Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 94: Hoa thạch lựu



Bảo Ninh cảm thấy Tô Minh Dứu hơi ngốc, ý đồ của nàng ta quá rõ ràng, lời nói không được tinh tế. Quan trọng là, nàng ta muốn chiếm niềm tin của nàng nhưng vừa mở miệng đã thể hiện rõ ý đồ, muốn dùng cách này để châm ngòi ly gián?

Tại sao Tô Minh Dứu lại làm vậy với nàng? Bảo Ninh nghĩ không thông. Rõ ràng lúc đầu rất tốt, chẳng nhẽ nàng ta đã ăn no đủ? Rảnh rỗi quá sinh nên sinh chuyện.

Bất kể là thế nào, cái hộp này là sao?

Bảo Ninh gảy chiếc chìa khóa tinh xảo, nàng muốn biết bên trong có thứ gì, nàng không muốn Bùi Nguyên cứ cất giấu bí mật này. Giữa bọn hai người càng nhiều bí mật nhỏ, lâu ngày sẽ sinh khoảng cách, hôm nay là Tô Minh Dứu châm ngòi, nếu về sau đổi người cao thâm hơn, có phải nàng sẽ bị lừa ngay lập tức.

Bảo Ninh đặt lại cái hộp lên kệ, nàng thay chiếc váy màu hoa thạch lựu mà Bùi Nguyên thích nhất, sửa sang lại đầu tóc, sang phòng bếp làm cơm tối.

Nàng muốn nấu món mới lạ cho bữa cơm nhưng quên chưa xem lại công thức, gọi là cơm rang, cơm rang thập cẩm.

Cắt các loại rau xanh và thịt thành hạt lựu, xào chín với cơm thì ăn được.

Đêm nay Bảo Ninh muốn làm cho Bùi Nguyên vui, nàng muốn cải tiến cách tiếp cận của mình. Trước tiên đặt cơm vào thùng gỗ, lấy vài miếng xương lớn hôm qua còn sót lại, cắt thành từng miếng rồi để lên trên. Sau đó chuẩn bị ngô ngọt, khoai tây, đậu nành, khoai lang hầm cùng bí đỏ vàng óng.

Nghĩ thêm, nàng lại lấy cái móng giò hun khói lớn chừng bàn tay, đây là thứ được tổng binh của Vân Nam cách đây ngàn dặm sai người đưa tới.

Bảo Ninh buồn bực muốn biết mỗi ngày Bùi Nguyên bận chuyện gì, những chuyện kia Bảo Ninh không hiểu, nhưng xem ra hắn làm việc có hiệu quả rõ ràng. Nhiều người tặng quà cho hắn như vậy, tôm Bột Hải, thịt Vân Nam, còn có vải Lĩnh Nam… Một quan chức nhỏ ở Giang Tây gửi tặng hắn hai bình sứ màu xanh ngọc đến, bây giờ đặt ở sân nuôi cá.

Để hạt ngô sang một bên, cắt nhỏ phần thịt còn lại, bắc chảo lên bếp, cho muối vào để thêm đậm vị, mùi thơm phức toả nên.

Rau và hạt ngô đã được rửa sạch cho nên cơm, đậy nắp và đun dưới lửa nhỏ. Trong lúc đợi nàng làm thêm cá trạch kho. Thịt cá trạch mềm, thơm ngon, không có xương nhỏ, rất thích hợp cho cái miệng lười của Bùi Nguyên.

Bảo Ninh vét gọn thức ăn đã nấu chín, vừa chuẩn bị xong đã nghe Lưu ma ma gọi: “Điện hạ trở về!”

Lúc này, trong phòng bếp và tiểu viện ngập tràn hương thức ăn. Cả người Bùi Nguyên đầy bụi đất, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng vừa bước mạnh vào sân, nhìn thấy khói bếp lượn lờ bay lên, phòng bếp và phòng chính đốt ánh đèn vàng ấm áp, khoé môi lại cong lên.

Hắn cởi áo ngoài đưa cho Lưu ma ma, quay người đi vào phòng bếp, cười hỏi: “Tối nay nàng dâu nhỏ làm món gì tiếp đãi ta?”

Bảo Ninh cắt hành rắc lên cơm, lại tưới thêm một ít nước chanh, nói: “Thịt cá.”

Mùi thơm của hành quyện với mùi thịt như có mắt tiến thẳng vào lỗ mũi. Bùi Nguyên hít một hơi thật sâu: “Thơm quá!”

Bảo Ninh cười với hắn: “Bưng lên phòng đi, gọi Lưu ma ma một tiếng, đã đến giờ cho chó ăn.”

Bùi Nguyên vén tay áo lên bưng nồi, lúc sóng vai bước đi với Bảo Ninh, hắn nghiêng mắt nhìn nàng một chút, cảm thấy hôm nay Bảo Ninh cứ kỳ quái, ôn nhu đến quá phận, ăn mặc cũng đẹp mặt. Hắn không nói trước đây nàng chưa từng ôn nhu, nhưng hôm nay chỉ… quá mức.

Bảo Ninh cầm đĩa cá đi sau hắn, hỏi: “Chàng nhìn cái gì?”

Bùi Nguyên bị nói trúng tim đen: “Náng có gì muốn nói với ta?”

Bảo Ninh sững sờ nhìn hắn, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Đoán mò, ta có chuyện gì mà nói.”

Vì cái hộp kia. Nàng muốn hỏi nhưng không thể quá trực tiếp, trước tiên dỗ hắn vui, như thế mới xử lý tốt hơn, nên nàng mới làm cả bàn đồ ăn ngon. Nhưng làm thì làm, một câu đã bị Bùi Nguyên nói trắng ra, nàng vẫn ngại không muốn thừa nhận. Người này sao lại không hiểu phong tình!

Bùi Nguyên rảo bước vào cửa, thu dọn nồi và bát đũa xong, nhìn nàng nhíu mày: “Sao nào, nàng làm rơi tiền à? Thấy nàng sợ chừa kìa, muốn cầu ta tha thứ?”

Bảo Ninh cảm thấy đầu Bùi Nguyên không giống người thường, người thường không thể nghĩ đến thứ này?

Nàng lắc đầu nói: “Không có.”

“Có cũng không sao.” Bùi Nguyên gắp miếng cá trạch đưa vào miệng, tay kia nhàn rỗi bóp mũi Bảo Ninh, hừ cười nói: “Chỉ cần nàng không nuôi tiểu bạch kiểm, có chuyện gì mà ta không thay nàng gánh chịu? Đến cùng có chuyện gì xảy ra với nàng, khiến nàng ngập ngừng không dám nói?”

Ngón tay Bùi Nguyên gẩy gẩy khuyên tai của Bảo Ninh: “Nàng ăn mặc như đoá hoa thạch lựu.”

Gương mặt Bảo Ninh phiếm hồng, hai tay nàng nắm bát nhỏ, không biết nên tiếp lời Bùi Nguyên thế nào.

“Không nói?”

Bảo Ninh nói: “Còn không phải đại tẩu tốt của chàng!”

Bùi Nguyên không hiểu: “Nàng ta làm gì?”

Bảo Ninh nhắc lại chuyện hôm nay với Bùi Nguyên, nhìn sắc mặt hắn ngày càng đen, cuối cùng nói: “Ta không làm sao, ta chỉ muốn dỗ chàng vui, đem chuyện cái hộp kia nói với ta… Đương nhiên, nếu chàng không tiện nói cũng không sao.”

Bảo Ninh chọc cơm trong chén: “Chàng chỉ cần biết vị tẩu tử kia không phải người tốt đẹp gì, nếu sau này nàng ta tìm chàng nói xấu, chàng tuyệt đối không thể tin.”

Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Ta không ngu như vậy.”

Bảo Ninh vụng trộm ngước mắt lên nhìn Bùi Nguyên, có chút thất vọng. Hắn không nhắc đến cái hộp kia, là không muốn nói à.

Hai người im lặng ăn cơm, bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa càng khắc hoạ yên tĩnh trong phòng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm cùng thanh âm nuốt cơm.

Ăn xong một nửa, Bùi Nguyên gắp miếng thịt cho Bảo Ninh, mở miệng nói: “Lần sau nàng ta khi dễ nàng, nàng chỉ cần mở miệng đuổi nàng ta đi, đây là nhà của nàng, sao có thể để người ngoài lớn tiếng.”

Bảo Ninh nắm đầu đũa, nhỏ giọng nói: “Nhưng đấy là đại tẩu, trưởng tẩu như chủ mẫu.”

“Nàng ta không xứng.” Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Sau này bớt qua lại với nàng ta, ngày mai ta đánh động một tiếng, kêu nàng ta thành thật một chút.”

Bảo Ninh gật đầu.

Hai người không nói nữa, ăn cơm xong, Lưu ma ma đi lên thu dọn bàn, Bùi Nguyên vào phòng tắm rửa. Bảo Ninh ngồi trên bậc thềm ngắm trăng, trăng khuyết mất một nửa, A Hoàng và Cát Tường chạy tới chạy lui trong sân, trong tay Bảo Ninh cầm mấy quả nho khô, chậm rãi đưa vào miệng nhâm nhi.

Tâm tình của nàng đã bình tĩnh lại, mất mát trong lòng như được tản ra. Nàng đã quen tự an ủi mình, trong lòng mỗi người đều có vết sẹo, Bùi Nguyên là người cao ngạo, hắn không chịu yếu thế trước mặt người khác, có tâm tình gì hắn đều khoá chặt chôn giấu. Bảo Ninh có thể lý giải.

Nàng không nhất định phải truy vấn ngọn nguồn, chuyện cái hộp cứ cho qua đi.

Có con muỗi nhỏ bay tới bay lui, Bảo Ninh đuổi nó vẫn không đi, nàng về phòng lấy khăn che mặt, tiếp tục ngửa đầu ngắm trăng vàng.

Ánh trăng mờ ảo rọi sáng màn đêm.

“Nghĩ gì thế?” Đang mơ màng suy nghĩ, Bùi Nguyên đi tới ngồi cạnh nàng, cầm khăn khô lau tóc, gọi nàng: “Hoa thạch lựu nhỏ của ta.”

Bảo Ninh nhìn váy của mình, hoa thạch lựu màu đỏ, nàng còn cố ý dùng khuyên tai cùng màu, bị Bùi Nguyên nói như vậy, Bảo Ninh hơi buồn: “Có quê mùa không?”

“Sao lại thế.” Bùi Nguyên nghiêng đầu hôn lên má nàng: “Ninh Ninh nhà chúng ta xinh đẹp nhất.”

Bảo Ninh mỉm cười, nàng quay đầu hôn lên mi mắt Bùi Nguyên, hắn nhắm mắt lại vì ngứa, ném cái khăn trên tay xuống rồi quay người bế Bảo Ninh lên đùi. Chiếc khăn của Bảo Ninh cũng rơi xuống nhưng Bùi Nguyên để mặc, hắn cúi đầu cắn môi nàng. Vị nho chua chua ngọt ngọt, mềm ngọt đến mê người.

“Bảo Bảo, mở miệng nào.” Bùi Nguyên nhẹ giọng dỗ nàng.

Bảo Ninh thu mình lại trong vòng tay của Bùi Nguyên. Đối với việc này nàng rất nghe lời hắn, khẽ mở miệng, Bùi Nguyên khen nàng: “Thật ngoan.”

Bảo Ninh thấy trên người hắn có mùi hương mát lạnh, lần đầu tiên Bảo Ninh phát hiện Bùi Nguyên thơm như vậy.

Qua thật lâu hai người mới tách ra.

Cánh tay Bùi Nguyên ôm chặt eo nàng, Bảo Ninh thuận thế nằm trên vai hắn, nhẹ nhàng hô hấp. Hôm nay Bùi Nguyên rất ôn nhu, hắn chưa từng ôn nhu đến vậy, hắn thích cắn người, kiểu gì cũng khiến nàng đau nhưng lần này không có.

Hắn vừa tắm rửa xong đã trở lên kỳ quái.

Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ lung tung, đột nhiên thấy cả người nhẹ, Bùi Nguyên ôm nàng ngồi lên nệm êm, mở mắt ra, trong tay có đồ vật lành lạnh.

Một chiếc chìa khoá nhỏ tinh xảo.

Lồng ngực Bảo Ninh đập mạnh.

“Đưa nàng.” Bùi Nguyên quỳ một gối trước mặt nàng, ngón tay ngoắc ngoắc cằm nàng: “Không phải nàng muốn biết trong cái hộp kia có gì sao, sau này giao cho nàng giữ. Thực ra không phải thứ thần bí gì, đó là di vật duy nhất của mẫu thân để lại. Trước đây ta luôn nhớ đến người, nhưng sau khi có nàng ta ít khi nhớ tới hơn. Khi người còn sống từng nói với ta, nhi tử có thê tử sẽ quên nương, bây giờ xem ra, lời ấy quả là đúng. Nhưng mà, khi ta nhớ đến người luôn không có tâm tình tốt gì, không nghĩ, người cũng giống như người bình thường, nếu người ở trên trời cao linh thiêng nhìn thấy hẳn sẽ vui, cũng cảm kích nàng.”

Khi nói những lời này Bùi Nguyên còn cười, nhưng Bảo Ninh nhìn thấy khổ sở trong mắt hắn.

Bảo Ninh nhẹ giọng hỏi: “Tại sao là di vật duy nhất của người?”

“Sau khi người mất, tất cả đồ vật người thường mang đều bị thiêu rụi, vì cái chết của người chẳng lành.” Bùi Nguyên nói: “Nếu nàng muốn nhìn, chờ ta đi ra ngoài hãy tự xem, đừng để ta nhìn thấy. Nếu ta nhìn thứ này, đầu óc sẽ phát đau.”

Bảo Ninh cảm thấy bây giờ Bùi Nguyên yếu ớt như đứa trẻ, trên mặt hắn không có bi thương, ngữ khí cũng rất bình tĩnh nhưng càng khiến nàng đau lòng.

Yêu thương dành cho Bùi Nguyên bị kích thích, bỗng nhiên có cảm giác tình mẫu tử trào dâng, nàng dang hai cánh tay nhìn Bùi Nguyên: “Tới đây, ta ôm chàng một chút.”

Bùi Nguyên cười: “Làm gì? Đừng an ủi ta, không muốn nghe.”

“Ta không nói gì.” Bùi Nguyên nghiêng người dựa vào ngực hắn: “Ta chỉ muốn ôm chàng.”

Nụ cười của Bùi Nguyên dần tắt, hắn đặt tay lên lưng Bảo Ninh, ép nàng sát vào người mình, một lúc sau mới từ từ thở ra.

Bảo Ninh nghe hắn nói khẽ: “Ta sẽ cố gắng đưa nàng đến nơi cao nhất. Nàng muốn khi dễ ai thì khi dễ, không còn ai dám bắt nạt nàng. Còn có, Ninh Ninh, nàng nhất định phải yêu ta, ngàn vạn lần đừng phản bội ta. Ta là bệnh nhân, nếu không có nàng ta sẽ chết.”