Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 69: Ghi âm



Đời trước chúng tôi từng là một đôi

Ngày hôm sau đi làm, đầu óc Quý Kiều vẫn có chút không tỉnh táo, thường xuyên mệt mỏi.

Cô thực sự không chịu nổi nữa, vào phòng trà pha một ly cà phê.

Vừa mới quay người lại, liền bắt gặp Chân Chân đang đứng trước cửa.

“Quý Kiều.”

Chân Chân khẽ giương cằm, giọng nói trong trẻo: “Có thời gian không? Nói chuyện một chút?”

Quý Kiều cầm cốc cà phê, khẽ gật đầu: “Được thôi.”

Hai người tìm một cái bàn tiếp khách ở khu vực nghỉ ngơi, ngồi xuống đối diện nhau.

Quý Kiều đưa cốc cà phê lên khẽ nhấp một ngụm, yên lặng chờ Chân Chân mở lời.

“Hôm qua tôi nhìn thấy rối.” Chân Chân nói thẳng.

Quý Kiều bỏ cốc xuống, khẽ ừ một tiếng.

Trên khuôn mặt không có sự ngạc nhiên quá lớn nào.

Như cô đã đoán được, tối qua có lẽ Thường Ninh Viễn được Chân Chân hẹn đến.

“Là như những gì cô đã thấy đấy.” Giọng Quý Kiều không cao không thấp, “Quan hệ giữa tôi với anh ta có chút hơi khó nói…”

Cô ngập ngừng, vẫn giải thích thêm một câu: “Nhưng việc tôi không có phương thức liên lạc của anh ta là sự thật. Tôi đã nói rõ với anh ta từ lâu rồi, không liên lạc gì với nhau.”

Chân Chân nhìn chằm chằm Quý Kiều, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi cũng đoán được.”

Quý Kiều mặt xinh dáng ngon, năng lực làm việc tốt, gần như được coi là bộ mặt của công ty. Không chỉ nổi tiếng trong công ty, có lúc khách hàng cũng đặc biệt chỉ điểm muốn làm việc với cô.

Nếu như Thường Ninh Viễn và cô là đồng nghiệp, thì anh ta thích cô cũng là chuyện bình thường.

Cô ấy nhìn Quý Kiều chằm chằm, có chút khó tin:

“Tôi chỉ là không ngờ rằng, bạn trai cô vậy mà lại đánh người.”

Hồi trước bạn trai Quý Kiều đến đón cô, Chân Chân cũng gặp mấy lần.

Anh là một người rất dễ để lại cho người khác ấn tượng tốt từ ngay lần đầu gặp mặt, vẻ ngoài xuất chúng, giọng nói dễ nghe, đối nhân xử thế cũng rất nhã nhặn.

Hôm qua nhìn thấy dáng vẻ anh đánh người, khiến Chân Chân kinh ngạc thậm chí còn ngạc nhiên hơn việc Thường Ninh Viễn thích Quý Kiều.

Quý Kiều vội vàng giải thích cho Hạ Thì Lễ: “Anh ấy tốt tính lắm, hôm qua là tại vì…anh ấy nghĩ Thường Ninh Viễn đang quấy rầy tôi.”

Chân Chân mím môi gật đầu: “Ừm…tôi cũng thấy vậy, anh ấy nhất định là rất yêu cô.”

Nói đến đây, giọng cô ấy có chút ngưỡng mộ.

Thực ra ở trong công ty những người âm thầm hoặc công khai thích Quý Kiều rất nhiều, nhưng bởi vì cô có người bạn trai cực kỳ ưu tú như kia nên những người đó đều tự động từ bỏ.

Có một người bạn trai có tiền, đẹp trai, trẻ trung lại yêu mình như vậy, việc trong mắt Quý Kiều chẳng có bóng hình những người khác cũng là việc bình thường.

Chân Chân khẽ thở dài, nâng cằm nhìn Quý Kiều.

“Vậy cô cảm thấy con người Thường Ninh Viễn thế nào?”

Cô ấy không để ý việc trong lòng Thường Ninh Viễn có người khác. Thích là một việc rất chủ quan, cô ấy thích thì sẽ theo đuổi, chỉ cần người đó còn độc thân, không trái với đạo đức là được.

“Tôi cảm thấy…” Quý Kiều nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói thật lòng, “Anh ta hiện giờ có hơi cố chấp. Nếu như cô hỏi tôi nhìn nhận anh ta như thế nào thì tôi không ủng hộ.”

Chân Chân chau mày: “Là vậy à?”

Quý Kiều “ừm” một tiếng, “Đấy là suy nghĩ chủ quan của tôi.”

Cô rủ mắt, cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi Thường Ninh Viễn.

Nhận biết của cô về anh ta chỉ dừng lại ở đời trước, nhưng dường như bây giờ anh ta không còn giống vậy nữa.

Cô cũng đã nói rõ như vậy rồi, vậy mà anh ta vẫn nghĩ đến việc hợp lại.

Anh ta như bị vây hãm vào cảm xúc và suy nghĩ của bản thân mình, tự động bỏ qua lời nói của người khác.

Quý Kiều nhớ đến ánh mắt mắt cuối cùng của Thường Ninh Viễn hôm qua, trong lòng thoáng xuất hiện một cảm giác bất an…

 

Sóng yên biển lặng được một khoảng thời gian, tiết trời thì ngày càng nóng lên.

Hôm nay, trong giờ làm việc, Hạ Thì Lễ nhận được mail từ Thường Ninh Viễn.

Anh ta viết trong mail: “Có lẽ cậu muốn nghe đấy.”

Đính kèm là một tệp ghi âm.

Hạ Thì Lễ thoáng ngạc nhiên, trực giác cho thấy có liên quan đến Quý Kiều…

“Giám đốc Hạ.”

“Giám đốc Hạ?”

Mãi đến khi người phía đối diện gọi anh hai tiếng, Hạ Thì Lễ mới bừng tỉnh.

“Ồ, cô cứ để đấy là được, nửa tiếng sau quay lại lấy.” Anh ngẩng đầu lên nói với Trần Cách.

“Vâng.” Trần Cách khẽ gật đầu, lại nhẹ giọng nói, “Tôi thấy anh có hơi mệt, anh có cần cà phê không? Tôi đi pha.”

Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không cần, ra ngoài đi.”



“Vâng, vậy anh có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Trần Cách lịch sự ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Thì Lễ đóng mail lại, cầm văn kiện ở trên bàn lên đọc.

Nửa tiếng sau, Trần Cách lần nữa gõ cửa đi vào.

Đập vào mắt là bóng lưng Hạ Thì Lễ. Anh đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ sát đất, áo sơ mi trắng phối với quần âu đen, dáng người cao ráo hiện ra rõ ràng.

Trần Cách nhìn mấy giây, nhẹ giọng lên tiếng: “Giám đốc Hạ, tôi đến lấy tài liệu.”

Hạ Thì Lễ không hề quay đầu lại, đáp: “Đã ký rồi, ở trên bàn.”

“Vâng.” Trần Cách cầm lấy văn kiện, cẩn thận rời đi.

Hạ Thì Lễ đứng bên cửa sổ, khu trung tâm tài chính thương mại phồn vinh đẹp đẽ hiện lên trước mắt anh.

Hồi lâu sau, anh thở dài, quay lại bàn ngồi xuống.

Mail của Thường Ninh Viễn có sức lôi cuốn vô cùng lớn, anh muốn lờ đi cũng không được.

Ngón tay khẽ nhấp vài cái trên chuột máy tính, Hạ Thì Lễ mở file ghi âm ra.

Giọng Thường Ninh Viễn truyền đến một cách rõ ràng.

“Chẳng lẽ em cứ tin tưởng Hạ Thì Lễ như vậy sao?”

“Cho dù bây giờ ở trước mặt em thì cậu ta biểu hiện rất tốt, nhưng vậy thì em cũng có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ một lòng một dạ với em cả đời sao?”

Hạ Thì Lễ nắm tay, trái tim bị treo lơ lửng, bất giác siết chặt nắm tay.

Sau một hồi im lặng, giọng Quý Kiều truyền đến.

“Ai nói chúng tôi sẽ kết hôn chứ?”

Đoạn ghi âm đến đây thì kết thúc.

Gân xanh trên trán Hạ Thì Lễ hiện lên, lông mày nhíu chặt lại.

Quý Kiều không muốn kết hôn, là bởi vì không tin anh sao…

Nhưng vì sao cô với Thường Ninh Viễn lại nói về chuyện này?

Trong lúc suy nghĩ, điện thoại ở trên bàn vang lên.

Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn điện thoại, không hề nghe máy.

Lúc chuông reo đến lần thứ ba, anh thở dài một hơi, nghe điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc:

“Đã thấy mail chưa? Có hứng thú nói chuyện một chút không?”

 

Buổi chiều, Hạ Thì Lễ đến công ty Thường Ninh Viễn như đã hẹn.

Sau khi báo tên với quầy tiếp tân, anh được dẫn vào một phòng họp nhỏ.

Hai phút sau, Thường Ninh Viễn tiến vào, đi thẳng đến vị trí đối diện ngồi xuống.

Một người giống như là trợ lý bưng đến cho hai người hai cốc trà, sau đó nhanh nhẹn lui ra ngoài.

“Quả nhiên cậu sẽ đến.” Anh ta khẽ cười.

Sống lưng Hạ Thì Lễ thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng.

“Bản ghi âm hoàn chỉnh đâu?”

Bản ghi âm đó rõ ràng là đã bị cắt ghép, anh muốn nghe đầy đủ tiền căn hậu quả.

 Thường Ninh Viễn vắt chéo chân, ngồi thẳng lưng: “Chẳng cần thiết đâu. Dù sao thì cậu cũng chẳng thể nhận nhầm tiếng của Quý Kiều được.”

Anh ta ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi đoán chẳng hẳn là cậu rất muốn biết, Quý Kiều vì sao lại nói về chuyện này với tôi đúng không?”

Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, im lặng, im lặng thừa nhận lời anh ta nói.

“Tôi có thể nói với cậu. Là vì…” Ánh mắt Thường Ninh Viễn bỗng trở lên xa xăm, biểu cảm giống như đang rơi vào hồi ức.

“Đời trước chúng tôi từng là một đôi.” Anh ta nói từng từ một.

Hạ Thì Lễ nhìn Thường Ninh Viễn, sống lưng lạnh lẽo.

“Gì cơ?” Anh khẽ hé môi, trong đầu một mảng trắng xóa.

Chẳng lẽ Thường Ninh Viễn cũng trùng sinh?

Trên mặt Hạ Thì Lễ không để lộ gì, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên nghi ngờ, một mảnh rối loạn.

Thường Ninh Viễn mím môi: “Có lẽ cậu nghe chuyện này thấy có vẻ rất giả cũng rất khó tin, nhưng đó là sự thật.”

Hạ Thì Lễ nghiêm mặt, chau mày không nói lời nào.

Thường Ninh Viễn tự giễu: “Vài tháng trước tôi mới biết…”

“Vậy nên cậu mới đến tìm Quý Kiều?” Hạ Thì Lễ tiếp lời.

Tính thời gian, thì có lẽ đó là vào lúc hôn lễ Tiền Tĩnh Tĩnh.

Thường Ninh Viễn không phủ nhận suy đoán của anh.

Biểu cảm của Hạ Thì Lễ được anh ta thu hết vào mắt, anh ta càng chắc chắn rằng Hạ Thì Lễ không biết gì về chuyện Quý Kiều trùng sinh.



“…Vậy nên, cô ấy nói chuyện với người tiền nhiệm như tôi cũng là chuyện bình thường thôi.”

Thường Ninh Viễn biết rõ nên nói một nửa giấu một nửa, cố ý dẫn Hạ Thì Lễ nghĩ sai hướng.

Anh ta tất nhiên biết như vậy cũng rất liều lĩnh, nhưng bây giờ anh ta đã chẳng còn cách nào khác nữa.

Thấy rõ ở chỗ Quý Kiều cứng rắn không gì phá nổi, anh ta chỉ đành ra tay từ chỗ Hạ Thì Lễ.

“Chuyện chúng ta nói chuyện hôm nay, cậu sẽ không nói với Quý Kiều chứ?” Thường Ninh Viễn nhìn Hạ Thì Lễ, “Chuyện giữa đàn ông với nhau, đừng có tạo áp lực lên cô ấy.”

Hạ Thì Lễ không nói gì, vẫn còn đang im lặng suy nghĩ.

Hồi lâu sau, anh chau mày nhìn Thường Ninh Viễn, giọng lạnh lùng: “Mục đích cậu tìm tôi là gì?”

Anh ta ủ mưu từ lâu rồi ghi âm, rồi lại gióng trống khua chiêng tìm anh đến, không thể là không có nguyên do gì.

Thường Ninh Viễn: “Nếu Quý Kiều không muốn kết hôn với cậu, tôi hy vọng cậu trả lại Quý Kiều…”

“Cậu nằm mơ!” Hạ Thì Lễ lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Anh đứng dậy, ánh mắt tối tăm liếc Thường Ninh Viễn một cái, ý cảnh cáo nồng đậm.

“Chúng ta chẳng có gì để nói, cũng không cần gặp lại.”

Hạ Thì Lễ quay người rời đi, cửa phòng hội nghị bị đóng “bịch” một cái rất mạnh.

Còn ở lại đấy nữa, anh thực sự sợ mình sẽ đánh người.

Sau khi rời đi, Hạ Thì Lễ hoàn toàn không còn tâm trạng làm việc, ngồi trong xe ngẩn người.

Trong lòng loạn như cào cào, trong đầu đều là câu Thường Ninh Viễn nói bọn họ đã từng là một đôi.

Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh, còn Thường Ninh Viễn lại rất biết chém vào tim anh.

Vậy nên mấy lần này, Thường Ninh Viễn là đang tìm Quý Kiều để giải thích về chuyện đời trước?

Quý Kiều nghĩ như thế nào đây?

Bây giờ, cô đối với Thường Ninh Viễn…

Hạ Thì Lễ chỉ nghĩ đến điểm này liền dừng lại, đầu đau như muốn nứt ra, lồng ngực bị đè nén đến như sắp không thở nổi.

Anh miễn cưỡng kìm nén lại tâm trạng rối loạn của bản thân, nói với bản thân đừng nên nghĩ về chuyện đời trước nữa.

Những chuyện đó đều đã qua rồi, người đang ở bên Quý Kiều hiện giờ là anh.

Ngồi trong xe một lúc lâu, Hạ Thì Lễ ra một quyết định xúc động vô cùng.

 

Gần đến giờ tan làm, Quý Kiều nhận được tin nhắn của Hạ Thì Lễ, bảo tối năy ăn cơm ở nhà.

Cô nhanh chóng rep lại một câu được, rồi bắt đầu chuẩn bị kết thúc công việc của ngày hôm nay.

Bình thường công việc của hai người đếu bận, rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Khó có được khi hôm nay Hạ Thì Lễ muốn ăn cơm ở nhà, Quý Kiều cũng định tan làm sớm một chút, định về nhà giúp anh.

Về đến nhà vừa mở cửa ra, Quý Kiều liền sững người.

Đầu tiên, đập vào mắt cô là cả nhà đều nồng nàn mùi thơm của hoa hồng.

Quý Kiều thay dép, cẩn thận đi vào nhà.

Trên bàn ăn là một chiếc bánh ngọt hình thiên nga đen xinh đẹp, bên cạnh là một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Hạ Thì Lễ mặc áo vest, tay cầm một bó hoa hồng lớn đi ra từ phòng ngủ.

Anh giống như là đã ăn diện tỉ mi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đeo một cặp mắt kính màu vàng. Áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ, nút áo cài đến nút trên cùng.

Khuôn mặt vốn đẹp trai anh tuấn giờ ở dưới ánh đèn trông lại càng quyến rũ, dáng người cao ngất với vai dài eo rộng, tuấn mỹ vô song.

Trong đầu Quý Kiều trắng xóa, đã chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Đôi mắt hơi mở to, giọng nói mềm nhẹ: “Thì Lễ?”

Giây tiếp theo, bó hoa hồng lớn được đưa đến trước mặt cô.

Dường như Quý Kiều lại bị mùi thơm nồng nàn của hoa hồng bao phủ một lần nữa.

Trước khi cô mở lời, Hạ Thì Lễ đã lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự lo lắng khó có thể nhận ra.

“Kiều Kiều, gả cho anh nhé?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tui đồng ý thay cổ huhuhu

Quinn có lời muốn nói:

Tui cũng đồng ý luông huhuhu

Hết chương 69

 

------oOo------