thương không?”

“Không có ạ. Hướng Thu Vân nói: “Làm phiền bác gái quan tâm rồi”