Tàn Độc Lương Duyên

Chương 425





Chương 425

Hướng Thu Vân nắm chặt vạt váy, cố gắng duy trì sự trấn định nhưng giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy: “Không dám nói dối ông, Hạ Vũ Hào làm ra những chuyện kia… Tôi không có cách nào tha thứ cho anh ấy, cũng không có ý định sinh đứa bé này ra.

“Dòng máu của nhà họ Hạ chúng tôi là thứ mà cô bảo không cần là không cần hay sao?” Ông cụ Hạ đứng lên, giọng nói cao vút.

Hướng Thu Vân hạ mắt xuống, không nói lời nào.

Càng nhiều lời càng dễ sai, không chừng sẽ nói lời đắc tội với ông cụ Hạ.

“Cô nên thấy may mắn vì có đứa bé này, nếu không thì chưa chắc cô có thể đứng ở chỗ này, chỉ có thể sống trong tù, cả đời không ai thăm hỏi!” Ông cụ Hạ nói.

Đôi mắt Hướng Thu Vân mở to, cô nắm chặt nắm đấm. Cô muốn nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống: “Tôi có thể hỏi một câu hay không? Tôi đã đồng ý rời xa Hạ Vũ Hào, vì sao ông vẫn… không tha cho tôi chứ?”

“Cô có thấy cổ tôi phải băng bó không?” Ông cụ Hạ chỉ vào chiếc băng gạc trên cổ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hướng Thu Vân không biết vì sao, khẽ ậm ừ một tiếng.

“Sao Vũ Hào có thể vì cô mà cầm dao uy hiếp tôi?” Ông cụ Hạ tức giận đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, có vẻ rất tức giận nhưng lại bất đắc dĩ: “Cô thấy đấy, nó quan tâm cô đến vậy, sao tôi có thể để cô ở lại bên cạnh nó?”

Đồng tử của Hướng Thu Vân hơi co lại, cả người cứng đò.

Ông cụ Hạ bị ung thư phổi giai đoạn cuối, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, những người nhà họ Hạ đều ở lại bệnh viện để tỏ lòng hiếu thảo, ra sức nịnh nọt ông cụ Hạ, mong sao được phân thêm chút tài sản.

Nhưng vào thời điểm này Hạ Vũ Hào lại vì cô mà cầm dao uy hiếp ông cụ Hạ?

Anh sẽ không sợ sau khi ông cụ Hạ chết đi thì anh chẳng lấy được gì sao? “Thật không hiểu Vũ Hào nó coi trọng cô ở điểm nào!” Ông cụ Hạ nhìn cô từ trên xuống dưới: “Đúng là có mắt như mù!”

Hướng Thu Vân cúi đầu, cả người căng cứng mặc ông cụ dò xét, trong lòng không biết đang có tư vị gì.

Rầm!

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị mở tung ra.

Hạ Vũ Hào thở hồng hộc chạy vào, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, mồ hôi trên người tuôn rơi như mưa.

Lúc này nút áo vest của anh đã bị bung ra, áo sơ mi trắng bên trong thì ướt đẫm, dính sát lên người anh, mơ hồ để lộ ra cơ bụng.

Sau khi đi vào anh chưa từng nhìn ông cụ Hạ một cái, đôi mắt dính chặt lên người Hướng Thu Vân.

Anh bước lên phía trước vài bước, hai tay ôm lấy bờ vai của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy ngoài vết thương bị người ta đánh lên mặt hai cái thì cô không sao cả anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn hơi trầm xuống.

“… Còn đau không?” Hạ Vũ Hào hơi dừng lại, run rẩy giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay trên mặt cô.

Hướng Thu Vân quay đầu đi, nhíu mày tránh né, không muốn để đụng vào. Khi anh hụt hẫng hạ tay xuống, đôi mắt của Hạ Vũ Hào cũng trở nên ảm đạm hơn, sau đó anh đứng chắn trước người cô, để cô đứng sau lưng anh.