Phù Thế Phù Thành

Chương 10: Tình yêu là nấm mồ của hôn nhân



Sau khi Tăng Dục biếtTuần Tuần chủ động rời xa Tạ Bằng Ninh, cùng chỉ hỏi cô một câu: liệu đã nghĩkỹ chưa? Thực ra, ngay cả câu hỏi ấy cũng chỉ là hình thức, thực tế Tăng Dụcgiơ cả hai tay tán thành cho quyết định này của Tuần Tuần. Kể từ sau đám cưới,tình cảm của Tạ Bằng Ninh đối với nhà vợ chẳng có gì thân thiết, mà vẫn rấtkhách sáo. Nguyên nhân của điều này có lẽ là do từ sâu thẳm trong lòng, TăngDục không tán đồng kiểu sống của Tuần Tuần và Tạ Bằng Ninh. Trong mắt của TăngDục, Tuần Tuần giống như một sự tồn tại thần kỳ, cô vui nếu được nhìn thấy sựthay đổi kỳ diệu trong cuộc sống của một người, hơn nữa, cô không thích kiểuđàn ông như Tạ Bằng Ninh, nhưng cô chưa bao giờ nhắc tới điều này trước mặtTuần Tuần.

Việc Tăng Dục thích kiểuđàn ông như thế nào luôn là một câu đố. Kể từ sau khi lớn lên, người bạn đời màcô chọn rất khó nói có một mẫu hình cụ thể nào. Sau khi chia tay với người đángyêu nhất, và từ bỏ “chính uỷ”, Tuần Tuần chỉ thấy Tăng Dục đau lòng tuyệt vọngmột lần, rồi kể từ đó chưa bao giờ nghe thấy cô nhắc đến bất cứ người nào khiếncô có ý định lấy làm chồng. Sau đó thì Tăng Dục không hề có vẻ gì là tiều tuỵ,hao gầy, ngược lại, cô tràn trề sức sống, ngay cả đôi mắt cũng toát lên vẻ đặcbiệt thật khó tả. Tuần Tuần quá quen với ánh mắt và vẻ mặt ấy, và khi nó thểhiện trên mặt của Tăng Dục, có nghĩa là cô lại vừa mới tình cờ gặp gỡ người ấytrong “hàng người dài xếp hàng chờ cô duyệt”.

Tuần Tuần đã nói ra nhữngsuy nghĩ trong lòng mình với Tăng Dục để xem cô nói gì, nhưng câu trả lời làmột sự phủ định, vì vậy lại càng khiến cô hiếu kỳ. Theo những gì cô biết vềTăng Dục, thì suy đoán ấy không khác sự thật là bao, những chuyện tồi tệ hơnnữa Tăng Dục còn chia sẻ với cô, vì thế không có lý do nào để Tăng Dục phảigiấu cô. Tuy thế, so với những biểu hiện khác thường của Tăng Dục thì hoàn cảnhkhó khăn mà Tuần Tuần đang gặp phải khiến cô đau đầu hơn rất nhiều, vì vậy côchẳng có thời gian đâu mà tìm hiểu căn kẽ sự việc.

Tăng Dục khuyên Tuần Tuầnrời xa Tạ Bằng Ninh và cũng phải cố gắng đòi bằng được những quyềnlợi của bản thân. Tăng Dục đã chủ động giới thiệu cho Tuần Tuần một luật sưcũng có chút tiếng tăm trong nghề, đồng thời sắp xếp thời gian gặp mặt và đíchthân đưa Tuần Tuần đi.

Vị luật sư đó còn khátrẻ, tên cũng rất đặc biệt, khiến Tuần Tuần có ấn tượng rất sâu sắc. Anh ta họLiên, tên là Liên Tuyền. Tuy lần này chỉ là tư vấn dưới danh nghĩa bạn bè,nhưng sau khi hiểu rõ tình hình của Tuần Tuần, luật sư Liên đã đưa ra một đềnghị tương đối xác đáng. Luật sư Liên cho rằng, nếu khi ra trước toà Tuần Tuầnđưa ra lý do dẫn tới hôn nhân tan vỡ vì những sai lầm của Tạ Bằng Ninh, rồi từđó đòi quyền phân chia tài sản, thì không đủ sức thuyết phục, vì đó chỉ là sựsuy đoán của chủ thể về việc ngoại tình của chồng, cũng có nghĩa là, cô cầnphải nắm trong tay nhiều chứng cứ về hành vi phạm lỗi của Tạ Bằng Ninh thì mớigiành được quyền chủ động.

Nghe xong những lời phântích trên, Tuần Tuần ngồi ngây ra một lúc rất lâu. Tăng Dục đưa ra đề nghị, bangười cùng đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện nhưng Tuần Tuần nói mình có việc,sau khi trịnh trọng nói lời cảm ơn luật sư Liên xong, cô rời khỏi chỗ hẹn trước.Tăng Dục đuổi theo cô đến trước cửa hàng, nói: “Cô vội gì thế, nếu có ý bắt quảtang thì cũng phải chẳng cần phải gấp gáp trong lúc này”. Trong lòng cô thấyrất khó hiểu, từ trước đến nay Tuần Tuần chưa khi nào tỏ ra là dễ bị kích động,không lẽ những biến cố trong cuộc sống đã khiến cho cô không thể cố thủ mãitrong bức tường vây, khiến cho một phụ nữ vốn định giam mình trong khoảng trờinhỏ hẹp đến tận cuối đời trong chốc lát trở nên chán ghét cuộc hôn nhân đếnthế?

Tuần Tuần cười đáp: “Bắtquả tang gì chứ? Chị nói linh tinh gì thế?”.

Tăng Dục khoanh tay trướcngực, đưa mắt liếc xéo Tuần Tuần từ đầu đến chân, trong bụng nghĩ ra một đáp ánmới. Triệu Tuần Tuần thường có thái độ hoài nghi trước những người trẻ mà cóbiểu hiện xuất chúng hơn người. Nếu tới bệnh viện khám thì nhất định cô phảichọn các chuyên gia già tóc đã bạc phơ, thích nghe những bài hát cũ kỹ, tinnhững hoa quả có vết sần bên ngoài thì bên trong rất ngọt. Như thế có thể thấy,luật sư Liên , một người trẻ, đẹp, giỏi giang như từ trong tranh bước ra khôngđủ tạo lòng tin với cô cũng là điều rất bình thường.

“Có phải là cô thấy luậtsư mà tôi giới thiệu còn quá trẻ không?”, Tăng Dục hỏi. Tuần Tuần chưa kịp trảlời thì đã bị cô cướp lời, nói tiếp bằng một câu đầy giận dữ: “Cô phải biếtrằng, nhìn mặt mà bắt hình dong là rất thiển cận, chẳng có lý do gì khi nhìn vẻngoài rất hấp dẫn của người ta mà phủ nhận trình độ chuyên môn của người ta!”.

Tuần Tuần nghe với vẻ mặtrất kỳ lạ, “Em có nói là anh ấy rất hấp dẫn người khác đâu?”.

Mặt của Tăng Dục thoắt đỏửng, cô bèn giải thích: “Tôi chỉ đánh giá một cách khách quan như vậy… Cô đừngnhìn tôi như thế, tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường”.

Tuần Tuần ồ lên mộttiếng, “Em cũng không nói rằng hai người không phải là bạn bình thường. Thựcra, điều mà em định nói là, nếu chị và người bạn bình thường ấy của chị khôngđưa chân đá đi đá lại dưới gầm bàn, thì em sẽ tin tưởng vào trình độ chuyên môncủa anh ta hơn”.

Tăng Dục há mồm không nóiđược câu nào, Tuần Tuần không nín được cười, “Em phải đi trước, vì em đã hoànthành sứ mệnh của ngày hôm nay, nếu không cứ cho là hai người không sợ đèn sángquá, thì em cũng chẳng muốn sợi tóc của bóng đèn bị cháy đâu”. Dừng một lát, côbổ sung: “Tuy nhiên, có một điểm chị nói đúng, người bạn mới của chị rất có sứchấp dẫn”.

“Tôi đã nói rồi, anh ấykhông phải là bạn trai của tôi!”, Tăng Dục vẫn cố cãi.

Tuần Tuần đáp: “Em lạchậu quá lâu rồi, vì thế không biết được rằng, bạn bình thường cũng có nhiều tácdụng như vậy”. Dù ở một khoảng cách rất xa cô cũng có thể ngửi thấy mùi háo sắctrên người của “người bạn bình thường” của Tăng Dục.

Tăng Dục có vẻ bối rối,“Nói thật để cô biết vậy, tôi và anh ấy quen nhau chưa lâu, chỉ mấy ngày saukhi tôi chia tay gã đàn ông đê tiện kia. Chúng tôi quen nhau trong quán bar,chắc cô cũng biết, đàn ông mà thích, đàn bà mới yêu, người này muốn, người kiatự nguyện, chuyện nó là như thế”.

“Thế thì chị may quá còngì, em thấy anh ta so với tiêu chuẩn của chị thì cũng chẳng kém là bao, chưabiết chừng đánh lệch mà lại trúng, lần này tìm thấy hoàng tử trong mộng rỗicũng nên.”

“Thôi đi.” Tăng Dục phìcười, “Cô đừng có nịnh tôi, bây giờ tôi không còn tin vào những điều đó đâu.Thưa thánh nữ, người dám đối diện trực tiếp với đời người không có tình yêu,dám nhìn thẳng vào sự lừa gạt của gã đàn ông đê tiện. Tôi đã nghĩ thông rồi,lấy chồng thì có gì là hay ho?”. Nói rồi, Tăng Dục cố ý đưa mắt nhìn Tuần Tuần,“Hôn nhân là một chuyện vô vị. Ai quy định rằng suốt cuộc đời cứ phải gắn bóvới một người? Tôi và Liên Tuyền đều có chung quan điểm này. Con người ta sống,điều quan trọng nhất là ngày hôm nay sống ra sao, chuyện ngày mai cứ cho là côđã chuẩn bị kỹ càng, thì chuyện gì đang chờ đợi cô ở phía trước cô cũng khôngthể nào biết được”.

Tăng Dục nói, tay ôm vaiTuần Tuần, “May mà hôm đó cô đã đánh thức tôi. Tuy những lời của cô phần nhiềurất khó nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng có những câu rất có lý. Vì sao ngày nàotôi cũng phải dùng rượu mạnh để mình say? Có phải vì tôi không cai được không?Từ nay về sau tôi sẽ chọn loại ngọt và nồng độ thấp hơn để uống. Tôi sẽ uốngthả phanh, ngàn chén cũng không say”.

Điệu bộ của Tăng Dụcgiống như người luyện võ công được điểm thông huyệt Nhâm, Đốc18 trước khi bị tẩu hoả nhậpma. Kể từ lúc đó thánh nữ ưu tú, danh giá Tăng Dục đã hoàn toàn đổ gục, còn mộtTăng Dục khác nhìn thấu hồng trần, coi cuộc đời như trò đùa đã đứng dậy. TuầnTuần hơi lo lắng, cảm thấy dường như mình đã làm một việc xấu xa, vô tình đãđiểm phát cho một thanh niên ưu tú, để người ấy trở thành ma nữ đùa cợt xácthịt và tâm hồn với quảng đại nam giới.

“Tôi vào trước đây”.Trước khi đi Tăng Dục còn nháy mắt với Tuần Tuần: “Từ nay về sau, hễ gặp vấn đềgì về luật pháp thì cứ việc tìm đến anh ấy mà xin tư vấn nhé. Chúng ta khôngnên lãng phí giá trị dư thừa của đàn ông. Hãy tin tôi, về mặt chuyên môn anh ấyrất giỏi”.

Tuần Tuần đưa mắt nhìntheo Tăng Dục, miệng lầm bầm: “Ồ, thế thì tốt”. Nhưng thực ra, dù cô cố tìmkiếm tính hợp lý của chuyện này bằng cách nào, thì cũng phải thừa nhận, để cho“người bạn tình” của Tăng Dục làm luật sư cho mình vẫn có chút gì đó kỳ quặc.

Một hồi chuông điện thoạivang lên đánh thức Tuần Tuần. Cô là người ngủ rất lơ mơ, chỉ cần trong tiềmthức có chút gì đó bất an, thì dù chỉ có một tiếng động rất nhỏ cũng làm côtỉnh giấc, giống như cái đêm kẻ trộm đột nhập vào phòng nhiều năm trước đây. Côsợ nhất chính là giây phút mở mắt ra lại nhìn thấy con dao mẻ lưỡi và cả mùisắt hoen gỉ tanh nồng ấy toả ra bên gối.

Một buổi sáng bình thườngnhư bao buổi sáng, bên gối không có con dao mẻ lưỡi, nhưng trên mặt gối bằnglụa phẳng phiu bên cạnh không hề có lấy một vết nhăn, đặt tay lên thấy lạnh nhưbăng, dường như nó nhắc nữ chủ nhân rằng đêm qua cô đã ngủ một mình.

Giữa Tuần Tuần và Tạ BằngNinh tuy không có những trận cãi vã nảy lửa, nhưng kể từ hôm hai người nói nănglạnh lùng với nhau, không khí u ám luôn đè nặng lên hai người. Tuần Tuần chỉnhắc đến đó, tiếp theo sau là sự im lặng, Tạ Bằng Ninh thì nhìn cô bằng ánh mắtquan sát và hoài nghi. Anh không biết đây có phải là người phụ nữ mà anh từngquen biết không, và cũng không biết rốt cuộc thì cô đã biết những gì. Đêm ấyBằng Ninh lặng lẽ lên giường, tắt đèn theo thường lệ rồi đưa tay ôm vợ. TuầnTuần nằm im, nhưng tay chống trước ngực Bằng Ninh, tuy cô không dùng sức quámức nhưng cũng đủ để đẩy Bằng Ninh ra xa.

Bằng Ninh thấy trong lòngdấy lên một nỗi phiền muộn rất khó gọi thành tên. Anh chống người lên, nói bằnggiọng khó nhọc: “Em làm gì thế! Sự việc không giống như em nghĩ đâu!”.

Tuần Tuần vẫn không cóphản ứng gì nhưng sức của bàn tay vẫn giữ nguyên. Trong bóng đêm, dường nhưBằng Ninh có thể cảm giác thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, xuyênthấu và chế nhạo. Ánh mắt ấy khiến cho anh trong lúc bối rối không tìm ra chỗnương náu, nhưng lại cũng không thể bật đèn lên được, bời vì anh sợ sau khi đènbật sáng sẽ thấy một khuôn mặt xa lạ kề ngay bên.

Bằng Ninh hoang mangkhông tìm ra lối thoát, cảm thấy giận dữ khi mình như vậy.

“Em muốn gây chuyện đúngkhông? Vậy thì tuỳ em!”. Bằng Ninh bật dậy trong cơn tức giận rồi lần tìm chiếcthảm ở tủ trong bóng tối, bước nhanh tới chiếc sa lông ngoài phòng khách.

Tuần Tuần cảm thấy rấtthất vọng. Nỗi thất vọng không phải vì ngủ một mình trên chiếc giường trống, màlà sự trốn tránh của Tạ Bằng Ninh. Thà rằng anh ta cãi nhau một trận om sòm vớicô, mắng nhiếc cô giận dỗi vô cớ, chửi cô rằng nhỏ nhen, sau đó vừa cãi nhauvừa cho cô một lý do, dù đó là một lý do tồi tệ cũng được.

“Sự việc không giống nhưem nghĩ đâu”. Vậy rốt cuộc thì là như thế nào? Anh ta không chịu nói, cũng cóthể là do anh không biết. Trên đời này chẳng có việc gì là không giải thíchđược, nếu không thể nói ra thì đó là vì chưa được làm sáng tỏ từ trong lòng.

Tuần Tuần từ từ mở mắtra, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Tạ Bằng Ninh nghe điện thoại sau cánh cửaphòng khép hờ, nhưng rồi ngay lập tức thì cô không nghe thấy gì nữa, chắc hẳnBằng Ninh đã tìm một chỗ khuất để gọi điện.

Tuần Tuần chợt nhớ đếnbài Hai mươi kiểu hành động khi chồng ngoại tình mà Tăng Dục đưa cho cô, cô đãđọc nó, ngoài điểm “bất thường tặng cho vợ một món quà” ra, thì những hành độngkhác không đúng. Nói như vậy, Tạ Bằng Ninh vẫn được coi là người thẳng thắn.Tuần Tuần ngồi dậy, đúng lúc bàn chân cô chạm xuống đất thì nỗi thất vọng củacô tan biến mất, ngược lại trong lòng chỉ còn cảm thấy rộng lượng tha thứ.

Tuần Tuần muốn được sốngyên ổn và cố gắng để hiểu Bằng Ninh trong phạm vi có thể.

Tạ Bằng Ninh nghe xongđiện thoại thì vào nhà tắm. Tuần Tuần không nhìn thấy điện thoại của anh đâu,có lẽ anh đã mang theo vào trong phòng tắm, cho dù từ trước tới nay cô khôngbao giờ là người hay kiểm tra điện thoại của chồng. Con mèo nhìn thấy chủ, cảmđộng quấn lấy chân cô đòi ăn, Tuần Tuần tìm thức ăn và cho nó một ít. Trong lúcđó Tạ Bằng Ninh thay quần áo và chuẩn bị ra khỏi nhà.

Hai con người ngủ riêngđêm qua, sáng nay gặp lại nhau trong phòng khách tràn ngập ánh sáng ban mai, cảhai đều không khỏi cảm thấy bối rối. Tuần Tuần ngồi xổm, cúi đầu xuống vuốt vecon mèo, rồi đột nhiên cô cất tiếng hỏi: “Cuối tuần mà cũng phải đi làm à? Sao khôngăn sáng đã rồi đi?”.

“Ừ”. Giọng nói của TạBằng Ninh nghe có phần hơi ngạc nhiên, “Cuối tháng có lãnh đạo cấp trên đếnkiểm tra, phải chuẩn bị trước rất nhiều thứ…anh đi đây”.

Bằng Ninh khẽ mở cửa bướcra rồi khép lại, trong phòng chỉ còn lại Tuần Tuần và con mèo già. Căn nhà bỗngtrở nên trống vắng lạ thường. Đây không phải là toà thành đủ để cô ở trọn đời,mà là nấm mồ. Người ta thường nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, giữa cô vàanh chẳng có bao nhiêu tình yêu thì chôn cất cái nỗi gì. Tuy vậy, đến bây giờcô mới biết, ngoại tình mới là mồ chôn của hôn nhân.

Tuần Tuần thay ga trảigiường và giặt lại một lần nữa, cô làm việc này không phải vì người đàn ôngthích sạch sẽ ấy, mà là theo thói quen của chính cô. Sau khi làm xong mọi việcthì có chuông điện thoại khiến cho con mèo già đang lim dim cũng bừng tỉnh.

“Cô có rỗi không? Có muốnhôm nay đưa tôi đi xem kinh kịch không?”, giọng Trì Trinh rất phấn chấn.

“Kinh kịch ư? Tôi khônghiểu thể loại này lắm”, Tuần Tuần đáp.

“Cái đó thì có gì mà hiểuvới không hiểu, nội dung của nó toàn là những vấn đề về cuộc sống đời thường.Gian phu dâm phụ, trộm chó bắt gà, những thứ này thì chắc cô xem hiểu chứ? Vởkịch này có tên là Kim Phong Ngọc Lộ Nhất tương phùng19. Tôi đã đặt cho cô một chỗ ngồi rấttốt, diễn ở rạp nhỏ, khoảng cách gần, chắc chắn sẽ mang đến cho người xem cảmgiác rất thật. Nếu cô bỏ lỡ thì đừng có tiếc đấy!”

Tuần Tuần nắm chặt điệnthoại, gần trưa, ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi nhớp nhúa cả lòng bàn tay, mộtlàn gió thôi qua, chiếc ga trải giường đã phơi xong chạm khẽ vào mặt, mang đếncho cô cảm giác nửa khô nửa ẩm ướt, kèm theo hơi hướng của bụi bặm.

“Tôi chỉ để ý xem nhânvật chính là ai.”

“Cô thấy chưa, như thế làrất tốt, giữa hai chúng ta chẳng cần gì phải giả vờ nữa. Nếu muốn kịp giờ phảiđi ngay, tôi chờ cô ở khách sạn. Cô nhớ số phòng của tôi đấy, phòng 516, đừngcó nhầm phòng đấy.”

Tuần Tuần chầm chậm ngồixuống chiếc ghế mây bên ban công, mặc cho ga trải giường tiếp tục vờn khẽ lênngười, xa rồi lại gần, giống như bàn tay người lướt qua lướt lại.

Thật?

Giả?

Đi!

Không đi?

Mẹ cô nói: đàn ông còntrẻ thích ong bướm cũng là chuyện bình thường, con cứ mắt nhắm mắt mở, rồi cuộcđời cũng sẽ trôi qua, điều quan trọng nhất là tiền, nắm được tiền rồi thì sẽchẳng còn sợ cái gì nữa.

Tăng Dục nói: Dựa vào đâumà để cho anh ta muốn làm gì thì làm? Cứ cho là ly hôn thì cũng phải lấy lạiđược những thứ mà cô đáng được hưởng.

Luật sư Liên thì nói: Nếumuốn khi ra trước toà mà được hưởng phần tài sản nhiều hơn trong khi phân chiatài sản do những sai lầm của đối phương, thì cô cần phải nắm được nhiều bằngchứng hơn.

Trì Trinh nói: Cô khôngphải tay trắng đâu, tôi sẽ giúp cô. Anh ta phải trả giá cho hành động của mình.

Còn con mèo già thì kêu:Meo, meo, meo.



Tuần Tuần gọi điện cho TạBằng Ninh, hỏi: “Buổi tối có về nhà ăn cơm không?”.

Tạ Bằng Ninh đáp: “Khôngđâu, em cứ ăn cơm đi, cơ quan có rất nhiều việc… Mọi người gọi anh đi họp rồi,có chuyện gì thì để nói sau nhé”.

“Vâng”.

Cô tắt máy, sau đó gọi điệnđến số máy cố định của phòng làm việc ở cơ quan Tạ Bằng Ninh. Một hồi lâu saucó người nhấc máy.

“A lô, cho tôi hỏi Trưởngphòng Tạ có ở đó không?”

“Hôm nay là cuối tuần,Trưởng phòng Tạ không đi làm, có chuyện gì thứ Hai gọi lại nhé.”