Tàn Độc Lương Duyên

Chương 414





Chương 414

Tập đoàn Hạ thị và tập đoàn Bùi thị một cái đứng đầu trong nước, một cái đứng thứ hai trong nước, hai nhà đã bất hòa từ lâu.

Cô không biết giờ nói ra tên ông cụ Hạ sẽ khiến cho Bùi Tân sợ hãi hay là kích thích thêm lòng trả thù của anh ta, nhưng mà trong tình huống này cô bắt buộc phải đánh cược một ván! “Không phải là Hạ Vũ Hào sao?”

Nhắc tới cái tên này trên khuôn mặt Bùi Tân đã xuất hiện vẻ chán ghét, phẫn nộ khó có thể che giấu: “Hướng Thu Vân, nếu cô không muốn phải chịu khổ nhiều thì đừng có giở trò ở đây với tôi!”

Nói xong, anh ta trừng mắt nhìn hai người đàn ông kia, đuôi mắt nhếch lên: “Các người còn lo lắng cái gì? Đây là cho các người quay phim JAV, không phải chỗ để cho các người quay phim ngôn tình dài tập, có tận ba đến bốn mươi tập rồi mới hết!”

Không đợi hai người đàn ông kia mở miệng, Hướng Thu Vân đã hỏi trước: “Bọn họ là cướp tôi từ trong tay ông cụ Hạ, bây giờ anh Bùi làm vậy lẽ nào không sợ đắc tội với ông cụ Hạ sao?”

“Cô nói gì cơ?” Giọng của Bùi Tân cao vút lên.

Lần này không đợi Hướng Thu Vân mở miệng nói, một người đàn ông trong số đó đã cẩn thận từng li từng tí nói: “Lúc chúng tôi mang cô Hướng đi người lái chiếc xe kia đã nói với chúng tôi rằng bọn họ là người của ông cụ Hạ. Bùi Tân không nói thêm gì, có điều trên mặt lập tức không còn chút huyết sắc nào.

Trong lòng Hướng Thu Vân thầm thở phào một hơi, trên mặt cũng không để lộ ra chút sơ hở nào, vẻ mặt thản nhiên nói: “Tuy rằng nhà họ Giang và nhà họ Hạ có quan hệ thống gia, Giang Hân Yên mới là cháu dâu trên danh nghĩa của nhà họ Hạ, nhưng mà..

Cô sờ lên bụng mình, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Trong bụng tôi mang thai cháu đích tôn của ông cụ Hạ, đã được hai tháng rồi.”

Ánh mắt Bùi Tân nhìn theo tầm mắt của cô rời xuống cái bụng bằng phẳng của cô, vẻ mặt giống như ăn phải con ruồi, thấp giọng chửi thề một câu.

“Còn nữa, chắc anh cũng biết ông cụ Hạ bị ung thư phổi giai đoạn cuối không còn nhiều thời gian nữa. Ông cụ muốn trước khi qua đời thấy được cháu đích tôn. Anh nói xem, nếu có ai tìm người tới hại tôi khiến tôi sinh non, với tính khí nóng nảy của ông cụ Hạ, ông cụ sẽ làm gì nhỉ?” Tay Hướng Thu Vân khẽ run rẩy nhưng sắc mặt cô không thay đổi gì nhiều. Trên mặt Bùi Tân đã không còn chút huyết sắc nào, hiển nhiên đã tin bảy tám phần.

Nhưng ngay lúc này, người đàn ông khiêng Hướng Thu Vân lên vai đột nhiên nói: “Nhưng khi chúng tôi lái xe cản xe họ lại, chiếc xe kia đang chạy về hướng nhà giam bên đó. Nếu ông cụ Hạ thật sự coi trọng cô Hướng như vậy, tại sao phải sai người bắt cô vào ngục giam?”

“!” Trong lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một tiếng, lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi dày đặc.

Bùi Tân híp đôi mắt hồ ly lại, cười nhạt nhìn Hướng Thu Vân: “Chuyện này cô định giải thích thế nào? Nói dối có vui không?”

“Ông cụ Hạ sai người mang tôi tới ngục giam là có thể chứng minh tôi đang nói dối rồi à? Logic của anh Bùi Tân khiến tôi cảm thấy hoang mang” Hướng Thu Vân cười xùy một tiếng, trên mặt không thay đổi quá nhiều nhưng đằng sau lưng sớm đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh túa ra.

Bùi Tân nhìn chằm chằm vào cô, chờ lời giải thích của cô.

“Trên người tôi có bao nhiêu sẹo chắc anh Bùi Tân cũng nhìn thấy rồi nhỉ?” Hướng Thu Vân kéo váy lên một chút để lộ ra chiếc đùi chẳng chịt vết sẹo.

Tất cả mọi người ở chỗ này đều giật mình.