Sau Khi Bị Tra

Chương 72



Chị cũng sẽ ghen!

Buổi sáng hôm sau, khi thức dậy Doãn Bạch đã nhớ đến cô bé suýt bị xâm phạm ở khách sạn của cô ngày hôm qua, nên cô kêu Trương Ngọc đi hỏi kết quả điều tra của cảnh sát một chút.

Cô bé suýt bị xâm phạm hôm qua là thực tập sinh của một công ty giải trí, mà năm nay mới chỉ có 17 tuổi.

Kết quả bị thiếu gia của công ty coi trọng, sau khi theo đuổi không có kết quả, thì lên kế hoạch bắt tới khách sạn, suýt chút nữa đã bị....

Sau khi Doãn Bạch biết được thông tin này từ miệng Trương Ngọc quả thật phải bị tức sắp chết rồi. Mấu chốt là Trương Ngọc còn nói, công ty này còn kêu luật sư ra mặt, muốn giải hòa bằng cách dùng một số tiền tống cô bé này đi.

Sáng tinh mơ, Doãn Bạch bị tức giận không nhẹ. Lúc ăn cơm sáng trên bàn cơm, Doãn Bạch hùng hùng hổ hổ nói với Trương Ngọc bên đầu dây bên kia: "Đưa tiền? 30 vạn? Ha, như vậy là muốn xong chuyện vứt bỏ trách nhiệm với con gái nhà người ta sao?"

"Tiêm ma túy cho người ta, mà người ta cũng không được cai nghiện, không được luyện tập rồi chậm trễ! Nếu tối hôm qua Tiêu Niệm không can thiệp vào chuyện này thì cả đời cô bé kia đã bị hủy hoại rồi!"

"Nga, thiếu gia nhà họ là sinh viên nên cần tiền đồ, còn con gái nhà người ta không phải sao?"

Doãn Bạch nắm nĩa, hung hăng chọc ở trên trứng gà: "Tôi cũng có tiền, tôi siêu cấp nhiều tiền, chuyện này không thể chỉ tính như vậy! Hít ma túy rồi còn muốn xâm hại người khác ở khách sạn của tôi chính là tìm cái chết!"

"Em nói cho cô bé kia, tôi chống lưng cho cô ấy, tôi hộ giá hộ tống, giải trí Tinh Quang là cái rắm gì chứ!"

"Để tôi kiện chỗ đó! Để tên kia đi tù!"

Trương Ngọc nghe ra lửa giận từ điện thoại của Doãn Bạch, vội vàng trấn an nói: "Boss, xin bớt giận, xin bớt giận."

"Đây là tiểu rác rưởi, không đáng để ngài giận. Chuyện này tôi sẽ làm thỏa đáng, ngài yên tâm đi."

Trương Ngọc nghĩ nghĩ, thương lượng cùng Doãn Bạch: "Như vậy, để tôi dò hỏi ý kiến cô bé này trước, rồi ở lại Hải thành giúp cô ấy xử lý chuyện này. Không phải ngài còn bay về gặp cô Tả sao? Vé máy bay hôm nay đã chuẩn bị xong, ngài bay về Tây Tạng gặp cô Tả trước đi được không?"

Doãn Bạch tức giận đến huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, nói một tiếng: "Tốt."

Vì để cho thấy thái độ của mình, cô còn thật trịnh trọng nói cho Trương Ngọc: "Tôi biết trên thế giới này, tồn tại rất nhiều chuyện xấu tôi không nhìn thấy. Mua bán hoàn mua bán, ép buộc hoàn ép buộc. Nếu không phải là cô gái kia tự nguyện, rồi xuất hiện trước mắt tôi như vậy, tôi cũng không thể ngồi yên không nhìn đến."

Cô cũng không phải một người tốt thuần túy gì, nhưng cũng biết có một số việc phải chú ý chuyện người tình tôi nguyện, lợi ích rõ ràng. Giống như lúc trước khi cùng Tiêu Niệm vậy, đều từ nhu cầu hai bên.

Trương Ngọc nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng, chuyện này ngài yên tâm, tôi sẽ làm thật thỏa đáng."

Doãn Bạch tin vào năng lực của Trương Ngọc nên cũng không nói thêm cái gì. Dặn dò vài câu, sau để cho Kim Tương Ngọc phái một trợ lý khác lại đây thu thập hành lý, buổi chiều sẽ đi tới sân bay, bay về bên cạnh Tả Tĩnh U.

Một đường bôn ba, Doãn Bạch say độ cao nghiêm trọng cũng đã trên đường đi tới khách sạn, trực tiếp game over đành phải thay áo ngủ lăn vào trong ổ chăn. Một bên hít oxy một bên chờ Tả Tĩnh U trở về, cũng định sau đó sẽ từ trong ổ chăn đột nhiên chui ra, cho Tả Tĩnh U một kinh hỉ đặc biệt lớn.

Buổi tối 8 giờ, Tả Tĩnh U làm việc cả ngày đã về tới khách sạn. Mở đèn phòng khách ra, ánh mắt đầu tiên quét đến áo khoác Doãn Bạch đặt ở trên sô pha thì kinh ngạc lập tức chiếm cứ đồng tử của nàng.

Doãn Bạch đã trở lại trước rồi?

Một cổ vui vẻ thật lớn nảy lên trong lòng Tả Tĩnh U, nàng nóng lòng đi xác nhận cái sự tồn tại của kinh hỉ này.

Vì thế nàng tỉ mỉ vòng qua phòng khách, vặn cửa phòng ra rồi cẩn thận đi vào.

Trong phòng một bên đen nhánh, ánh sáng u ám từ cửa sổ chiếu vào cũng chiếu lên trên giường, mơ hồ câu ra một hình dáng phồng lên.

Tả Tĩnh U cẩn thận đi qua vòng đến mép giường, khi nhìn đến Doãn Bạch quấn chăn bọc thành một con sâu lông, chỉ lộ ra một khuôn mặt thì tâm bỗng nhiên mềm thành một mảnh.

Nàng mặc áo lông vũ dày nặng, ngồi ở mép giường, ở trong ánh sáng u tối lẳng lặng nhìn chăm chú vẻ mặt Doãn Bạch điềm tĩnh ngủ, ánh mắt lập loè vui sướng.

Thật sự nàng không nghĩ tới, Doãn Bạch chỉ ở Hải thành ngây người hai ngày, xong xuôi công việc là đã trực tiếp quay lại.

Đặc biệt là sau khi gặp chuyện như thế cùng Tiêu Niệm mà lại không ở lại Hải thành xử lý chuyện kế tiếp, thay vào đó trực tiếp chạy tới tìm nàng. Coi trọng như vậy, làm Tả Tĩnh U cảm thấy ghen ghen vào tối hôm qua, hơi không có đạo lý.

Doãn Bạch em ấy......Thật sự rất yêu mình...... Ít nhất...... Ở trong lòng em ấy, bản thân nàng không nhẹ hơn Tiêu Niệm.

Bất quá lại nói tiếp, hiện nàng còn cần so với Tiêu Niệm hay sao?

Một người mỗi khi ở trong bóng tối, thì sẽ miên man suy nghĩ. Tả Tĩnh U suy nghĩ một hồi lâu, nhìn gương mặt Doãn Bạch đáng yêu ngủ thì nhợt nhạt cười lên, lấy bàn tay đặt ở túi của mình ra, muốn vuốt ve mặt Doãn Bạch một chút.

Chỉ là khi đầu ngón tay dừng ở trên má của Doãn Bạch, cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo nhận được ấm áp từ trên người Doãn Bạch truyền đến, thì có chút do dự......

Tay nàng thật sự quá lạnh, tùy tiện chạm vào nhất định sẽ đánh thức Doãn Bạch.

Tả Tĩnh U thu tay lại, bất đắc dĩ thở dài nghĩ thầm vẫn nên đi tắm rửa trước.

Tả Tĩnh U từ trên giường đứng dậy trong bóng đêm cởi áo ngoài ra, sờ soạng cầm váy ngủ thay thật cẩn thận rồi lúc này mới mở đèn trong phòng tắm ra, đi vào trong phòng tắm tắm rửa trước.

Không bao lâu, trong phòng tắm vang lên một đợt tiếng nước chảy rất nhỏ.

Từ ánh đèn trong phòng tắm lộ ra làm trong phòng tối tăm có một chút độ sáng. Nửa mộng nửa tỉnh, Doãn Bạch mơ hồ nghe được có tiếng vang rất nhỏ từ chỗ nguồn sáng truyền đến.

Ở trong mộng đen tối cô vẫn luôn đi a đi...... Rốt cuộc từ bên trong ngủ mơ mà tỉnh lại, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Doãn Bạch quấn chăn ở trên giường phản ứng hai giây, ý thức dần dần thu hồi, sau đó nghe được tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.

Tiếng nước? Phòng tắm?

A, là Tả Tĩnh U đã về.

Ý thức được điểm này, Doãn Bạch nháy mắt thanh tỉnh. Cô xốc chăn lên, mặc áo ngủ đơn bạc từ trên giường thức dậy, sờ đến gậy đặt ở mép giường rồi giẫm dép cuống quít đi qua phòng tắm, Doãn Bạch vừa đi còn vừa kêu: "Cô Tả...... cô Tả......"

Thanh âm vừa ngoan vừa mềm, nghe không khác gì con mèo con.

Tả Tĩnh U vừa gội đầu xong, nghe thanh âm được Doãn Bạch đã vội vàng cầm khăn tắm bao lấy thân thể, đi đến cửa phòng tắm.

Khi nàng mở cửa phòng tắm ra cũng vừa lúc đụng phải Doãn Bạch cùng đi vào cửa. Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng hoảng loạn vô cùng này của cô thì cong mặt mày cười một chút: "Làm sao vậy? Có phải chị đánh thức em hay không?"

Doãn Bạch chống gậy, ngước mắt nhìn đến Tả Tĩnh U quấn khăn tắm đứng ở trước mặt, đầu liền đông lại. Doãn Bạch ngước mắt, cẩn thận đánh giá Tả Tĩnh U trước mắt.

Khi cô nhìn đến tóc dài ướt dầm dề tán trên vai, bọt nước nghịch ngợm đang theo đuôi tóc chảy xuống, vẫn từ từ xương quai xanh chảy xuôi đến khe rãnh sâu thẳm của đối phương thì đầu óc vừa hỗn độn bởi vì say độ cao lại ầm ầm vang lên toàn bộ......

Không xong, quá đẹp!

Cả người Doãn Bạch đều ngơ ngẩn.

Tả Tĩnh U rũ mắt, thấy bộ dáng cô gắt gao đánh giá thân thể mình, sau đó chớp chớp mắt nhẹ giọng gọi: "Doãn Bạch......"

Doãn Bạch gật gật đầu, tầm mắt vẫn dừng ở trên ngực của Tả Tĩnh U.

Tầm mắt cô thật sự quá chuyên chú, cho dù đã cùng nhau làm rất nhiều lần, Tả Tĩnh U vẫn không chịu được tầm mắt như vậy, cho nên vành tai đã đỏ lên.

Tả Tĩnh U thở dài, không thể không bấm tay bắn lên trên trán Doãn Bạch, cắn cánh môi nói: "Muốn cùng nhau tắm không? Nơi này thật sự quá lạnh, mau cùng chị đi vào đi thôi."

Doãn Bạch đột nhiên gật đầu: "Dạ!"

Tả Tĩnh U duỗi tay đỡ Doãn Bạch vào phòng tắm, dẫn cô vào ngâm bồn tắm.

Sau khi thẳng thắn thành khẩn trong bồn tắm xong, Doãn Bạch ở diện đối diện ôm Tả Tĩnh U, chôn mặt ở trong ngực nàng, ngao ô một tiếng nói: "Vì sao về mà cũng không báo cho em, em còn muốn đột nhiên nhảy ra khỏi chăn, cho chị một kinh hỉ!"

Đáng giận, cô còn không nói cho Tả Tĩnh U mình bay đến là để cho Tả Tĩnh U kinh hỉ a! Kết quả thân thể của bản thân game over ngủ đi, rồi kinh hỉ gì cũng không có!

Tả Tĩnh U ôm đầu cô, dung túng cho cô quậy, giơ tay xoa lỗ tai xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng cười một chút: "Khi phát hiện em ở trên giường thì chị đã rất kinh hỉ rồi."

Đôi tay Tả Tĩnh U vây lấy Doãn Bạch, dừng cái hôn của mình lên trên sườn mặt cô, rũ mắt dịu dàng nhìn cô nói: "Sau em quay về nhanh vậy a? Không phải nói phải ở Hải thành nhiều ngày sao?"

Doãn Bạch buông lỏng hàm răng đang làm chuyện ác của mình ra, ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U, trong mắt lấp lánh nói: "Bởi vì nhớ cô Tả nha!"

Tả Tĩnh U nhéo cổ cô cắn môi cười khẽ: "Không phải đêm qua vừa mới gọi video sao? Vì sao vẫn nhớ chị như vậy?"

Doãn Bạch cong mặt mày cười: "Đó chỉ là thấy được, mà lại không cái ôm chân thật cuat ôm cô Tả."

"Nỗi nhớ cũng em phải cần cái ôm của cô Tả mới có thể giải quyết!"

Tả Tĩnh U xoa xoa cô giống như xoa mèo con, nhẹ nhàng cười nói: "Là như thế sao? Chị còn tưởng rằng hôm nay em sẽ ở Hải thành, cùng cô Tiêu Niệm ăn bữa sáng chứ......"

Doãn Bạch ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U, không rõ nguyên do chớp chớp mắt.

Tả Tĩnh U thấy dáng vẻ này, thì càng muốn trêu chọc cô. Nàng giơ tay, vuốt ve cánh môi của Doãn Bạch, cười ngâm ngâm nói: "Như thế nào, sẽ không sao? Không phải đêm qua còn mời cô Tiêu cùng nhau uống trà an thần, nói cái gì cô Tiêu Niệm bị kinh hách, còn muốn mời cô ấy ở chung...... Như vậy thì sáng hôm nay cùng ăn bữa sáng, rồi cùng nhau xử lý chút việc cũng không phải chuyện quá mức đi......"

"Em nói xem, chị nói đúng không?"

A lạnh, sao biểu tình rồi bộ dáng giống như muốn tính sổ vậy?

Doãn Bạch chớp chớp mắt, lắp bắp nói: "Nhưng...... Nhưng mà đêm qua, không phải chị còn nói muốn......" Tiêu Niệm ở lại, nói giữa bạn bè nên bầu bạn lúc đó không phải sao?

Đôi tay Tả Tĩnh U đáp ở đầu vai Doãn Bạch, nghiêng đầu nhìn cô, làm như có chút hoang mang nói: "Phải không? Chị có nói qua như vậy sao?"

"A...... Chị thật đúng là một người hào phóng, nguyên lai nhìn bạn gái mình cùng bạn gái cũ, đêm khuya ở chung một phòng cũng sẽ không ghen ghét, sẽ không thương tâm, sẽ không khổ sở......"

"Cũng sẽ không miên man suy nghĩ, cũng sẽ không có loại cảm giác không an toàn......"

"Bởi vì bạn gái chị nói, giữa họ không có gì, cho chị cơ hội tin tưởng......"

"Cho nên chị nên thoải mái hào phóng không so đo......"

Tả Tĩnh U ngồi ở trong lòng ngực Doãn Bạch, lầm bầm lầu bầu chuyện đêm qua. Nàng rũ mắt nhìn bộ dáng Doãn Bạch trợn mắt há hốc mồm, giơ tay dùng ngón trỏ điểm điểm lên trên môi Doãn Bạch, cười nói với cô: "Nhưng chị thật sự rất yêu em, sao có thể không so đo ăn giấm chứ hả?"

"Tuy rằng chị có thể hiểu rõ nhưng chị cũng không nhịn được đi ghen ghét a......"

"Làm sao bây giờ, chị là một người rất keo kiệt...... Em có thể bởi vì vậy mà cảm thấy chị rất phiền, rất không hiểu chuyện, rất không tin tưởng em hay không đây?"

"Có thể, bởi vậy mà không yêu chị hay không hả?"

Doãn Bạch đột nhiên lắc đầu, một tay ôm chặt Tả Tĩnh U vào trong ngực, chôn mặt ở đầu vai nàng rầu rĩ nói: "Thật xin lỗi chị Tả Tĩnh U, sẽ không lại có lần sau."

Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười một chút, toàn bộ thân thể như đã thả lỏng ghé vào đầu vai Doãn Bạch, cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì nha, chị chỉ muốn thử xem...... Làm nũng với em, có hiệu quả không."

Sự thật chứng minh, vẫn rất hiệu quả.

Thật sự thì Doãn Bạch.... cũng may, cũng may là cô..... đã một lần nữa ý thức được điểm này, làm Tả Tĩnh U cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng.

..................