Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 93: Hộp



Cát Tường sủa điên cuồng, bây giờ dáng dấp nó hùng tráng, lông tóc cũng mọc thêm một ít, nhìn vừa xấu vừa dữ.

Nếu Lưu ma ma không kịp ngăn nó lại, Tô Minh Dứu không nghi ngờ gì nữa, con chó xấu xí chưa cao đến đầu gối này nhất định sẽ chạy lại xé váy nàng. Nàng sợ con chó này, sợ đến mức không muốn đến viện tử của Bảo Ninh, nhưng mà… Không thể không đến.

Nàng nhìn Triệu Tiền, thấy sắc mặt hắn cứng nhắc, cho rằng hắn cũng bị hù doạ, bàn tay mò xuống nắm chặt lòng bàn tay hắn.

Sắc mặt Triệu Tiền hơi thả lỏng, đáp lại nàng bằng nụ cười ôn hoà.

Bảo Ninh thấy họ quá kỳ lạ, dừng một chút, nàng nhỏ giọng hỏi Trần Già bên cạnh: “Ngươi có cảm giác Tô phu nhân với tiểu nha hoàn mới tới này rất kỳ quái không, chỉ qua một đêm tình cảm đã nồng hậu?”

Trần Già cúi đầu chọn hạt giống rau, hiện tại mỗi ngày ngoại trừ luyện công, hắn còn bị Bảo Ninh sai khiến mấy công việc lặt vặt. Nào là lựa hạt giống, ươm đậu mầm, cày đất, tưới nước, hồi còn ở quê hắn đã làm thành thạo, bây giờ có công dụng khá lớn.

Ngược lại, hắn cảm giác thời gian này không tồi, nhẹ nhàng hài lòng, cảm thấy bản thân lên cân không ít.

Ở cùng chỗ với Bảo Ninh kiểu gì cũng béo lên, tựa như Lưu ma ma, trước kia bà là phụ nhân ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người vẫn cân đối, bây giờ biến thành lão thái thái mập mạp, lúc cười lên hai má bà căng tròn.

Trần Già lại nghĩ tới vị Tứ Hoàng tử cứng cỏi của mình, hắn ăn nhiều nhưng vẫn không mập, dáng vẻ ngày càng khoẻ mạnh, chẳng thừa bao nhiêu thịt mỡ.

Nói đến thịt mỡ, Trần Già lại muốn ăn thịt ba chỉ. Hắn nên nói với với Bảo Ninh như nào?

Thỉnh nàng làm một đĩa thịt ba chỉ kho, bữa tối thưởng hắn hai miếng là được.

Bên kia, Lưu ma ma dẫn Tô Minh Dứu và Triệu Tiền vào phòng, Trần Già đẫn đờ, hắn vẫn nắm hạt giống rau, không nói lời nào.

Bảo Ninh gọi hắn hai tiếng, hỏi hắn: “Trần Già, ngươi cảm thấy tiểu nha hoàn mới đến kia có vấn đề gì không?”

Lúc này Trần Già mới kịp phản ứng, hắn chân thành suy nghĩ một hồi, trả lời: “Thần không biết, nhưng khi còn bé thần nghe nói, nữ nhân góa chồng lâu ngày sinh ra ý khác. Hàng xóm ở quê thần là quả phụ trẻ tuổi, nhà chồng nàng cường thế không cho phép nàng tái giá, sau này nàng không nhẫn nhịn được, tìm về thôn quê sống với quả phụ khác, các nàng ăn ở với nhau như tỷ muội.”

Bảo Ninh hỏi: “Sau đó thì sao.”

Trần Già nói: “Có một ngày bị người ta phát hiện, các nàng ngủ cùng giường nhưng trên người không mặc áo váy, không biết đã làm những gì.”

Mặt Bảo Ninh dần đỏ lên, nàng không khỏi mơ mang quay đầu nhìn tiểu nha hoàn kia đỡ Tô Minh Dứu ngồi xuống.

Ngủ cùng giường nhưng không mặc áo váy, hai người họ làm gì?

Nàng học thêm điều mới lạ từ Trần Già.

Bảo Ninh đổi sắc mặt nghiêm túc, phân phó: “Trần Già, sau này ngươi chú ý nha hoàn kia một chút, chúng ta không biết gì về nàng ta, ta sợ nàng làm chuyện xấu. Nếu nàng ta có động tĩnh gì, hoặc là cùng Tô phu nhân… Ngươi phải kịp thời nói cho ta!”

Trần Già nói: “Tuân lệnh!”

***

Bảo Ninh mang theo tâm tư nặng nề bước vào cửa, Tô Minh Dứu ngồi cạnh bàn trà, thấy nàng đi vào, thần sắc kỳ quái chớp mặt đã ổn định.

Nàng ta nói: “Tiền Nhân, nhanh bái kiến phu nhân.”

Triệu Tiền quỳ phịch xuống trước mặt Bảo Ninh, hai mắt đỏ bừng nói: “Nô tỳ Tiền Nhân, khẩn cầu phu nhân thu nhận.”

Nền đất được lát gạch đá, vừa rồi hắn quỳ mạnh trước mặt Bảo Ninh để chiếm thiện cảm của nàng. Bùi Tiêu ra lệnh cho Triệu Tiền, phải dùng thân phận nữ nhi để tiếp cận Bảo Ninh, đạt được tín nhiệm cùng sủng ái của nàng, tốt nhất sau này sẽ làm nha hoàn thân cận của nàng, thuận tiện cho hành động về sau.

Cách đơn giản nhất để chiếm thiện cảm từ nữ nhân là bày ra dáng vẻ đáng thương, chiếm được cảm tình của nàng.

Đúng là Bảo Ninh có chút mềm lòng, nàng vội vàng kêu Lưu ma ma đỡ hắn dậy, cười nói: “Người mua ngươi không phải ta, mà là Tô phu nhân, nàng ấy nguyện ý thu nhận ngươi là đủ, không cần phải khẩn cầu ta.

Hai mắt Triệu Tiền rưng rưng, nhìn Bảo Ninh một hồi, nhẹ giọng nói tạ ơn.

Mắt mỹ nhân long lanh như nước mùa thu khiến người ta động lòng, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên. Nàng là người thanh tỉnh, người từ đáy vực muốn trèo lên khó tránh khỏi tâm cơ, thủ đoạn nhỏ, giả bộ đáng thương. Nhưng người tên Tiền Nhân này giả bộ hơi quá mức.

Nếu là nam nhân sẽ sinh lòng trìu mến, nhưng nàng không phải nam nhân, cảnh này trong mắt nàng quá dối trá.

Triệu Tiền cũng đánh giá nàng.

Thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi. Gương mặt tinh tế mỹ lệ, da trắng tựa hoa lê, lông mi cong hình lá liễu, đôi môi màu đỏ hồng. Vẫn còn hương vị của thiếu nữ thuần nhã, lại thêm mấy phần kiều mị của nữ tử đã thành hôn.

Nói thẳng ra, nàng là nữ nhân khuê phòng không rành thế sự, không tâm cơ, chỉ có vẻ đẹp mỹ mạo, chân tâm rất dễ bị lay động. Chỉ nhìn đã nắm bắt được.

Nhưng, thật kỳ lạ, nàng khiến người ta vừa nhìn đã yêu.

Triệu Tiền bước lên châm trà cho Bảo Ninh, rót trà đầy bảy phần, dùng đầu ngón tay thử độ ấm, miệng nói: “Mời phu nhân dùng, còn hơi nóng, ngài từ từ uống.”

Bảo Ninh liếc mắt nhìn Tô Minh Dứu, thấy mắt nàng loé lên cảm xúc không vui, giống như là ghen tị.

Nàng càng thêm chắc chắn phỏng đoán mà mình và Trần Già vừa nói. Tô Minh Dứu bỏ tiền mua Tiền Nhân vì vẻ đẹp của nàng ta, cùng nàng ta thận cận để làm dịu nỗi cô đơn. Hai người mới gặp chưa đến một ngày đã nắm tay thân mật an ủi nhau, ai có thể giải thích hành động này?

Bảo Ninh không biết nên xử trí thế nào, nàng đợi Bùi Nguyên trở về nói cho hắn, đây là tẩu tử của hắn, Bùi Nguyên tùy ý giải quyết.

Nhưng bây giờ, Bảo Ninh không muốn nhìn thấy các nàng, thật chướng mắt!

Nàng im lặng uống trà, không biết nên nói thêm gì, hy vọng Tô Minh Dứu nhanh chóng rời đi.

Nhưng nàng ta vẫn không chịu.

Bảo Ninh đành mời nàng ta ở lại dùng bữa trưa.

Ăn cơm xong, Tô Minh Dứu vẫn không chịu đi, nàng ngồi xuống nhuyễn giáp cùng Bảo Ninh nói về thêu công. Bảo Ninh không muốn luận bàn với nàng ta, cũng không có gì để bàn. Nàng không nói nhiều với Tô Minh Dứu, gọi A Miên đến chơi ném tú cầu với nó.

Dê nhỏ sớm biến thành dê lớn, đứng lên cao đến eo Tô Minh Dứu, đầu nhỏ chạm đến bụng nàng.

Triệu Tiền không ngờ đến.

Hắn từng gặp nhiều tiểu thư khuê các nhà quan lại và quý tộc, nhưng chưa từng thấy ai nuôi nhiều con vật trong nhà như nàng. Tứ Hoàng tử phi xảy ra chuyện gì, cảm thấy lấy lòng Tứ Hoàng tử khó hơn tái khởi Đông Sơn nên tự mình tìm niềm vui riêng?

Nhưng mà rất đáng yêu. Nàng không giống những tiểu cô nương khác, khiến người ta cảm thấy hứng thú.

Triệu Tiền nhíu mình.

Tô Minh Dứu đang nghĩ đến chính sự, nàng muốn tìm cách châm ngòi ly gián Bảo Ninh và Bùi Nguyên. Nhưng Bảo Ninh không nói chuyện với nàng, chỉ nàng một đống điểm tâm và nước trà mời nàng ăn, mời nàng uống, đi nhà vệ sinh ba chuyến, chuyện quan trọng vẫn chưa nói qua. Trong lòng Tô Minh Dứu bối rối.

A Miên chơi tú cầu xong thấy mệt, nó ghé vào chân Bảo Ninh nghỉ ngơi. Bảo Ninh gọi Lưu ma ma bưng đĩa tôm bắt ở biển Bột Hải lên, không biết hộ bộ thị lang lấy đâu ra mười mấy cân tôm tươi, sai người dâng lên cho Bùi Nguyên. Tôm chỉ to bằng nửa ngón út nhưng rất nhiều thịt, hương vị vừa tươi vừa ngọt, ăn rất ngon.

Bảo Ninh nghĩ thầm, Bùi Nguyên thật có tiền đồ, lại có người tặng quà cho hắn.

Nàng rửa sạch tay mình, bóc một con tôm đặt lên đĩa của Tô Minh Dứu, cười nói: “Đại tẩu ăn đi.”

“Cám ơn đệ muộn, ta ăn no rồi.” Sắc mặt Tô Minh Dứu không tốt lắm. Nàng chờ ở đây nửa ngày nhưng không làm được gì khác, chỉ có ăn rồi nghỉ ngơi.

Nàng nhìn Triệu Tiền, thấy ánh mắt hắn dán chặt vào tay Bảo Ninh. Trong lòng Tô Minh Dứu có chút hồi hộp, nàng lo sợ Triệu Tiền sinh tình ý với Bảo Ninh, chua xót dần trào dâng.

Bảo Ninh thấy nàng không chịu ăn tôm, mở miệng hỏi: “Đại tẩu muốn ăn gì khác sao?”

“Không ăn gì cả!” Tô Minh Dứu kích động đứng lên, nàng không chờ được nữa, lưng rất đau, bụng cũng khó chịu, Triệu Tiền càng khiến nàng không thoải mái, nàng muốn về viện tử của mình: “Bảo Ninh, ta chỉ…”

Nàng bước ra ngoài, đang từ biệt với Bảo Ninh, mũi chân nàng đụng phải quả tú cầu trên đất, tú cầu lăn nhanh vào khe tủ cách đó không xa. Dê nhỏ lập tức đuổi theo, nó không kịp phanh lại, “bịch” một tiếng đụng vào hộc tủ, mấy bình hoa nhỏ rơi vỡ, hộp nhỏ ở trên cùng cùng rơi xuống.

Cái hộp tinh xảo, xung quanh được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ.

Hai mắt Tô Minh Dứu phát sáng: “Kia là vật gì?”

Bảo Ninh đuổi con dê vừa gây chuyện ra ngoài, ra lệnh cho hạ nhân vào thu dọn mảnh sứ, nàng cầm hộp nhỏ lên vỗ nhẹ lớp bụi đất: “Vật này của Tứ Hoàng tử, ta không biết trong đấy có gì, trả lại là được.”

Tô Minh Dứu hỏi: “Ngươi không cảm thấy hiếu kỳ à?”

Bảo Ninh bất ngờ nhìn lại: “Hiếu kỳ gì?”

Tô Minh Dứu nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: “Trong cái hộp này có gì Tứ Hoàng tử không nói với người, ngươi không muốn biết?”

Bảo Ninh nhớ lại, trước kia Bùi Nguyên thường lấy cái hộp này ra loay hoay. Phía trên có cái khoá vàng kim tinh xảo, hắn cầm chìa khoá chọc tới chọc lui vẫn không mở. Nhưng gần đây, lâu rồi chưa đụng lại.

Chiếc hộp đặt trên kệ tủ lâu ngày, một tầng bụi phủ kín mặt trên.

Nàng muốn biết bên trong có thứ gì, trực giác nhắc nhở đây là vật rất quan trọng với Bùi Nguyên, hơn nữa hắn không muốn đối mặt.

Trước kia hai người vẫn chưa thân cận, nàng không tiện mở miệng hỏi. Sau này lại quên mất, bây giờ mới nhớ tới.

Sắc mặt Tô Minh Dứu lộ vẻ khó nói: “Quên đi, ngươi không nên tò mò, bên trong là…” Nàng ta không nói.

Bảo Ninh cầm hộp lên, ngón tay gõ hai tiếng nhưng không nghe được thứ bên trong là gì.

Nàng cười nói: “Đại tẩu biết bên trong chứa thứ gì?”

Tô Minh Dứu nhíu mày: “Ta biết một chút…”

Nàng từng nghe người ta nói về cái hộp này, lúc đó thi cốt của mẫu phi Bùi Nguyên mới được tìm thấy, một đống bạch cốt mốc meo nằm trong sơn động của giả sơn ở hoàng cung. Bùi Nguyên tận mắt chứng kiến, tâm tình bất ổn trong thời gian dài, như là phát điên lên. Mỗi ngày đều cầm cái hộp này đi tới đi lui quanh sơn động, trong tay cầm thanh trường đao làm từ thép.

Thánh thượng không nhịn nổi, sai người trộm hộp đi, muốn biết bên trong có thứ gì nhưng sớm ngày bị Bùi Nguyên phát hiện, hắn chặt đứt cánh tay của người kia.

Kể từ ấy, thanh danh của Bùi Nguyên ngày càng tồi tệ, một thời gian dài rất ít người đến gần hắn.

Tô Minh Dứu nhìn Bảo Ninh nói: “Bên trong là thứ khiến ngươi phải thương tâm.”

Bảo Ninh nghi hoặc nhìn nàng.

“Nữ nhân này rất quan trọng với Tứ đệ, không ai dám nhắc đến trước mặt hắn.” Tô Minh Dứu nói nửa thật nửa giả, “Bảo Ninh, ngươi tuyệt đối không được hỏi hắn.”

Bảo Ninh hỏi: “Vì sao?”

Tô Minh Dứu nói: “Bảo Ninh, ta là người từng trải mới khuyên ngươi. Nữ nhân chúng ta luôn phạm một sai lầm, đó là quá đề cao bản thân, cho rằng bản thân quan trọng bao nhiêu, kỳ thực, không biết bị người ta thay thế lúc nào. Ta khuyên ngươi nghĩ thoáng một chút, dành nhiều thời gian cho chính mình. Bất kể trước đây Tứ đệ có thương nhớ ai, hay là sau này có tân hoan, ngươi không nên gấp gáp khổ sở.”

Nàng ta nhìn vẻ mặt ngày càng ngạc nhiên của Bảo Ninh, lộ ra dáng vẻ ưu thương: “Những lời ta nói đều là suy đoán, chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Ta không biết quá khứ của Tứ đệ, ngươi nghe xong hãy cho qua, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi!”

Bảo Ninh nhìn cái hộp trong tay mình, lại nhìn sắc mặt Tô Minh Dứu nửa ngày, cười nói: “Ta biết.”

Tô Minh Dứu chỉ muốn châm ngòi lay động quan hệ của hai người, tình cảm của Bảo Ninh và Bùi Nguyên vốn rất tốt, muốn bọn họ bất hoà không thể dựa vào nỗ lực nhất thời mà phải từ từ hành động. Nếu Bảo Ninh sinh nghi với Bùi Nguyên, nàng đã đạt được một phần mục đích.

Tô Minh Dứu nghĩ thầm quan hệ giữa bọn họ vốn không ổn, nam nhân ham mê nữ sắc, Bảo Ninh cứu Bùi Nguyên khỏi thuỷ hoả, đối tốt với nàng một chút cũng là hợp tình hợp lý. Muốn bắc thang lên trời cao, nhưng cảm tình nuôi dưỡng hơn nửa năm có thể thân hậu cỡ nào?

Nàng không tin.

Tô Minh Dứu mỉm cười chỉ ra cửa: “Sắc trời không còn sớm, ta hơi buồn ngủ, xin cáo từ về viện tử.”

Bảo Ninh tiễn nàng ra cửa.

Quay về phòng, Bảo Ninh khoanh chân ngồi trên nhuyễn tháp, cầm chặt cái hộp trên tay, nàng lại nhớ đến lời Tô Minh Dứu vừa nói.

*Vịnh Bột Hải hay biển Bột Hải: là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông (thuộc tỉnh Liêu Ninh) ở đông bắc, với dải bờ biển phía tây thuộc các tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương như Hà Bắc, Thiên Tân và bán đảo Sơn Đông (thuộc tỉnh Sơn Đông) ở phía đông nam.