Sau Khi Bị Tra

Chương 73



Khởi đầu cho một bi kịch đầy tiếc nuối.

Sau khi trở lại Tây Tạng, Doãn Bạch lại bắt đầu làm trợ lý sinh hoạt cho Tả Tĩnh U. Trương Ngọc thì ở lại Hải thành, xử lý chuyện cô gái ở khách sạn.

Cô gái đó tên là Cố Lưu, vào năm 15 tuổi tốt nghiệp sơ trung đã bị người đại diện của Giải trí Tinh Quang nhìn trúng, vào giải trí công ty làm thực tập sinh. Gia cảnh cô ấy cũng không tốt, muốn phụ giúp gia đình, ở Hải thành cũng coi như không nơi nương tựa, nếu không phải gặp được Doãn Bạch thì không chừng đã một điều nhịn chín điều lành.

Nhưng tuy Cố Lưu nhỏ tuổi, cũng biết có một số việc không thể chỉ giải quyết như vậy. Không cần Trương Ngọc hỗ trợ thì cô ấy cũng chuẩn bị kiện lại ba thiếu gia nhà giàu kia.

Trương Ngọc thấy vậy thì vui mừng, còn ủy thác đoàn luật sư của Doãn Bạch xử lý chuyện này.

Không chỉ có như thế, Cố Lưu còn dựa vào truyền thông dư luận, làm chuyện này cho ồn ào huyên náo hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, giới giải trí bị nháo đến xáo động.

Đại đa số người đều ủng hộ cô gái cầm lấy vũ khí pháp luật bảo hộ quyền lợi mình, cắt đứt hoàn toàn liên quan với cái công ty dơ bẩn kia, rồi kiện ba tên nhà giàu đó ngồi tù. Còn một số ít người lại nghĩ đây là phân chia lợi ích không thỏa đáng nên mới trở mặt.

Nhưng vô luận là thế nào thì dư luận thật áp lực đã tạo nên nguy cơ lớn cho Giải trí Tinh Quang. Thậm chí bắt đầu có các công ty khác bắt đầu thâu tóm công ty Tinh Quang.

Giới giải trí bởi vì chuyện này tạo thành rung chuyển rất lớn. Giống như là họ cùng xem chuyện náo nhiệt của Giải trí Tinh Quang, cùng nhau ở trong tối thúc đẩy chuyện này lên men, hơn nữa bắt đầu gióng trống khua chiêng rồi thọc gậy bánh xe.

Toàn bộ cấp cao của Giải trí Tinh Quang đều bị chuyện này làm cho sứt đầu mẻ trán. Trong số ba thiếu gia đó, có một người con cháu của Diệp gia Hoa thành, so với mấy người còn lại thì thân phận cao hơn một chút.

Hơn nữa nhà cậu ta chỉ có cậu ta là con một, là bảo bối của gia đình đã ba đời chỉ có một người con trai, cho nên họ muốn dùng chút quan hệ cứu cậu ta ra. Nhưng bên kia mãi không thả người, sau mấy phen hỏi thăm mới biết được Doãn Bạch sắm vai nhân vật chính nghĩa rất quan trọng trong chuyện này.

Người nọ là họ hàng với Diệp tính toán một hồi đã liên hệ với Doãn Bạch, muốn cô cho chút mặt mũi.

Khi Doãn Bạch nhận được điện thoại từ họ hàng của Diệp gia thì đã bị kẻ ngu ngốc tưởng mình hay này chọc đến phụt cười.

Phim trường đầy gió lạnh lạnh lẽo, cô mang áo lông vũ dày, cầm bình giữ ấm ngồi chỗ gió bắc, một bên nghe tiếng gió gào thét, một bên thất thần mà nghe thanh âm hèn mọn nhẹ giọng cầu xin từ điện thoại truyền đến, một hồi lâu mới nói: "Diệp tiên sinh, chuyện này không phải tôi mở miệng nói nói là có thể giải quyết......Chuyện này lại liên quan đến tư pháp công chính nha, ông cảm thấy một người dân tầm thường như tôi có thể thao túng tư pháp sao? Ngài xem tôi là Hoàng Tứ Lang hả?"

Thật sự Doãn Bạch cũng chưa có cố  tình làm cái gì, chỉ đi chào hỏi với các trưởng bối quen biết một cái, nói ra chỗ ác liệt của chuyện này, mọi người đều rất phản cảm cho nên mới quyết định xử lý nghiêm thôi.

Khẩu khí của Diệp tiên sinh hèn mọn: "Ngài mở miệng nói một cái, giúp con tôi trở về là tốt......"

Ngữ khí Doãn Bạch rất là vi diệu: "Con trai ông làm chuyện không phải con người, còn muốn đón về?"

Diệp tiên sinh nói: "Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, dạy dỗ sẽ nên người."

Doãn Bạch cười lạnh một tiếng: "Không nhỏ, 23 tuổi rồi, còn lớn hơn cô bé kia tận 5 tuổi. Trước khi thành niên không dạy dỗ tốt, không phải Diệp tiên sinh sai. Bởi vì nếu một người muốn lớn lên, luôn phải trải qua sự dạy dỗ của xã hội."

"Diệp tiên sinh, tôi khuyên ông nên để con ông nhận bài học từ xã hội đi thì tốt hơn."

Thanh âm Diệp tiên sinh cũng cứng rắn lên: "Doãn đổng đây là không cho Diệp gia chúng tôi mặt mũi?"

Doãn Bạch như đang nghe được chuyện chê cười gì đó rất buồn cười nên đã ha ha ha cười vài tiếng: "Ông cũng coi như là Diệp gia? Ông cho rằng bản thân là Diệp Thân hay là Diệp Sán a? Nga, hai người này cũng không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, không phải làm địa chủ có chút tiền rồi có thể dung túng con trai như thế."

"Con trai ngài hít ma túy, sau đó lên kế hoạch xâm phạm con gái nhà người ta không thành, mà còn muốn chạy trốn?"

"Tôi nghe nói, lúc trước con ông đâm chết người, ông cũng dùng tiền giải quyết? Diệp tiên sinh, ngài xem mình là đại địa chủ sao. Đây là xã hội mới, cũng không phải chuyện gì cũng có thể dùng tiền giải quyết!"

Doãn Bạch châm chọc mỉa mai một phen, Diệp tiên sinh đối diện hiển nhiên khó thở, nhưng lại không dám đắc tội quá độ với Doãn Bạch, đành phải hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Doãn đổng, chúng ta đây cứ chờ xem."

Doãn Bạch châm chọc nói: "Diệp tiên sinh, hãy cùng tôi chờ xem hoặc là nhọc lòng một chút, đi giám sát con mình chịu hình phạt đi."

Muốn Doãn Bạch nói thì loại cặn bã xã hội, sâu mọt trong vườn hoa này vẫn nên sớm chết siêu sinh thì tốt hơn.

Doãn Bạch tắt cuộc gọi của Diệp tiên sinh, vui vẻ kéo số điện thoại ông ta vào danh sách đen, cũng không quản chuyện này nữa.

Dư luận lên men đến náo động, kế tiếp lại bạo phát liên tiếp gièm pha Giải trí Tinh Quang. Cuối cùng bằng chuyện cô gái này thắng kiện, Giải trí Tinh Quang đóng cửa, nghệ sĩ được các công ty giải trí lớn khác đón về mà bế mạc.

Chuyện này đứt quãng giằng co vài tháng, kéo dài đến mùa xuân, rồi tới tháng ba sang năm mới khó khăn lắm hạ màn.

Dưới sự dũng cảm của Cố Lưu, mấy cô gái lúc trước bị xâm phạm qua chỉ có thể rưng rưng nuốt xuống bạo hành cũng đã sôi nổi đứng ra tố giác các chuyện cùng loại, làm ba tên kia bị tống vào trong ngục giam ngây người mấy năm.

Đối với kết quả này, Doãn Bạch cực kỳ vừa lòng. Cô cực kỳ thưởng thức mấy cô gái này cho nên để công ty giải trí dưới tay ký hợp đồng với họ, một lần nữa lên kế hoạch, bồi dưỡng để họ có thể tỏa sáng và hot lên trong giới giải trí.

Đối với chuyện này, các cô gái đều mười phần cảm kích.

Đầu tháng ba, công ty chính thức ký hợp đồng với họ. Doãn Bạch vì biểu hiện sự coi trọng, vào ngày ký hợp đồng cô còn chính thức xuất hiện ở hiện trường, nắm tay vỗ vai cổ vũ mỗi cô gái dũng cảm này nói: "Chuyện quá khứ đều đã đi qua, phải ở đây học tập cho tốt, nhất định phải học được gì đó......"

"MC, đóng phim, ca hát...... Về sau muốn làm cái gì thì làm cái đó, làm cho chỉnh chu."

Cố Lưu dẫn đầu, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Doãn Bạch đang cổ vũ, tràn đầy mong đợi, thành khẩn lại nghiêm túc nói: "Doãn đổng, tôi sẽ. Chúng tôi đều sẽ tranh đua, kiếm thật nhiều tiền về cho công ty!"

Doãn Bạch nhìn cô gái này tràn ngập hy vọng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc thì không khỏi mà nhớ tới vào mười năm trước, cô cũng đã từng thấy qua ánh mắt như vậy trong mắt Tiêu Niệm

Tràn ngập cảm kích, còn có tín nhiệm tuyệt đối. Nhưng sau khi cô đưa ra phần hợp đồng kia thì cô không nhìn thấy biểu tình đó trong mắt Tiêu Niệm nữa.

Cô thật sự...... Làm sai.

Nếu cô thật sự yêu Tiêu Niệm, lúc trước không nên lấy phương thức như vậy bắt đầu. Cô quá sốt ruột, lại quá trẻ tuổi nông nỗi.

Ngày hôm sau một lần nữa bay trở về Tây Tạng, vào ban đêm khi cô ôm Tả Tĩnh U nằm ở trên giường, cũng đã nói về chuyện ký hợp đồng này. Mà lúc nói đến Cố Lưu, Doãn Bạch ôm bả vai Tả Tĩnh U, mười phần phiền muộn nói: "Khi em nhìn ánh mắt cô ấy, bỗng nhiên trong nháy mắt liền nghĩ tới Tiêu Niệm như thế."

Tả Tĩnh U ghé vào trong lòng ngực cô, ngửa đầu nhìn cô tò mò hỏi: "Hửm, cô Tiêu Niệm? Như thế nào, chẳng lẽ họ rất giống nhau sao? Chị cảm giác không giống lắm nha."

Tuy rằng Tả Tĩnh U quay phim ở Tây Tạng xa xôi, nhưng vẫn luôn chú ý chuyện này, thậm chí cũng giống Tiêu Niệm rất ủng hộ Cố Lưu, còn gọi điện thoại cho Cố Lưu cổ vũ, cho nên đương nhiên nàng biết Cố Lưu trông như thế nào.

Từ diện mạo tới nói Cố Lưu không có một chút nào tương đồng với Tiêu Niệm.

Doãn Bạch cong cong khóe môi rồi nghiêng người nhìn Tả Tĩnh U, ở trong đêm tối hai sáng lấp lánh nhìn người kia nói: "Chỉ là một cảm giác, ý em nói cũng không phải là hai người đó nhìn giống nhau."

"Nói chuyện này có thể sẽ làm cho chị tức giận...... Tuy rằng em có chút thấp thỏm, nhưng không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên rất muốn tâm sự chuyện Tiêu Niệm cùng chị......"

Tả Tĩnh U mỉm cười, giơ tay vuốt ve tóc dài của Doãn Bạch, nhẹ giọng nói với cô: "Không sao, em nói đi. Chị cũng có chút tò mò, giữa em cùng Tiêu Niệm đến tột cùng có là kiểu quá khứ gì."

"Càng tò mò hơn là vì sao người đáng yêu như em, Tiêu Niệm lại bỏ được mà rời khỏi em."

Từ khi cùng Doãn Bạch ở bên nhau, Tả Tĩnh U càng cảm thấy ở trên thế giới này, nàng cũng sẽ không tìm thấy được người nào tốt hơn Doãn Bạch nữa.

Bởi vì cô thật sự là quá mức trân quý, thế cho nên nàng rất để ý vì sao ngày đó Tiêu Niệm có thể nhẫn tâm rời khỏi Doãn Bạch chứ?"

Doãn Bạch cong khóe môi, lộ ra tươi cười chua xót: "Bởi vì ngay từ đầu, em cũng không phải người tốt như vậy. Không bằng nói, lúc em còn trẻ thì không kém kẻ ác ôn là mấy."

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, đáp tay ở trên vai Doãn Bạch vuốt ve cô, gương mặt khó hiểu hỏi: "Vì sao lại phải nói mình như vậy?"

Doãn Bạch thở dài, có chút không được tự nhiên nói: "Dù sao...... Để em nói cho chị nghe, chị sẽ biết......"

"Được, em nói đi."

Doãn Bạch ngửa đầu, nương ánh đèn mông lung nhìn về phía trần nhà, suy nghĩ xuyên qua thời gian, bừng tỉnh về tới hội trường nhạc kịch năm 19 tuổi đó......

Trong không gian tối tăm, cô ấy ngồi ở trên sân khấu, dưới ánh đèn tụ lại ngửa đầu nhìn lên, thân mặc áo lục trên đầu mang tóc giả màu đỏ xinh đẹp, khi nàng biểu diễn cùng hát: "A...... Ta vừa mới tỉnh ngủ thôi......"

"A...... Mong ngài tha thứ......"

"A...... Trang dung vẫn rất hỗn độn......"

Bỗng nhiên cô liền cảm thấy tiểu hoa hồng trong truyện cổ tích đã sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt cô. Cô nhìn gương mặt kiều nộn của cô gái kia, lần đầu tiên trong cuộc đời trào ra dã vọng thật lớn —— cô muốn người này, muốn cô ấy cả đời đều bồi ở bên cạnh cô.

Trong bóng đêm, đôi mắt Doãn Bạch mơ màng dâng lên một tầng hơi nước, cô nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Có phải em nói với chị rồi hay không, là em nhất kiến chung tình với Tiêu Niệm......"

"Đúng vậy, em đã nói."

"Đó vào năm 19 tuổi ấy, ngày quốc tế thiếu nhi, em đã một mình một người đi hội trường rạp hát Hải thành, đi xem một suất của vở nhạc kịch《 Hoàng Tử Bé 》 của đoàn trong nước."

"Tiếng hát của các diễn viên đều rất êm tai, mà ở hội trường này lần đầu tiên em gặp Tiêu Niệm."

"Cô ấy là sinh viên nhạc viện, điều kiện năng lực ca hát cùng biểu diễn đều rất xuất sắc, cho nên khi cô ấy diễn vai tiểu hoa hồng......"

"Chị cũng biết là em thích Hoàng Tử Bé bao nhiêu mà, do đó ánh mắt đầu tiên thì em đã thích cô ấy."

Tả Tĩnh U gật gật đầu, đưa ra đánh giá: "Thật đúng là một cuộc gặp gỡ lãng mạn."

Doãn Bạch quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, thấp thấp thở dài một tiếng: "Em cũng cảm thấy đây là một bắt đầu rất tốt đẹp, nhưng lúc ấy em quá trẻ, không biết yêu một người là như thế nào...... Bắt đầu tốt đẹp như vậy chỉ có thể diễn biến thành tiếc nuối sau này."

Doãn Bạch dừng một chút, tiếp tục nói cùng Tả Tĩnh U: "Đó lần đầu tiên em và Tiêu Niệm gặp mặt, một thời gian dài sau đó em đều đi xem kịch cô ấy diễn...... Mãi cho đến ba tháng sau, em phát hiện cô ấy rời khỏi đoàn nhạc kịch......"

"Vào ngày em 20 tuổi, em đang ở khách sạn của tập đoàn chúc mừng sinh nhật, mà cũng vào ngày đó em lại gặp Tiêu Niệm."

Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, có cô gái quần áo hỗn độn giãy giụa từ trong phòng người khác chạy ra, nhào vào trong lòng ngực cô. Trong một khắc này, người kia nắm chặt tay cô, ngửa đầu nhìn cô, trong mắt người kia phát ra ánh sáng mang ý cầu sinh: "Cứu tôi cứu tôi...... Cứu tôi......"

Doãn Bạch nhìn mặt cô gái quen thuộc này, trong lòng nảy lên một đợt vui vẻ điên cuồng.

Hôm nay là sinh nhật cô, mà cô ấy chắc là ông trời ban ân cho cô.

Vì thế Doãn Bạch chống gậy, bắt lấy tay cô ấy lạnh mặt nói: "Được, tôi cứu cô."

Nhưng đó chỉ là khởi đầu cho một bi kịch đầy tiếc nuối.

...................

- Satl: SE cho cp Doãn Tiêu, tiếc nuối cho tình yêu thời tuổi trẻ của cả hai.

Nhưng bỉ cực thái lai, ai cũng đã đều có hạnh phúc mới, cuộc sống mới, đúng người cũng đúng thời điểm hơn!