Tàn Độc Lương Duyên

Chương 413





Chương 413

Cô cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trên thân thể, nói: “Hạ Vũ Hào đã đính hôn với Giang Hân Yên rồi, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một ả tình nhân của anh ta mà thôi. Anh làm nhục tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hạ Vũ Hào.

“Tôi làm như thế nào chưa tới lượt cô nói!” Anh ta cao giọng nói, trong mắt tràn ngập sự hung tàn. Khoảng thời gian trước anh ta có tìm một người đàn ông tên là Trình Thành, sai Trình Thành tới gây phiền phức cho club Mộng Hương. Không ngờ tới anh ta chưa thể gây phiền phức cho club Mộng Hương mà đã bị Hạ Vũ Hào cắn ngược một cái!

Cái con chó điên Hạ Vũ Hào đó thật sự tung những tin tức trước đây của anh ta ra, tập đoàn Bùi thị bị đình chỉ làm việc, thất thủ bao nhiêu ngày, nếu không phải có mẹ anh ta ngăn cản thì ba của anh ta rất có thể đã đánh chết anh ta rồi!

Cứ coi như chuyện anh ta làm nhục Hướng Thu Vân cũng không có ảnh hưởng gì đối với Hạ Vũ Hào nhưng ít ra cũng có thể đáp trả anh tai

Hướng Thu Vân cau mày, chút huyết sắc còn lại trên mặt biến mất sạch.

Tuy Bùi Tân dễ đối phó hơn ông cụ Hạ nhưng trước sự chênh lệch về số người này có cũng không thể đối phó được.

Trong phút chốc, dường như cô đã quay trở lại vụ tai nạn xe cộ hai năm trước, khi mà tất cả mọi người đều quở trách cô, khiến cô chỉ còn lại sự bất lực.

Cốc cốc.

Lúc này cửa mở ra, hai người đàn ông mang Hướng Thu Vân đến bước vào.

Bùi Tân buông Hướng Thu Vân ra, đứng lên phủi tay, sau đó đi tới trước mặt hai người đàn ông nói: “Phục vụ cô ta thật tốt, nếu làm tốt, tiền thưởng cuối năm gấp đôi!”

Hai người đàn ông nghe thấy vậy hai mắt lập tức sáng lên, không ngớt lời hứa hẹn.

Cả người Hướng Thu Vân mềm nhũn ngồi dưới đất lạnh, cảm giác lạnh buốt của nền đất lan tràn khắp cơ thể cô, đến máu của cô cũng đã bị đóng băng.

Cô thấy hai người đàn ông kia càng ngày càng tới gần cô, mồ hôi trên trán cô giọt lớn giọt nhỏ túa ra không ngừng. Hai tay cô chống xuống đất liên tục lui về phía sau, cả người liên tục run rẩy.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cô phải cam chịu số phận như vậy?

Khoảng cách giữa hai người đàn ông và cô càng ngày càng gần, một người trong đó ngồi xổm người xuống tóm lấy mắt cả chân của cô, dùng sức kéo.

“Chờ một chút!” Giày cao gót của Hướng Thu Vân đạp lên mu bàn tay của người đàn ông, sau đó mặc kệ sắc mặt của người đàn ông đó đang vô cùng khó coi, lảo đảo đứng lên.

Cô nhìn vẻ mặt trầm xuống của Bùi Tân, mặc dù đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh nhưng giọng nói của cô vẫn có chút run rẩy: “Bùi Tân, có biết người của anh đoạt tôi từ trong tay ai không?”