Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 70: Cầu hôn



“Đừng kết hôn với Thường Ninh Viễn”

Hạ Thì Lễ biết hành động của bản thân có hơi qua loa.

Sau khi Quý Kiều nói rõ về thái độ của bản thân, anh không nên nhanh như vậy đã lại cầu hôn cô.

Thậm chí phương thức cầu hôn anh cũng không có thời gian chuẩn bị, chỉ vội vàng mua hoa và nhẫn về nhà.

Nhưng anh không quan tâm được nhiều đến như vậy.

Nóng đầu lên thì để nóng đầu lên đi.

Cùng lắm thì, lại bị cô từ chối lần nữa.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn vàng nhè nhẹ từ hành lang hất vào.

Hai người đứng trong bóng tối nhìn nhau vài giây.

Quý Kiều sững sờ nhìn khuôn mặt Hạ Thì Lễ, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.

Hạ Thì Lễ bỗng giật mình nhận ra các bước của mình dường như sai sai.

Anh cong một chân, muốn quỳ một gối xuống.

Quý Kiều nhận ra hành động của anh, nhanh chóng ôm lấy eo anh, ngăn cản hành động tiếp theo của anh.

“Không cần quỳ.” Cô hít hít mũi, nhẹ giọng nói.

“Cầu hôn thì đều phải quỳ mà.”

Hạ Thì Lễ nhìn cô, giọng nói dịu dàng.

Quý Kiều ôm chặt thắt lưng anh, khẽ lắc đầu: “Thực sự không cần…”

Cho dù cô đồng ý kết hôn hay không, cô đều không cần Hạ Thì Lễ quỳ.

“Đây là…” Hạ Thì Lễ ngập ngừng, giọng mang theo sự mất mát, “Từ chối anh à?”

Trong lòng Quý Kiều loạn như cào cào, nhất thời không biết trả lời anh thế nào.

Hạ Thì Lễ đột nhiên cầu hôn quả thực khiến cô ngạc nhiên, cũng làm khó cô.

Cô đã nói từ sớm là bản thân còn chưa chuẩn bị tốt, bây giờ nếu như đồng ý, không chỉ không có trách nhiệm với bản thân, mà cũng không có trách nhiệm với Hạ Thì Lễ.

“Em…” Quý Kiều cắn môi, nhẫn tâm mà trả lời, “Thực sự chưa chuẩn bị tốt, xin lỗi.”

Vừa dứt lời, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang ôm cứng lại.

Trong căn phòng là sự im lặng kéo dài đáng sợ, không khí như đông cứng lại, có một loại cảm giác nghẹt thở.

Hồi lâu sau, Quý Kiều nghe thấy Hạ Thì Lễ cố gắng lấy lại lý trí mà lên tiếng: “Là em lo sau khi kết hôn cuộc sống sẽ thay đổi sao?”

Anh vội vàng giải thích thêm: “Sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể bận công việc của em. Em không muốn sinh con thì chúng ta không sinh, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không khác gì bây giờ…”

Quý Kiều chậm rãi buông bàn tay đang ôm Hạ Thì Lễ ra, khẽ lắc đầu: “Không liên quan đến những việc này…”

Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ.

Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến cô nhói đau bởi sự cô đơn hiện lên trên khuôn mặt anh.

Quý Kiều rủ mắt, mũi hơi cay, cũng theo đó mà đau lòng.

Lúc này, cảm giác áy náy và vô lực cũng ngập tràn.

Lúc vừa mới trùng sinh, cô chỉ muốn vui vẻ tận hưởng thời gian tươi đẹp của thanh xuân, những chuyện kết hôn vốn không hề xuất hiện trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Lúc đó, cô cho rằng dù mình có yêu đương thì cũng không được lâu dài.

Nhưng bây giờ, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tình huống thực tế và những gì bản thân nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Trong cuộc sống mà cô đã dự tính, kết hôn là chuyện của sau này.

Cô sợ bước chân vào cuộc sống hôn nhân quá sớm, sẽ rơi vào hoàn cảnh như đời trước.

Cô cũng không ngờ rằng, Hạ Thì Lễ còn trẻ như vậy đã muốn bước chân vào cuộc sống hôn nhân.

“Thì…Thì Lễ….” Quý Kiều ngẩng đầu lên, nhẹ giọng gọi anh.

Hạ Thì Lễ rủ mắt nhìn cô.

Trên tay cô ôm bó hoa hồng mà anh đã mua, dáng người xinh đẹp, nhưng trong đôi mắt lại nhuốm u sầu.

Hạ Thì Lễ nhớ đến buổi chiều anh đi mua hoa, chủ tiệm hoa cười hỏi anh có phải muốn cầu hôn không.

Anh cũng cười, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thực ra rất lo lắng.

Chủ tiệm chọn hoa xong, đưa hoa cho anh đồng thời cũng chúc anh thành công.

Anh lịch sự nói một tiếng cảm ơn, trong lòng hy vọng sẽ thành sự thực.

Nhưng bây giờ, màn cầu hôn này không phải những gì Quý Kiều mong đợi.

Cô vẫn chọn từ chối anh.

Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn Quý Kiều, trong mắt cuồn cuộn gió bão.

“Vậy là vì sao?” Anh nghĩ đến đoạn ghi âm kia, lên tiếng: “Em cảm thấy anh không đủ để tin tưởng sao?”

Anh đề cao âm lượng, không kìm được mà chất vấn: “Em cảm thấy sau này anh sẽ đối xử không tốt với em, cảm thấy sau này anh sẽ làm ra chuyện có lỗi với em?!”

“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?”

Lồng ngực Hạ Thì Lễ phập phồng, liên tục ép hỏi.

Nếu như anh không trùng sinh, anh sẽ không cảm thấy có vấn đê gì.

Nhưng rõ ràng chuyện gì anh cũng biết.

Đời trước Quý Kiều kết hôn với Thường Ninh Viễn từ sớm như vậy, đời này lại từ chối anh một lần nữa.

Anh không thể không thừa nhận, anh cực kì để ý chuyện này.

Quý Kiều khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô có một cảm giác áp bức như thế này từ Hạ Thì Lễ, trái tim như thắt lại, khó chịu vô cùng.

Trước đó bọn họ không phải là vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại trở lên như thế này?

khí thế áp bức của Hạ Thì Lễ, mắt Quý Kiều ánh lên những giọt nước.

Cô hơi hé môi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em làm chậm trễ anh không?”

Giọng cô rất nhỏ, nhẹ như sắp tan vào không khí.

Bỗng nhiên lúc đó, Quý Kiều bỗng sinh ra một cảm giác nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Hành động như này của cô, có phải là ở trong một mức độ nào đó là đang làm Hạ Thì Lễ chậm trễ không?

Cả người Hạ Thì Lễ chấn động, đưa tay nắm lấy cánh tay cô: “Ý em là sao?”

Động tác của anh khá mạnh, bó hoa trong tay Quý Kiều rơi xuống đất.

Quý Kiều ngạc nhiên, vô thức muốn cúi người nhặt hoa lên.

Nhưng cô còn chưa kịp cúi xuống, thì bị Hạ Thì Lễ kéo đi.

Anh áp Quý Kiều giữa bức tường và bản thân, ánh mắt sâu thẳm.

Yết hầu gồ lên khẽ động, anh hỏi từng chữ một: “Cái gì gọi là chậm trễ anh?”

Ánh mắt Quý Kiều né tránh anh, nắm tay lại âm thầm sắp xếp lại từ ngữ.

“Em…”

Cô vừa nói được một chữ, cằm bị bắt ngẩng lên.

“Em nhìn anh nói.” Bàn tay nóng rực của Hạ Thì Lễ áp vào làn da cô, nóng bỏng.



Trong lòng Quý Kiều lại càng chua xót, cổ họng giống như bị đổ hồ dán nên nghẹn lại, hé miệng nhưng không nói.

Cô nuốt nước bọt, giọng khe khẽ run: “Kế hoạch cuộc sống của chúng ta dường như không giống nhau…”

“Em cũng không chắc khi nào bản thân…”

“Em sợ mình đang làm chậm trễ thời gian của anh…”

Cô ngập ngừng nói, giọng nói rất nhỏ.

Nhưng Hạ Thì Lễ nghe được rõ ràng.

“Vậy thì sao?” Anh dường như đang cắn răng nói.

Quý Kiều nhanh chóng nhìn anh một cái, sắp bật khóc.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm nghiêm khắc của Hạ Thì Lễ như vậy nhìn cô.

“Vậy nên…” Cô cúi đầu, mắt nhìn dép lê.

Dép đi trong nhà của cô và Hạ Thì Lễ là một trắng một xám, kiểu dáng giống nhau, phong cách tối giản sạch sẽ.

Đây là trước đó chính cô tỉ mỉ chọn đồ đôi, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác vui vẻ lúc đó.

Cùng người mình thích ở bên nhau, chỉ chọn đồ thôi cũng là một cảm giác vui vẻ giản đơn.

Suy nghĩ của Quý Kiều bay xa, bất giác lảng tránh câu hỏi của Hạ Thì Lễ.

“Em chậm trễ anh, rồi sao?” Hạ Thì Lễ thẳng thắn ép hỏi.

Chân Quý Kiều khẽ động đậy, một giọt nước mắt rơi trên đôi dép, miếng vải màu trắng nhanh chóng bị thấm ướt một lỗ, màu sẫm dần dần lan sang bên cạnh.

“Anh có muốn bình tĩnh lại, rồi lại suy nghĩ cẩn thận?”

Vừa dứt lời, cô cảm nhận được lực trên bả vai như muốn bóp nát xương cô.

Quý Kiều đau vô cùng, cắn môi không nói lời nào.

Lúc sau, cô nghe thấy một âm thanh nặng nề cười giễu bên tai.

Lực trên bả vai biến mất, Hạ Thì Lễ lui về sau một bước.

“Anh đúng là muốn bình tĩnh lại chút.” Anh tự giễu nói, quay người về hướng cửa, rời đi.

Cùng với tiếng đóng cửa, trong căn nhà lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Quý Kiều đứng tại chỗ rất lâu, chậm rãi đi về phía trước, ngồi xuống nhặt bó hoa đang nằm trên đất lên.

Nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn trà, ánh mắt Quý Kiều rơi lên bàn ăn.

Rượu vang và bánh ngọt vẫn ở yên đó chưa động vào, cạnh bàn đặt hai ngọn nến còn chưa được thắp sáng.

Vốn dĩ, bọn họ sẽ có một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Nhưng bây giờ, trong nhà lạnh lẽo chỉ còn một mình cô.

Quý Kiều giơ tay, xoa xoa bả vai hơi nhói đau, mắt cay xè.

Hạ Thì Lễ đã mang tâm trạng như nào để chuẩn bị tất cả đây?

Là mong đợi, vui vẻ, hay là lo lắng?

Rõ ràng là anh biết bản thân cô còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần, vì sao lại đột nhiên chọn hôm nay để cầu hôn chứ?

Tim cô bỗng đập nhanh dữ dội, giống như từ trên không trung rơi xuống.

Vì sao cô lại để Hạ Thì Lễ rời đi chứ?

Đầu cô hỗn loạn, nhưng trong đó có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào.

Đi tìm anh!

Đúng, nhân lúc anh còn chưa đi xa, cô nên tìm anh về.

Cho dù là phải đi, thì cũng là cô nên đi.

Não còn chưa suy nghĩ kĩ càng, hai chân đã tự động bước đi.

Quý Kiều vừa thay giày vừa gọi điện, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phòng ngủ.

Cô vội vàng ngắt điện thoại, mở cửa đi thang máy xuống nhà,

Quý Kiều cũng không biết anh đã đi đâu, trước tiên chỉ có thể tìm trong tiểu khu.

Vừa mới mở cổng, cô nhìn xung quanh.

Sắc trời bên ngoài mờ mịt, gió khô nóng của mùa hè đập vào mặt.

Trên đường lớn cách cổng khoảng 100m, một bóng hình thân thuộc rơi vào mắt cô.

Anh đứng bên thêm đá, dáng người cao lớn, ánh mắt vô thần nhìn về bên này.

Trong lòng Quý Kiều vui vẻ, chạy bước nhỏ đến bên anh.

Chưa kịp nói gì, cô thở hồng hộc, ôm lấy anh.

Hạ Thì Lễ chăm chú nhìn người chạy từ cổng đến bên anh.

Bỗng có một lực lượng phi vào trong lòng anh, anh không kịp đề phòng mà bị đẩy lui về sau một bước.

Cánh tay ôm anh rất chặt, chặt đến mức eo của anh có hơi ân ẩn đau.

Hạ Thì Lễ cúi đầu, chăm chú nhìn người đang vùi vào trong lòng anh.

Sau khi do dự vài giây, anh đưa tay ôm cơ thể nhỏ gầy.

Quý Kiều ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, mắt chăm chú nhìn anh.

“Về nhà đi.” Cô nhỏ giọng mời gọi.

Hạ Thì Lễ ngập ngừng, khẽ gật đầu.

Quý Kiều mím môi, cúi đầu dắt lấy tay Hạ Thì Lễ, mười ngón tay đan vào nhau.

Giống như là tìm được đứa nhỏ rời khỏi nhà, cô cẩn thận dắt anh về phía cửa.

Hai người yên lặng cùng nhau lên thang máy về nhà.

Quý Kiều vừa vào cửa liền bị ấn lên tường, một nụ hôn ấm nóng ập xuống.

Sau vài giây ngỡ ngàng, cô nhanh chóng phản ứng lại, ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn.

Quần áo cũng theo đó mà dần rơi xuống, từ cửa rải đến phòng ngủ.

Lần đầu tiên Hạ Thì Lễ có dáng vẻ hung dữ như thế này, giống như muốn lưu lại trên người cô một dấu vết không bao giờ có thể xóa nhòa.

Quý Kiều ngoan ngoãn giống một chú mèo nhỏ, mềm mại lại nghe lời.

Cô cố gắng phối hợp với anh, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng thoải mái.

Hạ Thì Lễ bị cô giày vò đến sung huyết, cả người căng lên.

Máu trong người cuồn cuộn sôi trào, dục vọng cuồng nhiệt tạm thời chiến thắng hết thảy.

Vừa rồi lúc anh xuống nhà, vốn định lái xe rời đi.

Nhưng do dự một lát, anh vẫn ấn thang máy xuống tầng 1.

Giống như một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, anh muốn đợi Quý Kiều đến tìm mình.

Lúc đầu anh định đi xa một chút, để cho Quý Kiều lo lắng.

Nhưng lúc thực sự đi xa, anh lại sợ Quý Kiều không tìm được mình.

Điều anh sợ nhất là, Quý Kiều sẽ không đi tìm anh.

Vậy nên, cuối cùng anh vẫn đứng ở một chỗ cách nhà không xa lắm.

Lúc đứng ở đó, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cổng.



Cổng mở rồi lại đóng, rất nhiều người đi ra đi vào.

Nhưng đều không phải là Quý Kiều.

Anh nghĩ, chỉ cần cuối cùng Quý Kiều đi xuống tìm anh, thì có thể chứng minh cô yêu anh.

Anh liền không so đo chuyện tối nay nữa, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc đợi thời gian luôn trở lên lâu đến bất ngờ, các giác quan cũng trở lên trì trệ.

Cứ thế cho đến lúc Quý Kiều lo lắng chạy ra khỏi cửa, anh vậy mà vẫn chưa phản ứng lại được.

Mãi đến khi cô nhào vào lòng anh, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy anh, trái tim đang treo cao của anh mới hạ xuống.

Hạ Thì Lễ tự giễu, hà cớ gì anh phải ép cô cơ chứ?

Rõ ràng biết rằng cô chưa chuẩn bị tốt, vì sao lại cứ muốn lao vào như vậy?

Cuối cùng ép cô đến mức cô phải nói ra những lời như vậy, hai người đều khó chịu…

Nghĩ đến đây, động tác của Hạ Thì Lễ càng nhanh và mạnh.

Quý Kiều cắn môi. Cả người đều phiếm hồng.

“Kiều Kiều, không được nói những lời như vậy nữa.” Ánh mắt Hạ Thì Lễ sâu thẳm, thấp giọng cảnh cáo.

Quý Kiều gần như chẳng thể nào suy nghĩ gì, chỉ có thể đứt quãng từng chữ một mà đồng ý.

“Anh không phải là muốn kết hôn, mà là anh muốn kết hôn với em.” Anh chăm chú nhìn người phía dưới, gằn giọng.

“Em rốt cuộc là đã hiểu chưa?” Quý Kiều khẽ gật đầu.

Cô hơi hé môi, muốn nói thì lại bị người đoạt trước một bước, che môi cô lại.

Đầu lưỡi nóng ấm mạnh liệt dây dưa trong khoanh miệng cô, tàn sát bừa bãi.

“Anh chỉ là quá yêu em.” Hạ Thì Lễ nhắm mắt, lẩm bẩm.

Vậy nên chẳng có cách nào với cô.

Vậy nên chỉ với hành động cô đi tìm anh, anh đã có thể thỏa hiệp vô điều kiện.

Có lẽ nào là vì Quý Kiều là do anh đoạt từ tay Thường Ninh Viễn về, nên số anh được xác định là sẽ không thể vượt qua đời trước?

“Em cũng yêu anh mà.”

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Quý Kiều.

Cô khẽ vươn người dậy, khẽ hôn lên môi Hạ Thì Lễ, biểu cảm nghiêm túc vô cùng: “Em yêu anh, em thề.”

Đầu cô hỗn loạn, cô không biết cảm giác không an toàn của Hạ Thì Lễ bỗng nhiên đến từ đâu.

Cô chỉ có thể nói lên tình cảm của mình theo bản năng.

Em cũng yêu anh mà, có thể đợi em một khoảng thời gian được không?

Người Hạ Thì Lễ cứng lại, hàng mi khẽ run.

Khoảng thời gian sau đó, anh không còn để cho Quý Kiều có cơ hội để nói.

Liên tục mệt mỏi và kiệt sức khiến Quý Kiều nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Cô thậm chí đã quên mất, vốn dĩ cô định xuống tìm Hạ Thì Lễ rồi nói cái gì.

Ngày hôm sau, Quý Kiều suýt nữa đi làm muộn.

Lúc cô thức dậy, Hạ Thì Lễ đã không còn ở nhà.

Bàn ăn và phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, dường như màn cầu hôn tối hôm qua không hề xảy ra.

Cổ và ngực cô gần như không thể nhìn nổi, cô không thể không mặc áo sơ mi và đắp một lớp che khuyết điểm thật dày.

Cả ngày nay, Quý Kiều đều có chút không yên lòng.

Cô cảm thấy mình và Hạ Thì Lễ nên nói chuyện hẳn hoi.

Cô nghĩ nghĩ, nhắn tin cho Hạ Thì Lễ.

“Tối nay anh về sớm chút được không?”

Một lúc sau Hạ Thì Lễ mới trả lời.

“Tối nay anh có tiệc xã giao, sẽ phải về muộn.”

Quý Kiều ngập ngừng, cũng chỉ đành đồng ý.

“Được rồi, vậy em ở nhà đợi anh.”

“Đừng uống nhiều quá, yêu anh.”

Cô bỏ điện thoại xuống, nhất thời không biết là Hạ Thì Lễ có tiệc xã giao thật hay không.

Trong lòng trống rỗng, lần đầu tiên cảm giác có khoảng cách.

Sau khi tan làm, Quý Kiều về nhà sớm.

Đợi rồi liền đợi đến 10h đêm.

Lúc Hạ Thì Lễ được Diêu Húc đưa về, thì đã say tí bỉ rồi.

Quý Kiều chau mày, giúp đỡ người vào trong giường.

Hạ Thì Lễ dường như đã rất say, nằm xuống liền ngủ.

Quý Kiều nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi Diêu Húc: “Sao lại uống thành như này vậy chứ?”

Diêu Húc nhún vai, hết cách: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây. Hôm nay chẳng biết cậu ấy làm sao, tôi khuyên thế nào cũng không được.”

Cậu ta khoa trương hít một hơi: “Tôi, Diêu Húc, vậy mà cũng có ngày đi khuyên người khác uống ít thôi, cậu tin được không?”

“Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”

Quý Kiều nói cảm ơn, trong lòng nhói đau như bị kim đâm.

Lúc tiễn người ra khỏi cửa, cô không nhịn được mà khẩn cầu: “Nếu như lần sau lại gặp phải tình huống như này, thì cậu có thể nói với tôi không. Tôi đến tìm anh ấy.”

Sau khi tiễn Diêu Húc đi, Quý Kiều đi vào phòng bếp pha một cốc nước mật ong ấm.

Lúc quay lại phòng ngủ, cô đặt cốc nước lên đầu giường, cẩn thận cởi tất cho Hạ Thì Lễ.

Anh ngủ rất say, không có một phản ứng nào.

Tay Quý Kiều đặt lên thắt lưng, thử cởi quần âu của anh xuống, khiến anh ngủ thoải mái hơn chút.

Vừa mới tháo được thắt lưng, cổ tay Quý Kiều bị nắm chặt.

Giây tiếp theo, cô theo quán tính bị kéo xuống, rơi vào lồng ngực rực nóng.

Hạ Thì Lễ dường như vẫn chưa tỉnh, mắt vẫn nhắm, chỉ có thể hành động dựa theo bản năng.

Anh ôm lấy cô, tay chân đều quấn chặt lấy.

Nhất thời trái tim Quý Kiều liền mềm nhũn, cũng giơ tay ôm lấy anh.

Chiếc cằm kiên nghị của anh đặt trên đầu cô, hai người ôm nhau với một tư thế thân mật rất lâu.

Hồi lâu sau, Hạ Thì Lễ đang say giấc thấp giọng nói.

“Đừng kết hôn với Thường Ninh Viễn.”

“Anh cũng yêu em mà.”

Giọng nói trầm thấp hơi khàn của anh rơi vào trong tay, cơ thể Quý Kiều thoáng chốc cứng đờ.

Kết hôn với Thường Ninh Viễn…

Làm sao anh biết?