Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 92: Hương cao



Buổi tối hai người không ăn thịt kho tàu, xương đầu hầm nhiều thịt, cốt tuỷ bên trong béo ngậy, húp thêm bát canh cải trắng cho đỡ ngấy, ăn đến vừa lòng thoả ý.

Dân dĩ thực vi thiên đúng là không tệ, ăn ngon tâm tình tự nhiên vui vẻ theo.

*Dân dĩ thực vi thiên: bách tính xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn. Biểu thị tính trọng yếu của lương thực đối với dân chúng.

Cửa sổ và cửa chính mở rộng, làn gió đêm nhẹ nhàng tràn vào. Bảo Ninh rửa mặt xong ngồi giữa giường, thả màn xuống, vén ống quần đến tận đùi bôi hương cao.

“A Nguyên, A Nguyên.” Bảo Ninh cất giọng gọi, không biết Bùi Nguyên chạy đi đâu, gọi cũng không nghe thấy, nàng nâng giọng gọi lớn hơn: “Bùi Nguyên!”

Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa, một lát sau Bùi Nguyên vén rèm lên, thò đầu vào hỏi: “Sao vậy Bảo nhi?”

“Trời tối muộn rồi, chàng không lên giường đi ngủ còn ra ngoài làm gì?” Bảo Ninh vỗ nhẹ vào da để dưỡng chất thẩm thấu, thả ống quần chân trái xuống, đổi chân phải, “Cầm cái bình nhỏ hoạ tiết hoa sen trong rương hồi môn đến đây cho ta, đợi chút nữa ta xoa cho chàng.”

“Ta giúp nàng cho chó ăn.” Bùi Nguyên vẫy tay, “Xương cốt không thể lãng phí, chó của nàng ăn rất ngon, răng của Cát Tường thật lợi hại, xương cứng nhai nát vụn. Nhưng A Hoàng không được, răng nó nhọn như mỏ gà, ta sợ nó ăn xong rớt mất hàm.”

Hắn tìm khăn vải khắp nơi: “Khăn lau tay đâu, tay ta vẫn còn dầu mỡ, không thể đụng vào đồ của nàng.”

“Lúc ăn cơm chàng có dùng khăn không?” Bảo Ninh cất lọ dưỡng chất đi, lấy khăn tay của mình ra lau nhẹ: “Nghĩ lại xem chàng để nó ở đâu, đừng lại làm mất, một ngày ném ba cái, nhiều khiến ta bại gia.”

Nàng có chút nóng nảy nói: “Nhanh tìm!”

“Mất mỗi cái khăn không đáng bao nhiêu tiền. Mất chứ không phải ném, nếu ta tìm được còn gọi là ném không?” Bùi Nguyên gảy nước trong chậu rửa mặt, quay đầu giảng đạo lý cho Bảo Ninh: “Lại nói, lão tử có tiền, dùng một ít mua vài miếng vải rách chẳng tốn là bao, đừng vì chuyện này mà trách cứ ta.”

Bảo Ninh mất hứng, nghiêng mắt nhìn hắn một cái: “Ai lải nhải với chàng, nãy giờ có mình chàng nói, ta cho chàng ăn no, chàng có sức lực càn quấy nhỉ.”

Bùi Nguyên hừ một tiếng, ngón tay chỉ về phía nàng: “Tiểu nữ tử, tiểu nữ tử khó nuôi!”

Bảo Ninh không để ý hắn, quay đầu gọi: “A Miên, A Miên, Lưu ma ma nói sẽ dẫn mày đi lai giống, chuẩn bị đưa mày đến trang trại dê của Trương đại bá, mày chuẩn bị xong chưa?”

Dê nhỏ vui vẻ chạy tới, dùng đỉnh đầu cọ tới cọ lui vào eo nàng, Bùi Nguyên bị ném sang một bên. Hắn không biết nàng còn phương thức giao lưu kì quái với con dê này như vậy, nghe cũng không hiểu, đứng tại chỗ một lúc, sắc mặt hắn càng đen hơn.

Hắn quay người đi ra ngoài, dùng bả vai hất rèm, đứng ở cửa gọi Lưu ma ma cầm cái khăn mới tới.

Hai con chó thấy hắn đi ra, cho rằng hắn muốn cướp đồ ăn, nhìn hắn gầm nhẹ hai tướng rồi ngậm cục xương cong đuôi chạy đi.

Bùi Nguyên chống eo tức tối, chờ Lưu ma ma mang khăn tới, hắn lau tay rồi đi vào phòng giáo huấn Bảo Ninh: “Nàng nuôi chó ngoan như nàng, tiểu bạch nhãn nàng. Dù cho nàng đồ tốt vẫn vô dụng, chỉ vì một hai lời nói, mấy miếng xương, đảo mắt đã trở mặt.”

“Nhìn dáng vẻ lải nhải của chàng giống tổ mẫu ta hồi còn sống, như chàng bây giờ vậy, cứ rảnh rỗi lại lải nhải.” Bảo Ninh đóng nắp bình kia, muốn dưỡng da mặt nhưng không tìm được, lúc này mới nhớ hắn chưa mang tới cho nàng, vội vàng vén rèm gọi hắn: “Bình sứ khắc hoa sen của ta đâu?”

“Đang tìm!”

Dê nhỏ nằm sấp một bên ngủ.

Bùi Nguyên lục loạn bàn trang điểm của Bảo Ninh, cuối cùng nhận ra cái bình kia, cầm lên ném cho Bảo Ninh: “Đây là cái quái gì.”

Bảo Ninh nói: “Cao mạt dưỡng da mặt, có tinh chất lô hộ, hoa hồng, sữa bò, có thể dưỡng trắng da.”

“Chàng ngồi xuống đây.” Bảo Ninh chuyển mông sang chỗ khác, nhưỡng chỗ cho hắn ngồi, “Rửa mặt chưa? Ta cũng làm cho chàng, nhìn chàng phơi nắng cả ngày, da không trắng hơn Trần Già là mấy.”

Mặt Bùi Nguyên trầm xuống: “Nam nhân mà làm chuyện này thì ra thể thống gì!”

“Lão đại à, ngài đừng nghiêm trọng như vậy.” Bảo Ninh kéo tay áo hắn ngồi xuống, lấy một ít hỗn hợp sền sệt xoa lên mặt Bùi Nguyên, “Ta từng đọc một vài tiểu thuyết, các võ lâm đại hiệp trước đây cũng làm như vậy, chàng xấu hổ cái gì. Ta cho chàng thử một chút, nếu dùng tốt, ngày mai chàng mang cho Ngụy tướng quân một bình, ta không cần nhiều, lấy của hắn hai lượng bạc là được.”

“Nàng làm ăn đến nghiện, còn muốn cướp tiền?” Bùi Nguyên liếc nàng một cái, gương mặt cứng đờ chịu đựng nàng thoa thoa: “Nàng đọc cuốn tiểu thuyết đấy ở đâu, vị đại hiệp thoa hương phấn kia tên là gì?”

Bảo Ninh ngồi quỳ trước mặt Bùi Nguyên, ngón tay ấn nhẹ mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Bình cốc nhất điểm hồng.”

Mấy từ này Bùi Nguyên chưa từng nghe qua, hắn cau mày: “Nhảm nhí gì vậy, sau này đọc ít thôi!”

Bảo Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Mặt chàng mới nhảm nhí.”

Biểu lộ của Bùi Nguyên không được tự nhiên, hắn nhìn ngón tay tinh tế của Bảo Ninh, nàng lấy thêm cao mạt thoa lên má hắn.

Xúc cảm lạnh buốt trơn nhẵn khiến Bùi Nguyên khẽ run rẩy, hắn không nhịn nổi, hất tay Bảo Ninh ra: “Mang nó đi đi, thứ gì mà cổ quái, ta từ bỏ.”

“Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của nàng đi, thứ này có gì tốt mà dùng.” Bùi Nguyên cực kỳ kháng cự, Bảo Ninh thất vọng lắc đầu, lấy phần cao mạt trên mặt hắn bôi lên mặt mình.

Thơm như này mà Bùi Nguyên không phân biệt được đồ tốt?

Nàng thoa xong, ánh mắt rơi lên chân Bùi Nguyên, lại hứng thú hỏi: “Chân chàng đen chưa kìa, nếu không nguyện ý thoa mặt, ta thoa lên chân cho chàng!”

“Quý Bảo Ninh, hôm nay nàng rảnh quá phải không?” Bùi Nguyên cuộn chân mình lại, bị nàng để mắt tới, vội vàng trốn về sau.

Bảo Ninh bổ nhào lên người hắn, Bùi Nguyên trốn không thoát, lớn tiếng quát nàng: “Đừng cầm thứ cổ quái kia bôi lên người ta! Đừng, đừng kéo tóc ta!”

***

Tô Minh Dứu ở trong tiểu viện, nàng sớm khoá chặt cửa, để Thường Hỉ đứng bên ngoài trông coi, nàng kéo Triệu Tiền vào phòng.

“Ta đã chờ chàng rất lâu.” Tô Minh Dứu dựa lưng lên cửa, nàng nhìn về phía Triệu Tiền, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Ta còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại chàng, chàng không biết ta vui mừng biết bao nhiêu.”

“Nương nương, Triệu Tiền tới muộn, đã khiến ngài chịu khổ!” Triệu Tiền nói, cởi bỏ y phục của nha hoàn, rút trâm trên tóc xuống, lại biến thành bộ dạng nam tử. Hắn ôm lấy Tô Minh Dứu, bờ môi dán bên lỗ tai nàng, nói khẽ: “May mà Thái tử điện hạ rộng lượng nhân từ, chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa.”

Tô Minh Dứu cắn môi, nước mắt ròng ròng rơi xuống.

Ánh mắt Triệu Tiền không rõ ý vị, hắn không có cảm xúc gì, trong mắt chỉ là tính toán, nhưng khi nhìn Tô Minh Dứu lại tràn ngập nhu tình.

Hắn vòng tay qua eo Tô Minh Dứu, ôm nàng ngồi lên nhuyễn tháp mềm mại, ngón tay thô ráp vuốt ve gò má nàng, nói khẽ: “Ta nợ Thái tử điện hạ một ân huệ, chúng ta nhất định phải báo đáp ngài. Tứ Hoàng tử phi bảo vệ trang viên quá nghiêm ngặt, chúng ta là người duy nhất vào được đây, ngàn vạn lần không thể để Thái tử điện hạ thất vọng. Tứ Hoàng tử đang thất thế, nhưng hắn âm thầm mưu đồ đã lâu, dụng ý khó dò, chúng ta diệt trừ hắn cũng là bảo vệ chính đạo, chờ sau này Thái tử điện hạ đăng cơ, chúng ta chính là công thần. Đến lúc đó, ta được phong hầu phong tước, nàng gả cho ta, chúng ta là thần tiên quyến lữ, sống một đời hạnh phúc.”

Triệu Tiền nghiêng đầu hỏi đôi môi đỏ mọng của nàng: “Nương nương nói xem, có đúng không?”

“Đừng gọi ta là nương nương.” Tô Minh Dứu lắc đầu nói, “Ta không phải nương nương.”

Triệu Tiền ấm áp gọi nàng: “Minh Dứu.”

“Ta đây.” Tô Minh Dứu cười trả lời hắn, hai người nhìn nhau một hồi, nàng chần chờ nói: “Nhưng mà… Chúng ta cần làm gì?”

Lúc ấy Bùi Tiêu Tìm nàng, hắn không nói gì chỉ dẫn, tựa như hắn đang tác thành duyên phận của nàng và Triệu Tiền, Tô Minh Dứu biết đây chỉ là một phần kế hoạch của hắn, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm kích trong lòng.

Tô Minh Dứu nghĩ, Bùi Tiêu đang trao đổi với nàng, nàng có lẽ sẽ nghịch phản nhưng hắn lại ôn hoà… Nàng không thể kháng cự dụ hoặc của Triệu Tiền mang lại, lương tâm duy nhất còn sót buộc nàng phải làm chút gì để báo đáp Bùi Tiêu. Nàng biết dã tâm của Bùi Tiêu, cũng không đồng ý nhưng sẵn lòng góp sức.

Nàng muốn ở bên Triệu Tiền, không tiếc lòng vứt bỏ ân huệ của Bảo Ninh cho mình mà báo đáp Bùi Tiêu.

Tô Minh Dứu tự cân bằng nội tâm của mình, nàng cảm thấy mình có thể làm được.

Triệu tiền nói: “Ta sẽ giả dạng nữ nhân sống cùng nàng, ngày mai nàng chỉ cần nói với Tứ Hoàng tử phi, rằng mình mới mua được nha hoàn, tên là Tiền Nhân.”

Tô Minh Dứu gật đầu đồng ý.

Triệu Tiền lại nói: “Giống như hai quân giao chiến, khi đánh nhau phải tấn công vào tiền tuyến, lay động hậu phương. Tứ Hoàng tử phi chính là hậu phương của Tứ Hoàng tử, quân của hắn đóng ở doanh trại, bây giờ Tứ Hoàng tử chuyên tâm vào sự nghiệp, một phần nguyên nhân là tình cảm bọn hắn hoà thuận, hậu viện không bén lửa, hắn không cần phân tâm.”

Tô Minh Dứu nheo mắt: “Chúng ta cần làm gì, chia rẽ quan hệ của bọn họ sao?”

“Đừng nói khó nghe như vậy.” Triệu Tiền ôm nàng, hơi thở mập mờ phả nên mặt nàng: “Chỉ là khảo nghiệm thôi, nếu sóng gió nhỏ bé này không thể trải qua, sau này họ sẽ chia rẽ hai nơi. Tựa như Tào Phi và Chân Mật, đoạn thời gian đầu không phải họ rất ngọt ngào sao? Sau đó thì sao, Tào Phi có tình mới, Chân Mật thật đáng thương.”

“Chúng ta đang làm chuyện tốt.” Triệu Tiền dỗ dành nàng: “Hơn nữa, nàng làm được gì khác để báo đáp điện hạ?”

Tô Minh Dứu nhớ tới mình và Bùi Tiêu, đều là hai người thương tâm. Nàng tìm được lý do cho những sai lầm của mình. Gật đầu dứt khoát.

“Minh Dứu là nữ tử thông minh.” Triệu Tiền cười, hắn đứng lên chậm rãi cởi vạt áo, Tô Minh Dứu đỏ mặt, hắn lại từ từ cởi quần ra.

“Trong tim ta chỉ có nàng, ta làm tất cả vì nàng và con, chúng ta ở bên nhau cả đời, được không?”

Tô Minh Dứu ôn nhu nói: “Được.”

Triệu Tiền tiến lên, chăm chú ôm nàng. Cằm hắn gối lên hõm vai Tô Minh Dứu, ánh mắt lại nhìn ra cửa sổ tìm kiếm viện lạc của Tứ Hoàng tử phi.

Triệu Tiền nghĩ thầm, lòng nữ nhân thật mềm, rất dễ lừa gạt.

Không biết ngày mai có thuận lợi như hôm nay không.

***

Sáng hôm sau, Bảo Ninh dậy thật lớn làm mì xào.

Sợi mì nàng tự làm rất dài và dai, ăn cùng chân giò thái sợi béo ngậy, rắc thêm ít dưa chua, mặn nhạt vừa miệng. Bùi Nguyên ăn chén lớn. Hắn muốn đến doanh trại kiểm binh, buổi trưa không về được, Bảo Ninh làm sẵn cho hắn một phần đậu tương, thêm hai quả trứng muối. Nếu cơm trưa trong doanh trại không hợp khẩu vị, hắn cũng có thể ăn thêm một miếng dưa chua.

Bùi Nguyên ngày càng kén ăn. Trước kia nghe hắn nói khoác, nói rau dại hay vỏ cây cũng có thể nấu cháo ăn, nhưng bây giờ thịt chẳng thiếu miếng nào nhưng chỉ cần đồ ăn mặt một chút, hoặc nhạt một chút hắn đã muốn ồn ào.

Bảo Ninh nhìn bóng lưng hắn đi xa, thầm nghĩ, nàng như đang chăm sóc con đại cẩu khó nuôi.

“Tiểu phu nhân, hôm nay ngài muốn đến Như Ý lâu không?” Lưu ma ma đỡ nàng về phòng, nhẹ giọng hỏi: “Buổi sáng người ở phòng Tô phu nhân tới đây, nói rằng muốn gặp người có việc.”

Bảo Ninh ngồi trước cửa sổ, bàn tay nâng bông hồng chớm nở: “Nghe nói, hôm qua viện của nàng mới đón một tiểu nha hoàn, có lẽ nói cái này.”

Trang viên lớn như vậy, dù thêm một người hay thiếu một người Bảo Ninh đều biết.

“Tiểu phu nhân, người đừng trách tiểu tỳ lắm miệng.” Lưu ma ma cau mày nói: “Tô phu nhân luôn muốn ở chung với chúng ta, tám ngày cũng không sao, nhưng thời gian dài không tiện. Nàng ta không được tự nhiên, người cũng không được tự nhiên. Còn có, thần nghe người chăn ngựa nói, dáng dấp tiểu nha hoàn mới tới… rất quyến rũ!”

Bảo Ninh ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Lưu ma ma. Nàng biết Lưu ma ma đang lo lắng chuyện gì, bà sợ Bùi Nguyên bị câu dẫn.

Nàng mở miệng, lời còn chưa kịp nói đã bị tiếng Cát Tường sủa mãnh liệt cắt ngang.

Vừa quay đầu lại, Tô Minh Dứu kéo tiểu nha hoàn tướng mạo quyến rũ kia đến, hai mỹ nhân cao vút đứng ngoài sân, cảnh đẹp ý vui.

Bảo Ninh cảm thấy hơi buồn nôn khó hiểu, không khỏi rùng mình vài lần.