Sếp Tôi Là Tên Biến Thái

Chương 39: Em sẽ cưới anh



Tách cà phê này là loại đặc biệt. Nó là sự kết hợp của loại cà phê cao cấp với rượu rum, rượu tequila vì vậy tách cà phê sẽ có vị chua, ngọt, đắng và cay, nhưng lại rất tuyệt vời. Thưởng thức xong, đọng lại dư vị ngọt ngào êm dịu độc đáo của rượu khiến người ta lưu luyến.

“Rất ngon.” Hắn gật đầu ngưỡng mộ: “Em đã tự nghĩ ra công thức này à?”

“Vâng.” Người phụ nữ nhỏ bé được khen ngợi nên có chút phấn khích.

“Anh không ngờ sự quan tâm của em lại đặt ở đây.” Hắn dịu dàng xoa tóc cô, nắm chặt tay che lên miệng nhẹ ho: “Vậy thì anh sẽ mở một quán cà phê cho em sau khi cưới nhé! Em có thể làm bất cứ thứ gì mà em muốn.”

Người phụ nữ nhỏ bé không bị hắn lừa liếc mắt: “Em nói cưới anh bao giờ?”

“Vậy anh phải làm sao em mới đồng ý?” Hắn đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, áp lên má mình, chớp mắt: “Cha mẹ anh, mọi người đều đang chờ. Chỉ cần em gật đầu là lập tức đến tận cửa rước em về ngay.”

Trên cằm hắn lún phún râu, khiến tay cô vừa ngứa vừa buồn. Vẻ ngoài đáng thương của hắn thật sự chạm vào góc mềm mại nhất trong trái tim của một người phụ nữ.

“Được rồi.” cô giữ cằm hắn, dịu dàng nói: “Nếu anh có thể hiểu ý nghĩa của tách cà phê của em, em sẽ cưới anh.”

“Thật sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào ly cà phê trên bàn một cách bối rối: “Chỉ có vậy?”

Tách cà phê này là toàn bộ tâm huyết của cô. Đã nhiều lần cô ước, vào buổi chiều đầy nắng, cô ngồi với hắn ở một góc của quán cà phê. Cô mỉm cười. Hắn cũng nhìn cô mỉm cười, mỗi người cầm một tách cà phê tán chuyện vặt vãnh. Mặc kệ thế giới ồn ào, trong mắt cô và hắn chỉ còn có nhau.

Thời gian trôi qua, cô sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng sẽ luôn nhớ buổi chiều yên tĩnh và thoải mái này, bởi vì người đàn ông mà cô yêu đang ở trước mặt chân thành chờ đợi cô.



Khi hai người rời khỏi quán cà phê thì trời đã tối. Thành phố chìm dần trong bóng đêm, đèn điện lần lượt sáng lên, thắp sáng đường về nhà cho những người đi bộ vội vã.

Trên trạm xe buýt bên kia đường, một cô gái đứng đợi bạn trai xuống xe, vui mừng đón anh ta bằng một nụ hôn ngọt ngào, họ hạnh phúc ôm lấy nhau rồi cùng sánh bước. Cô có chút ghen tị nhìn theo họ. Cô thưc khao khát chút hạnh phúc bình thường này. Nếu không phải đang trên chiếc xe sang trọng, có thể cô và anh cũng sẽ bước từng bước trên đường, cùng tạo nên những kỷ niệm đẹp về cuộc sống, ngốc quá không nhỉ?

Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai ở bên cạnh mình khẽ chớp mắt. Mặc dù cô biết rằng khả năng hắn đi bộ ngoài kia chỉ là vô vọng, một nhân vật cấp cao như hắn sao có thể tình nguyện đi bộ cùng cô trên đường bụi bặm?

Liệu có nên thử 1 chút không nhỉ?

“Anh này, sắp về đến nhà rồi, hay là mình xuống xe đi dạo 1 chút nhé!”

“Được.”

Cô không ngờ hắn đồng ý.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô không do dự xuống xe. “Đi thôi.”

Cô phấn khích cười, vui vẻ ôm cánh tay hắn bước từng bước theo chân của hắn.

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, cảm nhận được những bước đi bình tĩnh và mạnh mẽ của hắn, để hắn dẫn cô về phía trước mà không cần bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào. Miễn là có hắn ở bên cạnh, dù có tới nơi nguy hiểm cô cũng không sợ.

Khi tới cầu thang đến nhà mình, cô vẫy tay nói với hắn: “Hôm nay em sẽ không mời anh đi lên đâu!”

Trông hắn như bị sét đánh, bất động: “Tại sao?”

Hắn đã rất ngoan ngoãn. Cô còn không hài lòng điều gì nữa?

“Anh về nhà cẩn thận nghĩ lại coi. Khi anh đoán ra rồi, anh có thể đến bất cứ khi nào anh muốn.”

“Em có muốn chúng ta làm đám cưới sớm hơn không?” Hắn véo chiếc mũi nhỏ của cô, cười ẩn ý.

“Không! Em không thích kết hôn! ” Người phụ nữ xấu hổ, che đi cái mũi đang ửng đỏ, chuẩn bị chạy lên lầu.

Nhưng người đàn ông nhanh chóng kéo cánh tay của cô: “Ít nhất hãy để anh đưa em lên, được chứ?”

Cô gật đầu. Thế là hắn quay lưng về phía cô:“Lên nào.”

Cô lao lên ngay lập tức, để hắn cõng cô, bước đều đặn từng bước lên tầng trên. Tấm lưng hắn thật rộng, vững trãi, ấm áp và quyến rũ... cô rướn người, chạm nhẹ môi vào má hắn.

Bước chân của hắn dừng lại, giọng nói rõ ràng hơi khàn khàn: “Nếu em muốn thay đổi cũng chưa quá muộn đâu.”

Thấy hắn dễ dàng bị mình trêu chọc, cô có chút tự hào, lắc đầu nhẹ nhàng cười khúc khích: “Không.”

Sẽ không có vấn đề gì nếu như cô không cười. Nụ cười khiến toàn bộ cơ thể cô rung chuyển, cọ vào lưng hắn, rất rõ ràng. Hơi thở của hắn ngay lập tức trở nên hỗn loạn, nặng nề. Lòng bàn tay to của hắn vẫn đang giữ mông cô, lúc này hắn không thể không véo nó.

“Ui cha, anh chơi xấu.”

Hắn mỉm cười đắc ý.

Cô cúi xuống cắn vào tai hắn trả thù, bước chân của hắn chợt gấp gáp nâng cô lên bước vội vã.

Cuối cùng khi đến trước cửa nhà, cô nhanh chóng nhảy xuống: “Tạm biệt!”

Cô không dám nhìn hắn, chỉ vẫy tay muốn trốn, nhưng người đàn ông đã lường trước được ý định đó.

Hắn kéo cánh tay ôm cô vào lòng: “Em thật nhẫn tâm, thật quá đáng, biết không?”

Hắn nhịn không được siết chặt cằm cô, cúi đầu hôn ngấu nghiến. Hắn cố gắng hết sức để dụ dỗ cô bằng tất cả các kỹ năng của mình, muốn thôi miên cô bằng một nụ hôn nóng bỏng, nhưng hôm nay cô đã không cho hắn cơ hội kiên quyết đẩy hắn, thở hổn hển nói: “Được rồi, em phải vào đây.”

“Thật là cứng rắn!” Hắn nghiến răng miễn cưỡng để cô đi.

Sau khi nhìn cô biến mất sau cánh cửa như một yêu tinh, hắn quay lại dưới sảnh cảm nhận luồng gió lạnh thổi tới. Khi sức nóng trong cơ thể gần như bị thổi bay, hắn mới bước về xe.

Thời tiết vào đầu Hè có chút thất thường, trời đang trong lành đột nhiên vang lên tiếng sấm gió lớn dần. Những hạt mưa to cỡ hạt đậu trút xuống mà không có dấu hiệu báo trước.

Cô đứng bên cửa sổ lo lắng. Khi nãy hắn đã không mang theo ô. Liệu gặp cơn mưa lớn như vậy có bị ướt không?

Sau khi nghĩ ngợi, cô quyết định khoác áo mưa vào rồi chạy ra ngoài. Nếu nhanh, cô có thể bắt kịp hắn.

Mưa lớn đến nỗi những người đi bộ trên đường đều mau tìm chỗ trú hết. Con đường tấp nập giờ đã vắng tanh, chỉ có...

Cô chớp chớp mắt. Là hắn sao? Hắn đứng một mình đơn độc giữa trời mưa!

Cô thở hổn hển chạy tới, dường như cảm thấy có gì đó hắn ngửa mặt lên, bất chấp cơn mưa dữ dội cặp mắt ghim chặt bóng dáng cô. Trong tầm nhìn mơ hồ, hắn và cô không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau. Tuy nhiên, họ hoàn toàn cảm nhận được sự gấp gáp mong chờ của đối phương.

Cô ném ô, bất chấp cơn mưa lớn lao về phía hắn. Cô lao vào ôm hắn, bám chặt vào hắn như một con gấu koala.

“Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy? Nếu em không ra ngoài, anh sẽ đứng dưới mưa và đợi em cả đêm sao?”

“Sẽ không.”