Tàn Độc Lương Duyên

Chương 426





Chương 426

Mặt anh không đổi sắc nhìn ông cụ Hạ, nói: “Chuyện tôi làm thì tự tôi gánh chịu hậu quả, đừng làm liên lụy đến người khác.

Ông cụ Hạ cười lạnh rồi một tiếng, mất kiên nhẫn nói: “Cô ta mang thai con của cháu, từ giờ đến khi cô ta sinh đứa bé ra, ông sẽ không động vào cô ta, mau cút đi!”

Hạ Vũ Hào khế nhíu mày, sau đó không nói câu nào kéo tay Hướng Thu Vân đi ra ngoài.

“Vị trí tổng giám đốc mới ông đã tìm xong rồi, bắt đầu từ ngày mai cháu hoàn thành nốt chuyện bàn giao công việc của mình đi. Còn nữa, ngày mai 3% cổ phần của tập đoàn Hạ thị do cháu đứng tên sẽ được chuyển đi. Khi luật sư tới cháu phối hợp với người ta một chút. Có ý kiến gì không?” Ông cụ Hạ lạnh giọng nói.

Hướng Thu Vân nhíu mày, dừng bước.

Nhưng Hạ Vũ Hào lại hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, vẫn kéo tay cô đi ra ngoài như trước, vừa đi vừa nói: “Được thôi.”

Trông thấy anh không chút do dự đi ra khỏi phòng bệnh, trên mặt ông cụ Hạ đau rát như bị mưa bão táp vào, sau đó ông cụ cầm lấy chén nước trên bàn ném mạnh vào cửa, một tiếng “xoảng” vang lên.

Chiếc cốc đập vào cánh cửa tạo ra một âm thanh rất lớn sau đó rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

Hướng Thu Vân quay đầu lại nhìn, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn chưa đóng chặt, sắc mặt cô ảm đạm kéo tay Hạ Vũ Hào vẫn đang đi về phía trước.

Hạ Vũ Hào dừng bước, củi đầu nhìn cô, trông thấy hai dấu tay rõ ràng trên mặt cô anh lại cau mày.

“Giờ anh muốn quay lại giải thích thì vẫn còn cơ hội”

Hướng Thu Vân nói.

Tuy nhiên Hạ Vũ Hào còn không thèm nhìn lại phòng bệnh một cái đã trực tiếp lôi kéo cô đi tìm bác sĩ, để bác sĩ giúp cô xử lý vết thương trên mặt.

Sau khi xử lý ổn thỏa, Hạ Vũ Hào lại im lặng kéo tay của cô đi ra ngoài.

Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hất tay của anh ra: “Anh làm như vậy không hối hận sao?”

“Tại sao phải hối hận?” Hạ Vũ Hào nhìn xuống những vết thương trên mặt cô, hỏi: “Người của ông nội đánh em hay là người của Bùi Tân đánh em?”

Hàng lông mày cau có của Hướng Thu Vân toàn vẻ khó chịu, giọng cô cũng cao hơn: “Anh không cần phải làm như vậy.

Dừng một lát cô còn nói thêm: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

“… Giằng co cả một ngày, có mệt không?” Trong máy Hạ Vũ Hào chợt lóe lên vài tia ảm đạm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ cũ: “Đi thôi”

Anh đưa tay muốn kéo cô đi.

Hướng Thu Vân giấu tay ra sau muốn trốn, tránh sự đụng chạm của anh: “Tôi còn phải đi khám chân, anh đi về trước đi.”

Nói xong, cô đi đến bên cạnh hàng lang.

Hạ Vũ Hào hơi mím môi, đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù vì ban nãy chạy ngược chạy xuôi, đi theo sát phía sau lưng cô.

Hướng Thu Vân nói muốn đi khám thực ra là lấy cớ, chẳng qua cô chỉ không muốn ở cạnh bên Hạ Vũ Hào mà thôi.