Sếp Tôi Là Tên Biến Thái

Chương 38: Lời thú nhận



Mặc dù họ dán vào nhau mỗi ngày nhưng người phụ nữ nhỏ bé chưa bao giờ hiểu rõ về mối quan hệ giữa hai người.

Chiều hôm đó, ngồi trong quán cà phê với đứa bạn thân, cô liền tâm sự về suy nghĩ của mình.

“Tại sao cậu không trực tiếp hỏi anh ấy? Anh ấy yêu cậu nhiều như thế. Có gì không hài lòng? Đó là một người đàn ông hoàn hảo, lại còn rất nghe lời cậu?” Cô bạn không thể chịu đựng được nữa liền nói giúp người đàn ông.

“Tất nhiên mình biết anh ấy yêu mình.” Cô nhẹ nhàng khuấy cốc cappuccino, trộn lẫn kem và cà phê, dần dần tạo thành một vòng xoáy nước xen kẽ với nhau, ủ rũ: “Nhưng mình không chắc mình có yêu anh ấy hay không.”

“Ôi, trời, thật là một tin tức đáng buồn.” Người bạn lắc đầu thở dài: “Không phải cậu đã nói rằng ngay cả em gái của anh ấy cũng có thể khiến cậu ghen tị sao? Làm sao cậu có thể không hiểu trái tim mình được?”

“Cậu có nghĩ đây là hội chứng Stockholm điển hình không?” Có một dấu vết của sự bối rối trong mắt người phụ nữ nhỏ bé: “Thực ra, lúc đầu, có thể nói rằng không có nền tảng cảm xúc nào giữa chúng tớ, chỉ trực tiếp...” Cô không thể nói những lời tiếp theo vì mặt cô đã đỏ như một quả cà chua chín.

“Cậu cứ thế bị đổ luôn à?” Người bạn cười khúc khích: “Cái này… sao nhỉ? Nó trực tiếp, cũng hiệu quả như thế?”

“Đừng chế giễu mình.” người phụ nữ nhỏ bé giận dữ liếc nhìn cô bạn: “Mình chỉ sợ rằng do mình có tâm lý phụ thuộc.”

“Cậu là một người hư hỏng và kiêu ngạo điển hình. Anh ấy có ép buộc cậu từ đầu đến cuối không? Hay là do cậu tự sẵn sàng?”

“... Đúng vậy.”

“Vậy, hãy làm một ví dụ. Nếu không phải anh ấy mà là một người khác, cậu có sẵn sàng hiến dâng cơ thể này không?”

Người phụ nữ nhỏ bé tình cờ nghĩ về một số khả năng trong tâm trí mình, nhưng cô cảm thấy thật buồn nôn: “Không! Ngoài anh ấy tớ sẽ không lên giường với bất kỳ ai!”

Cô nói chắc chắn.

Cô bạn bật cười và không nói gì. Cô ấy xúc một thìa tiramisu lên ăn.

Cô đột nhiên vui vẻ, nút thắt đã làm phiền cô trong một thời gian dài cuối cùng đã được cởi ra. Vào lúc này, cô thật sự rất hạnh phúc: “Cảm ơn cậu rất nhiều!” Cô không thể không vội vã lao sang mà ôm chặt cổ bạn mình.

“Ồ, này.” người bạn từ chối: “Đừng vồ lấy tôi. Cậu nên vồ lấy anh ấy.” Cô ấy chỉ vào hai người đàn ông đã đứng sau họ từ lúc nào.

Người đàn ông đút tay trái trong túi áo khoác gió, hai cúc trên cổ áo sơ mi trắng đã được mở. Trông bụi bặm, dù hắn chỉ đứng đó vẫn rất bắt mắt. Hầu như tất cả phụ nữ trong quán cà phê đều chú ý đến hắn, nhưng đôi mắt háo hức của hắn luôn chỉ dõi theo một người.

“Tại sao anh lại ở đây? Không phải ngày mai anh mới quay về hay sao?” Người đàn ông đã đi công tác hơn 1 tuần giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến tất cả các loại đau khổ và suy nghĩ viển vông tan biến thành niềm vui. Cô mở rộng vòng tay và chạy đến chỗ hắn như một đứa trẻ sà vào vòng tay hắn.

Người đàn ông tiến lên vài bước để đón cô xoay 1 vòng trước khi đứng vững. “Ừ, nếu anh không quay lại sớm, thật sự đã bỏ qua cơ hội được nghe thấy lời thú nhận hay như vậy.”

Cô hơi xấu hổ, nhăn cái mũi nhỏ của mình và véo mũi cao của hắn: “Anh có hài lòng với câu trả lời của em không?”

“Ừm... cũng chưa nghe rõ lắm. Em có thể nói lại cho anh nghe thêm được không?” Hắn vẫn chưa nghe thấy cô nói ba từ đó.

“Hừ!” Cô chọc vào lông mày hắn và nhảy ra khỏi hắn: “Anh có mệt không? Em pha cho anh một tách cà phê để xua tan mệt mỏi nhé?”

“Được!”

Vì vậy, người phụ nữ nhỏ bé chào chủ quán cà phê, bước vào quầy và bắt đầu xay đồ.