Tàn Độc Lương Duyên

Chương 427





Chương 427

Lúc này thấy anh cứ bám theo sát sao phía sau cô như vậy, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Anh đi theo tôi làm cái gì?”

“Đi cùng em. Trong đôi mắt Hạ Vũ Hào phản chiếu bóng dáng của cô, đáy mắt âm u giống như vực sâu không đáy, muốn cuốn người ta vào.

Hướng Thu Vân không quen bị anh nhìn như vậy, cô hạ mắt xuống lấy đảo mắt sang chỗ khác, tránh né ánh mắt của anh, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút so với khi nãy nhưng cũng không tính là tốt: “Không cần. Anh mau về đi, đợi bác sĩ Lục làm kiểm tra chân cho xong tôi sẽ trở về”

Hạ Vũ Hào không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người cô như trước.

Thấy vậy Hướng Thu Vân cau mày.

“Em hợp tác với ông nội để rời xa tôi, sao tôi có thể tin lát nữa em sẽ trở về?” Hạ Vũ Hào mở miệng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn, đáy mắt có tơ máu.

Hướng Thu Vân hơi mím môi, sắc mặt trầm xuống không nói nữa, quay người đi về hướng ngược lại.

Hạ Vũ Hào vẫn đi sau lưng cô, cởi áo khoác âu phục choàng lên người cô, áo sơ mi bên trong của anh ướt đẫm đến nỗi nhìn xuyên thấu được, dính sát trên người anh.

Thấy cô muốn cởi áo ra, anh nói: “Cảm lạnh có thể sẽ khiến bệnh viêm phổi tái phát, em có chán ghét anh thì cũng không cần phải giày vò chính mình”

Hướng Thu Vân đưa mắt nhìn áo khoác âu phục trên người, lại nhìn sang vị trí trước ngực anh có hai chấm đỏ lộ rõ thì hơi nhíu mày, cũng không nói thêm câu gì nữa.

Hai người bước vào văn phòng của Lục Thanh Sơn.

Trong văn phòng ngoài Lục Thanh Sơn còn có một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân rất xinh đẹp. Hướng Thu Vẫn nhớ rõ lần cô gặp người phụ nữ xinh đẹp này, lúc ấy bác sĩ Lục gọi cô ta là cô Phương, là một vũ công.

Thấy Hướng Thu Vân bước vào, Lục Thanh Sơn gật đầu chào hỏi, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cô và Hạ Vũ Hào ngồi chờ một chút.

Hướng Thu Vân chịu giày vò đã hơn nửa ngày, hơn nữa thần kinh vẫn còn đang căng thẳng, lúc này thể xác và tinh thần của cô đều mệt ra rời, cô trực tiếp đi tới chỗ cái ghế ngồi xuống.

Tinh thần của Hạ Vũ Hào nhìn qua cũng không được tốt, nhưng anh không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh cô, hai mắt nhìn chằm chằm lên người cô.

Khi anh đi tới chỗ bị đụng xe đó thì đã không thấy Hướng Thu Vân nữa, còn người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ vì mất máu quá nhiều nên không đợi được xe cứu thương chạy đến đã chết rồi.

Anh thật sự không dám tưởng tượng nếu Hướng Thu Vân ngồi ở ghế lái phụ… Anh nắm tay thành quyền, sắc mặt biến đổi.

Hướng Thu Vân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy không thoải mái: “Bên cạnh có cái ghế, anh có thể ngồi chỗ đấy.”

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cái ghế, cầm cái ghế đặt sang vị trí bên cạnh cô rồi ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.

“Bác sĩ Lục” Khuôn mặt cô Phương đó toàn vẻ thẹn thùng: “Lúc tôi đi khiêu vũ không cẩn thận đã làm chân bị thương, anh nhìn giúp tôi xem cần nằm viện mấy ngày?”

Lục Thanh Sơn thu hồi ánh mắt đang nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào, khẽ thở dài, nói: “May mà cô tới đây nhanh đấy.