Quan Thần

Chương 1944: Thời khắc quyết chiến cuối cùng



Theo Trương Lực, Mộc Phong và Hứa Quan Hoa lần lượt mở miệng, lấy sự kiện Ngô Hiểu Dương xâu chuỗi trở thành một vở kịch mưa gió liên hoàn, rốt cục cũng sắp tới thời khắc thu lưới toàn diện và quyết chiến cuối cùng.

Phải nói, giữa Trương Lực, Mộc Phong và Hứa Quan Hoa không thể có kết nối. Khi bố trí người trông giữ và thẩm vấn ba người này, một số kẻ đã phải mất một chút tâm tư, chẳng những khiến ba người ở cách nhau khá xa, cũng khiến đám binh lính trông coi ba người đều không quen biết nhau, và cũng không cùng thuộc một đội quân, trên cơ bản loại trừ tất cả các khả năng lén trao đổi thông tin.

Nhưng ba người vẫn gần như là đồng thời mở miệng, thậm chí lời nói cũng rất tương tự nhau, chẳng những không hề lộ ra tin tức có ích nào, hơn nữa còn châm chọc, khiêu khích, thái độ trấn tĩnh, thong dong. Chẳng lẽ giữa ba người này có thần giao cách cảm sao?

Hay là ba người này có con đường riêng nào có thể kết nối sao?

Bộ phận cao tầng ủng hộ Ngô Hiểu Dương trong Quân ủy nổi giận, kẻ đứng sau màn cũng nổi giận. Nếu như thế thì tử chiến đến cùng, đồng thời cũng mạnh mẽ và cứng rắn gia tăng áp lực đối với Trương Lực và Mộc Phong. Nếu không, dùng thuốc mê ảo đặc chế của quân đội, cũng có thể khiến Trương Lực và Mộc Phong mở miệng.

Về phần Hứa Quan Hoa, thứ nhất là cấp bậc quá cao, thứ hai là chỗ dựa quá cứng rắn, chỉ có thể từ từ xem, nhưng vẫn phải tăng mạnh thế tấn công, lấy biện pháp của Ủy ban Kỷ luật địa phương bắt giam cán bộ, mỗi ngày bức bách, mỗi ngày thẩm vấn, mỗi ngày không cho ngủ. Không tin là Hứa Quan Hoa có thể chống đỡ nổi quá 3 ngày.

Cao tầng Quân ủy và bàn tay đen phía sau màn thống nhất kế hoạch, liền quyết định trước khi Hạ Tưởng thu lưới toàn diện, đập dứt điểm sự việc, khiến Hạ Tưởng kiếm củi 3 năm thiêu trong 1 giờ.

Không ngờ ngay khi vừa mới quyết định liền nhận được một tin tức càng khiến người ta phải chấn động hơn: Hạ Tưởng quyết định ngày mai chính thức tới quân ủy, phối hợp với quân đội điều tra về sự kiện Ngô Hiểu Dương.

Hạ Tưởng đã chuẩn bị tốt cho trận chiến cuối cùng sao?

Bên Quân ủy lúc này cũng trả lời, tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ đối với việc đồng chí Hạ Tưởng chủ động, tích cực phối hợp công tác của Quân ủy.

Nhưng câu cảm tạ vừa ra khỏi miệng, Hạ Tưởng lại đưa ra ba điều kiện:

- Có ba điều kiện nhất định phải nói trước. Thứ nhất, tôi đến Quân ủy là để thuyết minh tình huống, là phối hợp với Quân ủy công tác, không phải nhận điều tra của Quân ủy. Thứ hai, tôi đến Quân ủy là với danh nghĩa cá nhân, không phải lấy danh nghĩa Phó bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam, không nên công khai với bên ngoài. Thứ ba, tôi sẽ không đi một mình mà sẽ có người đi cùng.

Bên Quân ủy lập tức đồng ý ngay, bởi vì nhìn tình hình trước mắt thì Hạ Tưởng đã hoàn toàn nắm quyền chủ động. Cho dù Hạ Tưởng cứ kéo dài tiếp thì Quân ủy cũng không thể trói Hạ Tưởng lại, thậm chí không thể có bất cứ biện pháp gì ép buộc Hạ Tưởng tới.

Trong tình hình đã chiếm thế thượng phong nhưng Hạ Tưởng vẫn chủ động phối hợp công tác, mặc kệ là suy xét từ căn cứ nào thì vẫn là chuyện tốt.

Đối với ba yêu cầu của Hạ Tưởng, sở dĩ bên Quân ủy lập tức đồng ý là vì bàn tay đen đứng sau màn vốn giỏi nhất về việc mượn dùng truyền thông để đầu cơ vừa nghe xong liền vui mừng quá đỗi, ngay lập tức từ ba yêu cầu này của Hạ Tưởng mà đoán đúng điểm băn khoăn của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là sợ bị truyền thông làm rùm beng, là không muốn dân tình biết là hắn đến phối hợp Quân ủy điều tra. Hạ Tưởng muốn có người đi cùng là để tăng mạnh thanh thế. Bởi vậy bàn tay đen phía sau màn suy đoán ra rằng trong tình thế thắng lợi ở ngoại vi, trong lòng Hạ Tưởng vẫn không hề lo lắng đối với sự kiện Ngô Hiểu Dương.

Như vậy nghĩa là, lúc trước Trương Lực, Mộc Phong và Hứa Quan Hoa kiêu ngạo chỉ là phô trương thanh thế, đều không phải là gì đáng lo lắng và có chứng cớ rõ ràng. Tốt, thật tốt quá. Bàn tay đen phía sau màn rốt cục nhìn thấy một tia ánh rạng đông, hai mắt lập tức sáng ngời, liền tỉ mỉ chuẩn bị một loạt để đón Hạ Tưởng, cố gắng đạt tới thế chuyển bại thành thắng trong một trận chiến cuối cùng, quyết định đại cục sau này!

Trận chiến cuối cùng sắp tới, không khí khẩn trương bên trong Quân ủy dần tăng lên. Người đến người đi, mỗi người đều vẻ mặt nghiêm trọng. Kết quả cuối cùng của sự kiện Ngô Hiểu Dương có lẽ sáng mai rốt cục sẽ được nhìn thấy.

Đằng sau một loạt sự kiện đao quang kiếm ảnh, là đương sự, gần đây Ngô Hiểu Dương khí sắc khá tốt. Dù sao bệnh viện tốt nhất toàn quân không phải là hữu danh vô thực. Y được hưởng thụ đãi ngộ siêu hạng, nghe nói chỉ riêng phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của y, một ngày phải chi tới hơn mười ngàn tệ.

Còn không tính tới các loại dược phẩm nhập khẩu đắt tiền nhất và ba nữ y tá xinh đẹp chuyên môn hầu hạ y.

Nếu đem Ngô Hiểu Dương ra so sánh thì ba nữ y tá xinh đẹp kia người nào cũng không kém so với minh tinh điện ảnh hiện tại, thậm chí còn xinh đẹp hơn vài phần so với mấy nữ minh tinh mới nổi. Nữ minh tinh xinh đẹp là nhờ hóa trang, còn nữ y tá xinh đẹp là thiên nhiên tinh khiết.

Nếu không phải đang bị thương nặng, có khi Ngô Hiểu Dương sẽ thật sự nổi sắc tâm, xử lý ngay tại chỗ một nữ y tá. Trước kia y đã không ít lần xử lý nữ binh ngay tại chỗ.

Tuy nhiên hiện tại đừng nói xử lý ngay tại chỗ, chỉ cần muốn thượng lên thôi thân thể đã cực kỳ đau đớn khó chịu rồi.

Đau đớn khiến y hận Trương Lực nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn sớm xuất viện, tự tay bắn vỡ đầu Trương Lực.

Trương Lực quả thật là một kẻ khốn khiếp nhất, vì một người phụ nữ mà muốn lấy mạng y, đúng là ngu tới số luôn. Đàn bà trong thiên hạ thiếu gì, là đàn ông, sao có thể vì một người đàn bà mà mất đi lý trí, mất đi tiền đồ, thậm chí mất đi tính mạng? Nói gã ngu như lợn là làm nhục trí tuệ của lợn.

Ngô Hiểu Dương chỉ lo căm hận Trương Lực nhưng không hề nghĩ ngược lại. Sở dĩ Trương Lực tiếp cận y, sở dĩ cam tâm để y sử dụng, động cơ ban đầu đúng là vì Quý Như Lan chứ không phải vì quyền thế. Trương Lực vốn chính là một người đàn ông nguyện hy sinh hết thảy vì Quý Như Lan. Một đòn liều mình cuối cùng của gã, nhìn như không thể nói lý nhưng kỳ thật ngay từ lúc đầu gã tiếp cận Ngô Hiểu Dương, việc Ngô Hiểu Dương quyết định ngay cả Quý Như Lan cũng diệt trừ đã chôn mầm họa xuống.

Đối với mỗi cử động ở bên ngoài, Ngô Hiểu Dương không đến mức rõ như trong lòng bàn tay nhưng cũng hiểu rõ trong lòng. Sau khi biết được cao tầng Quân ủy và bàn tay đen phía sau màn đồng thời giữ cân bằng nhưng Hạ Tưởng vẫn liên tiếp thắng lợi, đánh cho bên mình chỉ có chống đỡ mà không có lực trả đòn, y thiếu chút nữa tức hộc máu. Cũng may nhờ vô số thuốc bổ đắt tiền và mấy nữ y tá xinh đẹp cẩn thận chăm sóc, cuối cùng y cũng thuận khí, hơn nữa cố gắng áp chế cơn tức giận, hy vọng có thể bình tĩnh, hòa nhã dưỡng thương. Chỉ khi thân thể bình phục toàn diện, mới có thể tiếp tục thi triển kế hoạch lớn, mới có thể báo thù rửa hận.

Không trừ được Hạ Tưởng, Hứa Quan Hoa không chết, Trương Lực không chết, khó giải được mối hận trong lòng Ngô Hiểu Dương.

Rốt cục, hôm nay y cũng nghe được một tin tức khiến y hưng phấn. Hạ Tưởng sẽ tới Quân ủy, sẽ tới thời khắc quyết chiến cuối cùng. Tâm tình Ngô Hiểu Dương liền tốt lên, ăn uống tốt lên, ăn thêm không ít tổ yến, vi cá và thuốc bổ quý hiếm mua bằng tiền nộp thuế của nhân dân. Ăn tới mức suýt nữa thì y lại bùng lên sắc tâm.

Sắc tâm vừa lên, tác động vào miệng vết thương, đau muốn chết lại khiến y mắng Trương Lực mấy trăm lần.

Ngô Hiểu Dương hoàn toàn tin tưởng, với thủ đoạn của cao tầng Quân ủy, với trí tuệ của bàn tay đen sau màn - Đương nhiên Ngô Hiểu Dương gọi bàn tay đen đứng sau màn ra đòn độc với Hạ Tưởng là "bàn tay ra đòn". Chỉ cần Hạ Tưởng vừa bước vào Quân ủy, cho dù Hạ Tưởng có thể thong dong rời khỏi thì sinh mạng chính trị của hắn cũng sẽ tuyên cáo chung kết. Có người đã sớm chuẩn bị đầy đủ, bày xong Long Môn trận, chỉ chờ Hạ Tưởng chui đầu vào lưới.

Nghĩ tới chỗ đắc ý, Ngô Hiểu Dương không kìm nổi cười ha ha ba tiếng. Vốn là cười bốn tiếng nhưng tiếng thứ bốn còn chưa cười ra đã bị nữ y tá xinh đẹp bịt lại bằng một quả nho. Ngô Hiểu Dương liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nữ y tá, như thể lại quay trở về thuở mười tám, mười chín, nói:

- Chờ khi anh xuất viện, mang em bên cạnh anh được không?

Nữ y tá thẹn thùng muốn nói, lại không nói gì, chỉ gật gật đầu, bộ dạng như chim nhỏ nép vào người cực kỳ đáng yêu càng khiến tâm tư Ngô Hiểu Dương xao động mãnh liệt. Nếu Ngô Hiểu Dương biết y sắp gặp phải vận mệnh, đừng nói là có tâm khiêu khích nữ y tá, có thể nuốt trôi cơm đã là vạn hạnh. Ngay khi Ngô Hiểu Dương còn đang vui vẻ suy nghĩ linh tinh, tại sân bay Bắc Kinh, một chuyến bay quốc tế từ từ hạ xuống. Từ máy bay có hai người phụ nữ tuyệt sắc bước xuống. Một người ôm một đứa bé, một người kéo hành lý. Hai người vừa cười vừa nói bước ra sân bay, lại có hai người phụ nữ đẹp không sao tả xiết tới đón.

Người đến đón đúng là Lý Thấm và Vệ Tân. Mà hai người vừa bước xuống máy bay đúng là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vừa về nước.

Nếu người nào biết rõ Hạ Tưởng sẽ đều biết, nếu sự tình bình thường mà Lý Thấm ra mặt, nhất định sẽ liên quan tới hành động kinh tế trọng đại. Mà Liên Nhược Hạm về nước, ngoại trừ sự tình của Hạ Tưởng có thể kinh động tới đại giá của cô, sự tình bình thường sao có thể khiến cô bận tâm chứ?

Sau khi màn đêm buông xuống, Bắc Kinh trải qua một ngày ồn ào náo động giờ dần dần trở về yên tĩnh. Sau hàng ngàn hàng vạn bóng đèn của các gia đình, không biết có bao nhiêu hợp tan, vui buồn. Người ta lại càng không biết rằng, ở Trung Nam Hải, ở nội các Chính phủ, ở quân ủy, văn phòng các lãnh đạo chủ chốt vẫn sáng đèn, nhân viên công tác vẫn bước đi vội vàng, hoàn toàn không hề có chút vẻ gì là hết giờ làm việc.

Đêm nay, nhất định có rất nhiều người không lòng dạ nào ngủ. Trận quyết chiến ngày mai liên quan tới vận mệnh của vô số người, tác động tới tâm tư của rất nhiều người cao tầng của trung ương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Tưởng cũng không tâm tư nào ngủ, không phải vì khẩn trương, cũng không phải vì quá mức lo lắng mà vì hắn đang ngập chìm trong sự vui sướng gặp lại người nhà. Ở sân bay, Tào Thù Lê chia tay Liên Nhược Hạm, tới thẳng chỗ Hạ Đông để thăm. Liên Nhược Hạm mang theo con gái về nhà họ Ngô.

Nhà họ Ngô đèn đuốc sáng choang, tiếng cười vang khắp nơi. Ông cụ nhà họ Ngô và Ngô Tài Dương vui không gì cưỡng nổi. Hạ Tưởng cũng cười toe toét. Con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, cực kỳ đáng yêu, kế thừa làn da trắng và vẻ đẹp của Liên Nhược Hạm một cách hoàn mỹ. Ngoại trừ cái mũi và đôi mắt giống Hạ Tưởng, may mắn là không kế thừa gen da ngăm đen của Hạ Tưởng.

Liên Nhược Hạm trở về, chẳng những mang lại niềm vui cho nhà họ Ngô mà còn mang đến trợ giúp rất lớn cho Hạ Tưởng.

- Tốt, tốt, tốt!

Ông cụ nhà họ Ngô vô cùng vui vẻ, liên tục tán thưởng:

- Không ngờ lúc ông còn sống lại có việc vui không ngừng. Tất cả đều nhờ vào Hạ Tưởng. Tài Dương, sau này ai còn bắt nạt Hạ Tưởng, kẻ đó chính là chống lại nhà họ Ngô.

- Ai có thể bắt nạt anh ấy chứ?

Liên Nhược Hạm dường như không hề quan tâm tới Hạ Tưởng, lườm Hạ Tưởng một cái:

- Cháu còn ở đây, anh ấy sống rất thoải mái. Cháu không ở đây, anh ấy cũng vẫn sống rất thoải mái. Ai dám bắt nạt anh ấy, kẻ đó chính là kẻ đui mù.

- Đúng thế, có một số kẻ đui mù.

Ngô Tài Dương cũng mắng một câu rất hiếm thấy:

- Hạ Tưởng, ngày mai phải đánh cho đối phương một bạt tai vang dội vào.

Cả đêm Hạ Tưởng đều ngủ không ngon, bị gây sức ép lặp đi lặp lại nằm xuống lại nhỏm dậy, vừa mệt vừa vui: Thật lâu không tự tay thay tã và pha sữa cho con. Hắn bận rộn nhưng vì con gái mình nên không hề có một câu oán hận.

Trời sáng, Hạ Tưởng gần như cả đêm không chợp mắt nhưng vẫn tinh thần phấn chấn đi cùng mấy người, rảo bước tiến vào cửa chính Quân ủy.