Phù Thế Phù Thành

Chương 11: Nhật ký bắt gian



Tuần Tuần biết khách sạnnơi Trì Trinh và Giai Thuyên ở, chỉ có điều chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ tớichỗ họ…à, mà phải nói rằng chỗ của anh ta. Suýt chút nữa thì quên, Tạ Bằng Ninhđã “rất chu đáo” đặt cho đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết hai phòngriêng. Phòng 516 là phòng của Trì Trinh, còn phòng 518 chỉ cách một bức tườnglà của Giai Thuyên, và hôm nay còn là của Tạ Bằng Ninh nữa.

Khi Trì Trinh ra mở cửanhìn thấy Tuần Tuần, thì rất vui, chẳng có vẻ gì là của một người đàn ông đangrình bắt quả tang vị hôn thê ngoại tình. Tuần Tuần nghĩ, thanh niên ngày naythật là dễ dãi, đóng kịch cũng không chịu cho đến đầu đến đũa. Trì Trinh nhanhchóng dẫn cô vào phòng, rồi đưa tay đóng cửa lại. Trong phòng không hề sạch sẽ,gọn gàng, đâu vào đấy như trong tưởng tượng của Tuần Tuần, mấy bộ quần áo thayra vứt bừa bãi trên ghế, trong không gian chật hẹp của căn phòng tràn ngập mùinước xả vải sau khi giặt xong, ngửi kỹ một chút còn thấy có cả mùi rượu nữa.

Ánh mắt của Tuần Tuầndừng lại trên quẩy bar, ở đó có một chai Black Label uống dở, chỗ rượu rót rađang ở trong chiếc ly trong tay của Trì Trinh.

“Anh uống rượu vào giờnày à?”, Tuần Tuần chau mày hỏi.

Trì Trinh cho thêm mộtcục nước đá vào trong ly, quay lại cười đáp: “Rượu giúp cho con người trở nêncan đảm hơn”.

Tuần Tuần chẳng hề coinhững lời linh tinh ấy của Trì Trinh là thật, anh ta là người to gan lớn mậtrồi, cần gì phải mượn đến rượu nữa?

“Rượu chỉ tổ làm hỏngviệc!”, Tuần Tuần nghiêm nghị nói.

Trì Trinh không phản ứnglại, mà chỉ mời cô ngồi xuống, còn anh ta thì vẫn ngồi trên chiếc tràng kỷ dànhcho một người.

Tuần Tuần nắm chặt chiếctúi, đứng giữa phòng, đưa mắt quan sát xung quanh. Anh ta nói rằng “cứ tựnhiên” nhưng lại không hề nghĩ xem cô nên ngồi xuống đâu, bởi chỉ có duy nhấtmột chiếc tràng kỷ thì anh ta đã độc chiếm. Không lẽ anh ta lại bảo cô ngồixuống giường? Đó là điều không thể. Tuần Tuần do dự một lát, rồi chọn ngồixuống chiếc ghế dài trong góc, cấm mấy bộ quần áo vắt trên đó, khẽ đặt sang mộtbên.

Tuần Tuần nhanh chóngbiết được rằng cảm giác khác thường và thấy sự không hợp lẽ của mình là từ đâu.Chiếc rèm cửa dày nặng màu tím thẫm rủ kín, đèn cũng không bật lên, không giantrong phòng tối tăm và bí ẩn, càng làm cho chiếc giường to trong phòng thêm ấmáp. Đó chính là lý do khiến cho cô bài xích khách sạn một cách bản năng. Vứt bỏtất cả những thiên kiến thì nó vẫn mang đến cho người ta một ám thị rất mạnh,nghĩ tới chuyện rất có thể Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên đang bên kia bứctường, cảm giác lạ lùng ấy trong cô càng thêm mãnh liệt.

Tuần Tuần lặng lẽ đứngdậy, tóm lấy hai góc của chiếc rèm kéo ra. Ánh mặt trời như những lưỡi gươm vừavạch lên những khe sáng lấp lánh, lập tức bị người xua đuổi. Trì Trinh đứngngay đằng sau Tuần Tuần, dùng lực ngược lại kéo kín tấm rèm.

“Không được mở ra.” TrìTrinh nói rồi vén một góc rèm lên, ra hiệu cho Tuần Tuần nhìn ra ngoài. Thì rabên ngoài là ban công có thể đi lại, một tấm lan can bằng kính ngăn cách bancông giữa hai phòng sát nhau, nếu là người có dụng ý thì rất dễ dàng nhìn trộmđược cảnh tượng ở phòng bên qua lan can.

“Cô tưởng rằng tôi cốtình kéo rèm cửa kín mít như thế sao? Trong mắt cô tôi là người như vậy à?”,Trì Trinh nói với vẻ bất cần.

Lời của Trì Trinh đã nóithẳng những suy nghĩ trong lòng Tuần Tuần. Cô thấy hơi bối rối, nhưng không saocởi bỏ được nỗi bất an khó nói thành tên trong lòng. Bởi vì, đúng lúc đó, tiếngcủa anh ta dường như được phát ra từ một vị trí ngay trên đầu cô. Cô đứng quaymặt ra ban công, và Trì Trinh cũng như vậy, hai người đã đứng rất gần bên nhau,Trì Trinh như dán vào người cô, cánh tay anh ta kề sát cánh tay cô. Chỉ cầnTuần Tuần quay người lại hoặc bước về phía sau là như nhào vào lòng anh ta.

Tuần Tuần nín thở mộtlúc, nhưng vẫn không thấy anh ta lui ra xa, tấm rèm màu tím sẫm trước mặt nhưdòng nước cứ trải dài ra. Không cần để ý đến tư thế, cô cúi người chui qua cánhtay giơ lên của Trì Trinh để thoát ra ngoài, lúc đó cô mới hoàn toàn không cònnằm trong phạm vi lan toả từ hơi thở của Trì Trinh. Sau khi ngồi ngay ngắn trởlại bên chiếc ghế trong góc, đưa tay chỉ vào một chiếc ghế khác, Tuần Tuần nóivới Trì Trinh: “Hoặc là tôi đi ngay bây giờ, hoặc là anh ngồi xuống kia nóichuyện cho tử tế”.

Trì Trinh nhún vai, tiếptục ngồi xuống chiếc tràng kỷ, chỉ có điều hơi dịch nó về phía Tuần Tuần, cườinói: “Cô có vẻ gò bó như vậy, khiến tôi không biết phải làm gì mới được”.

“Bọn họ đang ở bên kia?”,Tuần Tuần hỏi thẳng vào chủ đề.

“Không, vẫn chưa về.” TrìTrinh bổ sung, “Tạ Bằng Ninh đến vào nửa tiếng trước. Tôi sợ cô bị nhỡ đường,bỏ lỡ mất “tình tiết quan trọng”, vì thế đã gọi cho Giai Thuyên bảo cô ấy đếnmột hiệu bánh ga tô ở phía Tây thành phố mua giúp cho một chiếc bánh hạt dẻ.Bánh ga tô hạt dẻ là thương hiệu của nhà hàng đó, khách hàng rất đông, quá mườihai giờ trưa là hết bánh. Tạ Bằng Ninh đi cùng với cô ấy. Cô biết đấy, GiaiThuyên không phải là người xấu, gần đây vì chuyện của Tạ Bằng Ninh mà cô ấy rấtchiều theo ý tôi, coi như một chút đền bù cho người đàn ông bị cắm sừng này.Phải nói rằng, tôi rất thích loại bánh ấy, lát nữa cô có thể nếm thử, nếu nhưđến lúc đó cô vẫn còn tâm trạng muốn ăn”.

Tuần Tuần hoàn toàn chẳngcòn tâm trạng nào mà nghĩ đến loại bánh ga tô hạt dẻ ấy, khó khăn lắm cômới cất tiếng, nhưng lại thấy lời nói của mình thật khô cứng.

“Bọn họ có thường xuyên…thường xuyên như thế này không?”

“Chuyện đó còn phải xemtôi có ra ngoài hay không.” Trì Trinh nhếch mép cười khan, “Không phải ai cũngdễ dàng bị sai khiến giống như cô đâu”.

“Hôm nay anh định điđâu?”

“Đi thăm một người họhàng của tôi ở đây.”

“Anh cũng có họ hàng ởđây à?”

“Có, có điều tên đó làmột kẻ khốn kiếp. Mẹ tôi có một ông em trai họ sinh ra và lớn lên ở đây, cũngcó nghĩa là cậu của tôi. Giai Thuyên biết người ấy, tôi đã nói với cô ấy rằngtôi sẽ đòi lại những gì mà ông ta đã nợ gia đình tôi trước đây, vì thế có lẽ sẽvề muộn, nhưng cô ấy không có vẻ gì là hứng thú với chuyện đó.”

“Cậu họ, nói cứ như thậtấy”, Tuần Tuần nhắc lại với vẻ chế nhạo. Cô nghe nói, nói dối thì phải chú ýđến tình tiết, xét theo khía cạnh này thì Trì Trinh là một cao thủ, “Anh dựavào đâu mà biết rằng hôm nay Tạ Bằng Ninh nhất định sẽ tới?”.

“Điều đó thì dễ thôi mà,tôi đã xem điện thoại của Giai Thuyên.” Trì Trinh gần như phủ phục trên chiếctràng kỷ, cười đáp, “Tôi còn bảo với người giữ chìa khoá dưới quầy rằng, hômnay tôi muốn dành cho bạn gái một niềm vui bất ngờ, tiện thể cũng cho anh tachút lợi lộc, nên mọi chuyện ra vào của Giai Thuyên hôm nay, tôi đều được biếttrước, vì thế cô cứ yên tâm”.

Tuần Tuần hạ giọng: “Yêntâm?”. Anh ta nói nhẹ như không, cứ như thể anh ta thực sự đang chuẩn bị chongười yêu một sự bất ngờ, có ai biết đó lại là một màn kịch bắt cá trong nồi.Giả thử đúng như lời anh ta nói hôm trước, biết hận là vì đã từng yêu, vậy thìmàn kịch mà anh ta hao tâm khổ tứ chuẩn bị hôm nay, có lẽ là điều chứng tỏ choviệc lúc đầu anh ta thực sự có tình cảm thật.

“Anh và Thiệu Giai Thuyênquen nhau như thế nào?”, Tuần Tuần hỏi trong lúc hai người cùng chờ đợi.

“Cô muốn biết thật à?”Trì Trinh xoay chiếc cốc trong tay, đá va vào thành cốc phát ra tiếng kêu lengkeng. Trì Trinh đáp: “Tôi gặp cô ấy trong phòng tập thể hình, lúc ấy tôi làmthêm ở đó. Cô ấy không biết tôi, còn tôi thì cứ đứng bên nhìn trộm. Tôi thíchnụ cười của cô ấy, nó làm cho người ta giống như cục nước đá trong cốc, mỗi lúcmột bé và dần dần tan ra…”.

Bất giác Tuần Tuần mườngtượng ra cảnh ấy theo những gì mà Trì Trinh kể lại, đó có lẽ là một cảnh tượngrất đẹp, nhưng đáng tiếc là cô luôn cảm thấy có gì đó không thể gắn kết conngười đang ở trước mặt cô với người đứng trong góc lặng lẽ quan sát với nhauđược. Còn nữa, vì sao anh ta lại tới làm thêm ở phòng tập thể hình?

Cô đã định hỏi Trì Trinhđiều đó, nhưng đang nói thì cô phát hiện ra rằng, màu hổ phách trong chiếc cốctrong tay của anh ta đã gần cạn tới đáy, không hiểu đó là vì những ký ức sốnglại trong lòng hay vì hơi cồn, mà khoé mắt anh ta đỏ lên, còn nụ cười cũng rấtphiêu du.

“Trì Trinh, không đượcuống nữa, bỏ cốc xuống đi!”, Tuần Tuần nhắc một lần nữa.

Trì Trinh đứng dậy đi vềphía quầy, vừa đi vừa ngoái đầu lại cười với cô: “Yên tâm đi, tửu lượng của tôirất tốt. Hay là cô cũng uống một chút?”.

“Tôi nói thật lòng đấy,đừng uống nữa, ít ra thì bây giờ đừng uống thêm nữa!”, Tuần Tuần bước theo nhưmuốn ngăn Trì Trinh lại.

“Sai rồi, bây giờ mới làlúc cần phải uống thêm một cốc.” Trì Trinh quay người lại, trên tay quả nhiênthêm một cốc rượu, “Cô nghĩ rằng, lát nữa cô dùng sức đẩy cửa, oà, một màn haysẽ hiện ra trước mắt cô, sao đó thì cô sẽ được giải thoát… Nào… Một chút nàykhông đủ để làm say đâu…”.

Tuần Tuần cố gắng tránhcốc rượu mà Trì Trinh đưa đến trước mặt cô.

“Tôi bảo anh đặt cốcxuống, anh có nghe thấy không?”

“Cô uống một ngụm đi rồitôi sẽ đặt xuống.”

“Anh mà còn lộn xộn làtôi lập tức đi khỏi đây ngay!”

“Đi đâu? Trở về nhà đểtiếp tục làm một người vợ ngoan hiền ư?”

“Bỏ xuống!”

“Chỉ một ngụm thôi.”

“Đặt xuống… Ấy!”

“Ối…”

Trong lúc hai người giằngco, không biết do tay ai đẩy quá mạnh, miệng chiếc cốc nghiêng về một bên hắthết chỗ rượu trong cốc kèm theo cả cục đá vào vạt áo trước ngực Tuần Tuần.

Hơi lạnh lập tức lan ra,Tuần Tuần buông hai tay xuống, nhắm mắt lại ủ rũ. Cô hối hận vì sao mình lạikhông cách xa anh ta hơn, không, cô hối hận vì mình đã tới nơi này.

Trì Trinh vội quay lạirút mấy tờ giấy ăn rồi cuống quýt lau chỗ áo ướt của Tuần Tuần, cho tới khi taybị gạt mạnh ra, rồi anh nghe thấy Tuần Tuần nghiến răng nói: “Anh định làm gìthế?”.

Mặt Trì Trinh đỏ lên, anhta vội lùi một bước, buông tay ra, “Rất xin lỗi!”.

“Anh đứng xa tôi ra!”Tuần Tuần quay lưng lại phía Trì Trinh, cúi đầu nhìn xuống chỗ áo bị ướt, tuyệtvọng thấy rằng vạt áo đã bị ướt đẫm. Chiếc áo cô mặc bằng vải lụa nhạt màu, vếtrượu màu càng in đậm trên đó, khiến cô đi cũng dở, ở không xong. Cô chỉ cònbiết nắm lấy đám giấy ăn, ngồi xuống chiếc ghế ở góc nhà, nghiêng người lau khôvết rượu.

Một lát sau cô lại nghethấy bước chân của Trì Trinh đến gần, đang định đuổi anh ta lui ra xa thì nhìnthấy Trì Trinh đang mang tới một chiếc máy sấy.

“Tôi biết cô không đờinào mặc áo của tôi. Xin lỗi. Cô thử cái này xem áo có nhanh khô hơn không?”

Tuần Tuần không nhìn anhta, cúi đầu đón lấy chiếc máy sấy, rồi đi tìm ổ cắm. Trì Trinh đứng bên im lặngtrong giây lát, nhìn thấy cô như vậy, mới bước đến ngồi xổm xuống cắm chiếc máysấy vào ổ cắm ở phía sau tràng kỷ. Làm xong việc ấy, anh ta không đứng lênngay, mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cố nhìn vào khuôn mặt đang ngoảnh đi phíakhác của cô.

“Cô đừng giận nữa, tất cảlà lỗi của tôi.”

“Tất nhiên là lỗi của anhrồi. Tôi biết anh cố ý làm như thế mà. Rốt cuộc anh muốn gì? Anh cứ nói thẳngra đi. Trì Trinh, anh định làm gì hả?”, Tuần Tuần nói bằng giọng gay gắt vàlạnh lùng.

Trì Trinh hỏi: “Cô chorằng tôi không có ý tốt, vậy cô hãy đặt cho tôi một tội danh đi, cô nói xem,tôi muốn làm gì? Cô cứ nói tôi sẽ nhận!”.

Tuần Tuần im lặng. Khônglẽ cô lại phải nói rằng, tôi thấy anh chỉ mượn lý do bắt quả tang vợ chưa cưới,để giở trò với một phụ nữ đã có chồng? Nói như vậy đến chính cô cũng còn thấyhoang đường!

“Hình như lần nào tôicũng làm cho cô tức giận.”

“Tôi không hiểu, vì saoanh lại cứ kiên quyết uống rượu vào giờ này? Đến cả khả năng chế ngự bản thânanh còn không có. Nếu uống say rồi thì có gì là tốt với anh?”, Tuần Tuần giậndữ nói.

“Tôi uống chưa nhiều.Chẳng qua tôi chỉ muốn mình không quá tỉnh táo vào lúc này.” Trì Trinh khẽ đáp,“Cô muốn nhìn thấy điệu bộ không nên để lọt vào mắt của bọn họ sao? Cho dù côchỉ muốn tóm lấy gót chân asin của họ? Cho dù cô chỉ muốn cho họ không đượcgì!”.

Tuần Tuần trầm ngâm. GiữaThiệu Giai Thuyên và Trì Trinh như thế nào cô không rõ, nhưng cô và Tạ BằngNinh đã là vợ chồng trong ba năm, hơn một nghìn ngày đêm ở bên nhau, tuy khôngcó được tình cảm sâu sắc, nhưng cũng không phải là không có niềm vui, ít nhấtcô cũng tìm được ở Tạ Bằng Ninh sự tưởng tượng và niềm an ủi về một cuộc sốngyên ổn lâu dài. Cứ cho là anh ta chuyện gì cũng có thể làm, nhưng trước khivung con dao lên, cô không khỏi thấy do dự trong lòng.

Tuần Tuần khẽ thở dài mộtcái.

Trì Trinh run rẩy đưa taygạt một sợi tóc bên tai của Tuần Tuần, liền bị cô đẩy tay ra. Theo đà tay củaTuần Tuần, Trì Trinh chúi đầu xuống, cúi nhìn vào mu bàn tay đang đặt bên đùicủa cô. Trì Trinh nắm lấy tay cô áp lên má mình, khẽ nói: “Tôi không thể quênđược nụ cười của cô ấy, ba năm qua tôi chưa bao giờ quên được”.

Hơi ấm từ má của TrìTrinh chạm vào tay của Tuần Tuần khiến cô nóng bừng, nhưng cô không biết phảilàm gì, động đậy cũng không được mà không động đậy cũng không xong. Hành độngcủa Trì Trinh rõ ràng là đã đi xa, nhưng lúc này vẻ hoang mang, mất mát trongmắt của anh ta rất thật, cho dù là một người luôn hoài nghi tất cả như TuầnTuần cũng không khỏi thấy lòng xao động. Nếu đây mà là giả, thì cái gì sẽ làthật đây?

Cô thử an ủi Trì Trinh,“Nếu anh thật lòng yêu Thiệu Giai Thuyên như vậy, thì hai người không phải làkhông thể tiếp tục được. Nói cho cùng thì hoàn cảnh của hai người khác vớichúng tôi, tôi và Tạ Bằng Ninh là vợ chồng, do đó phải chịu sự ràng buộc củahôn nhân. Thiệu Giai Thuyên vẫn còn có sự lựa chọn, huống chi hai người lại cótình cảm với nhau”. Cô cứ nói như vậy mãi, rồi đến một lúc cảm thấy những điềumình nói đều là những lời linh tinh, tình hình thực tế là, một lúc sau thôi làchồng cô và vị hôn thê của Trì Trinh sẽ bị bắt quả tang trên giường, sự thậtrành rành, bằng chứng như thép, đến lúc đó thì vợ với chả chồng, tình cảm vớikhông tình cảm, tất cả cũng tan thành mây khói.

Trì Trinh như đoán đượcsuy nghĩ của cô, hơi ngẩng đầu lên hỏi: “Tuần Tuần, cô nói xem trên đời này cógì là đáng tin nhất?”.

Tuần Tuần vốn đã định trảlời là “bản thân mình”, trên đời này chỉ có bản thân mình là đáng tin cậy nhất.Nhưng chưa kịp nói ra thành lời thì cô lại thấy hoài nghi, bản thân mình cóđáng tin không? Có lúc… nhiều lúc… giống như bây giờ, đáp án là: không.

Trì Trinh nắm lấy bàn tayTuần Tuần, ngón tay khẽ vuốt ve lên bàn tay cô, cũng giống như vậy, giọng nóikhàn khàn của anh ta đang vuốt ve trái tim cô.

“Dựa vào đâu mà bọn họthích làm gì thì làm, Tuần Tuần, bọn họ mà làm một, chúng ta sẽ làm mười.”

Tuần Tuần cảnh giác địnhrút tay và thu người lại, thì chợt thấy tình hình trước mắt rất không có lợicho mình.

Dường như Trì Trinh đãchuếnh choáng say, nhưng bàn tay thì ngược lại. Tuần Tuần rút vội tay về, TrìTrinh không chịu buông ra, ngược lại còn theo đà ngả người về phía trước, trongkhi vị trí mà Tuần Tuần chọn ngồi lại rất bất lợi cho cô. Vì muốn tránh nên lúctrước cô chỉ muốn ngồi xuống góc của chiếc tràng kỷ, lúc này nếu muốn đẩykhoảng cách với Trì Trinh ra xa, trọng tâm sẽ dồn về phía sau, lưng lại khôngcó chỗ dựa, Trì Trinh mà tiến lại gần hơn chút nữa, cô cuống lên ngồi khôngvững thì cả người sẽ đổ về phía sau. Bàn tay của Trì Trinh nắm chặt cổ tay cô,nếu đổ theo tư thế đó thì trông giống như là cô kéo Trì Trinh đổ xuống, TrìTrinh đắc chí theo đà ấy, chỉ trong nháy mắt tư thế của hai người đã trở thànhmột trên một dưới trên chiếc tràng kỷ.

Máu trong người Tuần Tuầndồn hết lên mặt, mỗi lần cô cố gắng ngồi dậy thì dường như cô lại càng sát vớingười của Trì Trinh, ánh mắt và nụ cười trên môi anh ta ngày càng thể hiện rõvẻ đắc ý.

“Anh ngồi dậy đi! Chúngta không thể giống như bọn họ!”, Tuần Tuần hổn hển, định nói nốt câu nói trênvới vẻ thật nghiêm nghị, nhưng chưa nói xong thì tự nhiên cô cảm thấy cảnh nàykhông hiểu vì sao lại rất giống với một cảnh trong phim Ngày tháng tươi đẹp,chỉ có điều trên người cô không có chiếc áo dài mềm mại giống như Trương MạnNgọc, còn hơi thở thì cứ mỗi ngày một dồn dập hơn. Nụ cười trên miệng của TrìTrinh ngày càng to hơn.

“Suỵt, đừng động đậy…đừng động đậy! Cô mà còn động đậy thì tự chịu hậu quả đấy nhé.” Giọng nói củaTrì Trinh vang bên tai Tuần Tuần kèm theo cả hơi thở nóng ấm, mỗi một lần cô cửđộng dường như là một lần gai đâm vào lưng.

“Tôi có đề nghị này, nửatiếng đến một tiếng nữa bọn họ chưa về đâu, nếu cứ ngồi đợi không thì chi bằngchúng ta làm một việc gì đó cho thú vị”, Trì Trinh nói như cắn vào tai cô.

Toàn thân Tuần Tuần cănglên, miệng thốt lên: “Anh đúng là đồ du côn! Đừng có mà tưởng bở!”.

Trì Trinh im lặng, mặt tỏvẻ oan uổng: “Tôi nói sẽ làm những việc du côn bao giờ? Không có lẽ trong suynghĩ của cô thì ‘thú vị’ với ‘du côn’ là một, chỉ có những việc làm như du cônthì mới thú vị?”.

Tuần Tuần bị làm cho tứctới mức mặt mày xây xẩm. Nếu nói về độ tinh quái và cãi lý thì cô không thể sođược với Trì Trinh. Thế nên cô đưa tay ra mò mẫm bên cạnh người, nhưng đúng khitay cô vừa chạm vào chiếc túi thì đã bị Trì Trinh cướp lấy ném ra xa.

“Tôi không thích cái kiểuphun sương và châm điện.”

“Anh để tôi ngồi dậyngay, tôi không thèm đấu khẩu với anh!”

Trì Trinh hơi dịch mặtmột chút, như muốn áp vào môi cô. Tuần Tuần gắng sức ngửa mặt về phía sau tránhhơi thở của Trì Trinh.

“Cô muốn bỏ qua ‘đấukhẩu’ hả?” Trì Trinh cố ý nhấn mạnh hai chữ “đấu khẩu”, mắt chăm chú quan sátvẻ tức giận và xấu hổ của Tuần Tuần, rồi bất giác cười khùng khục, “Như thế nàycũng thú vị, có điều đừng vội, tôi còn có thứ thú vị hơn nữa cơ. Cô biết đấy,khẩu vị của tôi khác cô… Thực ra, tôi chỉ muốn hỏi cô có muốn xem ‘tàu hoả’không?”.

“Cái gì?” Tuần Tuần cảmthấy đầu óc của mình hình như có vấn đề, mọi cảnh tượng ở trước mặt đều rấtkhông thật, đến cả lời nói của Trì Trinh cũng không thể hiểu ẩn chứa ý gì, hệtnhư đang trong đám mây mù. Cô chỉ muốn chấm dứt ngay lập tức cuộc đối thoại“thú vị” này.

“Chiếc tàu hoả cô tặngtôi ấy mà? Cô quên rồi sao?” Trì Trinh nói với vẻ nghiêm túc, “Cô không muốnxem lại món quà cô tặng tôi à? Tôi rất thích, vừa may hôm nay tôi mặc nó”.

Cuối cùng thì Tuần Tuầncũng định thần lại, nhắm mắt, quát lên: “Cút!”, rồi đưa chân định đá cho TrìTrinh một cái. Cô không tin rằng lại có một người nói đến cái chuyện “thú vị”,à không, cái chuyện “du côn” ấy với ngữ khí trang nghiêm như vậy. Trì Trinh đèđôi chân đang vùng dậy của cô, vuốt ve rồi nói: “Đừng vội, đừng vội, một lúcnữa sẽ ‘cút’! Cô không nhìn thấy tôi vứt nó sao, bây giờ thì là vứt!”.

Tuần Tuần sắp phát khóclên, nếu hai tay cô được giải phóng thì việc làm đầu tiên cô làm sẽ là tát chomình một cái thật mạnh. Cô đến để bắt quả tang chồng, thà cả đời làm một quảphụ sống trong ngôi thành trống của Tạ Bằng Ninh còn hơn là nộp mình vào tay mộtkẻ vô lại như Trì Trinh để mặc anh ta đùa giỡn.

“Cô sao thế? Yên tâm đi,tôi chỉ nói vậy thôi, quà của cô tặng, tôi sẽ không ném nó đi đâu.”

“Tôi không điên mà tặngquà cho anh. Tiền của chiếc quần lót ấy rõ ràng là tôi cho anh vay, sau đó anhđã trả lại tôi rồi, nên nó chẳng có chút quan hệ nào với một xu một cắc củatôi.”

“Thế sao?” Trì Trinh ngẫmnghĩ, “Nhưng tôi nhớ hôm ấy ở ban công cô đã trả lại tiền cho tôi, vì thế vẫnlà cô tặng cho tôi”.

“Đó là tiền tôi mua bộ đồtrà!, Tuần Tuần quên mất là mình đang tranh luận cái gì.

“Bộ đồ trà đã đập rồi thìcòn mua bán cái gì? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng tranh cãi về những điềuvụn vặt ấy nữa. Tóm lại một câu là, cô có xem hay không? Chưa biết chừng nókhác với những gì mà trước đây cô từng nhìn thấy”, Trì Trinh lại ghé sát vàotai cô thì thầm, hơi thở của anh ta làm cô nổi cả da gà.

Xem là cởi,không xem là cởi hết. Tuần Tuần ngăn bàn tay đang định hành động củaTrì Trinh lại, trong cơn tức giận đến cùng cực cô không kịp nghĩ đến việc lựachọn từ ngữ, “Có gì khác đâu! Đàn ông đều là đồng tiền xu một đồng, mặt phải làsố một, mặt trái là bông hoa cúc. Nếu anh không giống như vậy, trừ phi anh làđồng tiền hai bông hoa!”.

Trì Trinh ngây người,tiếp đó là cúi đầu vào nơi hõm cổ cô cười lớn, “Cô đã nói những lời này với TạBằng Ninh chưa? Chắc chắn là chưa! Tuần Tuần, cô thật thú vị, quả là rất đángđể tôi thích cô”.

Tuần Tuần nghiến răng,“Anh đã từng nói là giống như anh thích mẹ anh. Anh cũng đối xử với mẹ mình nhưthế này à?”.

Trì Trinh vẫn cười, “Conngười cô thật lạ, có lúc thì rất thông minh, có lúc thì lại rất ngốc…”, giọngcủa anh ta thấp dần, “Thực ra người này với người kia nhất định là không giốngnhau, cô chưa thử thì làm sao mà biết được? Cô đã thử bao giờ chưa? Một ngườiđàn ông khác ngoài Tạ Bằng Ninh?”.

“Dậy ngay, chuyện nàykhông liên quan gì đến anh, anh mà còn như thế này là tôi kêu lên đấy!”

“Cô không dám trả lờithẳng vào câu hỏi của tôi?”

“Tôi không giống như cácngười, trong cuộc hôn nhân của mình tôi không có gì hổ thẹn cả!” Giọng TuầnTuần run run, không hiểu là vì tức giận hay vì nguyên nhân nào khác.

“Không có gì hổ thẹn, thếthì cô được cái gì? Tấm bia trinh tiết ư? Hãy nghe tôi, cô xứng đáng được hưởngsự đối xử tốt hơn thế.”

“Giống như anh lúc này?”

“Ít ra tôi cũng hơn TạBằng Ninh, cho dù ở phương diện nào.” Trì Trinh khẽ cắn vào cổ và vành tai củaTuần Tuần, lúc mạnh, lúc nhẹ, lúc nhẹ giống như cù, khi mạnh thấy hơi đau,giống như việc dùng sức véo vào tay, chờ cho đến khi rớm máu thì bất ngờ buôngra.

“Anh tự tin như vậy sao?”

“Cô nói xem?”

Tuần Tuần rất khó đểkhông nghĩ về nguyên nhân Trì Trinh tin tưởng như vậy, không lẽ đó là dấu ấn màThiệu Giai Thuyên để lại cho anh ta? Hình ảnh Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyêntrần truồng quấn chặt lấy nhau cứ hiện lên trong đầu cô, là quá khứ hay hiệntại đây? Giả sử sự tự tin của anh ta thực sự là từ Thiệu Giai Thuyên, thế thìTuần Tuần chỉ còn biết buồn thay cho Tạ Bằng Ninh. Trong mắt của người con gáimà anh ta mãi không quên, chẳng qua anh ra cũng chỉ là như vậy. Còn Tuần Tuầnthì lại chưa từng yêu cầu gì ở anh ta. Đúng như Trì Trinh nói, cô đòi hỏi quáít, nên chẳng được gì.

Có lẽ cảm giác thấy sựhoảng hốt của Tuần Tuần trong khoảnh khắc ấy, nên Trì Trinh càng cắn mạnh hơn.Tuần Tuần bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, thế là đôi môi của Trì Trinh thừa dịpđó đẩy sâu vào, lưỡi của anh ta giống như một con rắn đang bơi.

Đôi tay chống vào ngựcTrì Trinh của Tuần Tuần dần dần chùng xuống, cô thở một cách khó nhọc, nhữngchỗ mà có thể chạm vào toàn mùi của Trì Trinh, mùi của sức trẻ!

Tuổi trẻ thật là tuyệt,ngay cả những giọt mồ hôi và hơi thở ham muốn đều mang một sự trong sáng vàmãnh liệt. Nghe nói, người gọi đó là “mùi của tuổi”, ý muốn nói, cùng với sựtăng lên của tuổi tác, thì mùi toả ra từ da thịt mỗi ngày một nồng,vì thế trên cơ thể của những người có tuổi có “mùi của người già” rất đặctrưng. Tuần Tuần nhớ tới chiếc giường lớn ba năm nằm cùng với Tạ Bằng Ninh,chắc hẳn cô đã già từng chút, từng chút một, và trên đí đã có mùi của sự cũ kỹ.Trì Trinh và Tạ Bằng Ninh khác nhau. Tạ Bằng Ninh là một người chính thống, hơigò bó, có lẽ chỉ gò bó đối với cô. Còn Trì Trinh thì tuỳ hứng, suồng sã vàngông cuồng. Tuần Tuần vô tình chạm vào người Trì Trinh, cô bắt đầu tin rằnganh ta thực sự từng làm thêm ở phòng tập thể hình. Trì Trinh khôngphải là người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng chắc chắn và nhanh nhẹn, đó là cơ thểcủa một người có ý thức và tập luyện hợp lý lâu dài, đúng như lời huấn luyệnviên thể hình mà cô từng theo học nói, có một vẻ đẹp cân đối và đầy sức mạnh. TuầnTuần bỗng thấy ngây ngất, không biết là vì vị rượu từ miệng của Trì Trinh hayvết rượu trên vạt áo của cô khiến cho sự chế ngự trong cô bỗng dưng biến mất,trong đầu chỉ còn toàn là những ý nghĩ rối ren. Tuy nhiên, cô không lấy làm lạtrước sự ham muốn đó, nó ở trong giấc mơ của cô, một cơ thể trẻ trung, cùngbồng bềnh ở tận trên cao, cho dù nó làm cho mặt đỏ tim đập loạn xạ, nhưng nóvẫn là sự ham muốn tràn đầy sức sống. Không lẽ đúng như lời của kẻ không biếtđến liêm sỉ rằng, trong cơ thể của mỗi một cô gái nhà lành đều tiềm ẩn một PhanKim Liên20?

Trong khoảnh khắc TuầnTuần lấy lại hơi thở, Trì Trinh đưa tay vẽ lên vành môi của cô và nói với vẻ mơhồ: “Thực ra tôi rất thích cuộc ‘đấu khẩu’ của hai chúng ta, tiếp sau đây cô cómuốn tôi ‘cút’ hay để tôi đi tìm đồng tiền một xu, rồi thử tung lên xem côquyết định mặt sấp hay mặt ngửa?”.

Tuần Tuần hổn hển đáp vớivẻ châm biếm: “Anh cũng hiểu ý người khác đấy chứ?”.

Tiếng cười của Trì Trinhvọng ra từ ngực của Tuần Tuần, anh ta nói: “Thực ra tôi rất hiểu ‘Y’21 của người khác.”

Tuần Tuần chỉ cảm thấylúc nóng bừng, lúc lại rất lạnh, kèm theo là cảm giác lúc tỉnh táo, lúc mêmuội. Cô cũng không biết rằng mình có phản kháng lại hay không nữa, cô quên hếtmọi thứ, chỉ còn nhớ bàn tay của anh ta, và cảm giác đau trên cơ thể khi bịcắn… Mọi sự đều như cây cung đã kéo căng, đúng lúc ấy thì có tiếng chuông điệnthoại của ai đó, Trì Trinh chửi một câu, và bàn tay lại càng nhanh hơn. Sợi dâythần kinh tự bảo vệ cuối cùng trong đầu của Tuần Tuần căng như dây đàn rồi lêntiếng báo động.

Cô đang làm cái gì thếnày? Cứ cho rằng cô có chuyện qua lại với đàn ông thì cũng không thể là TrìTrinh! Huống chi đây là nơi nào, vì sao cô lại đến đây?

Sau phút giây mê muội, lýtrí dần quay trở lại. Trong lúc cuống cuồng, không biết sức lực từ đâu ra mà côvùng mạnh một cái, khiến cho Trì Trinh bất ngờ bị ngã sang một bên. Tuần Tuầnnhân cơ hội ấy ngồi bật dậy, quay người định bước xuống đất, nhưng không ngờlại bị Trì Trinh tóm lấy tay từ phía sau và kéo cô xuống, hai người lại ngãnhào vào chiếc tràng kỷ.

“Anh định làm gì thế?”,Tuần Tuần đã thoát khỏi cơn mê, hỏi với vẻ đầy cảnh giác.

Trì Trinh vẫn giữ vẻ cườicợt như cũ, “Cô bảo tôi làm gì ư?”.

Trì Trinh nói rồi cúingười hôn cô, Tuần Tuần vội né người tránh nụ hôn ấy.

Trì Trinh đè chặt cô,“Vừa rồi rõ ràng là cô rất thích, việc gì lại tự dối mình như vậy?”.

Trong lúc hai người đangquấn chặt lấy nhau như vậy thì tiếng khoá cửa khẽ vang lên.

Tuần Tuần đờ người, đầuóc cô lập tức trở nên trống rỗng.

Thiệu Giai Thuyên lẩmnhẩm hát, chân đẩy cửa bước vào, tay xách một túi đồ đầy. Rõ ràng là cô khôngnghĩ trong phòng có người, nên mãi tới khi bước tới gần tủ rượu mới giật mìnhkhi nhìn thấy hai người đang ngây người như bức tượng trên chiếc tràng kỷ ở gócnhà. Cô há mồm buông thõng tay, giống như một cảnh quay chậm trong phim, khôngthốt lên một lời nào, những thứ trong tay rơi lăn lóc trên chiếc thảm màu đỏtrải trên sàn nhà, trong đó có hoa tươi, bia, bánh ga tô, một chiếc hộp xinhxắn, một ít đồ ăn vặt…

Tuần Tuần vớ vội quần áoche người như một cái máy, Trì Trinh thì đơn giản hơn, anh ta cầm lấy chiếc áophông, trùm qua người rồi ngồi dậy.

Thiệu Giai Thuyên run rẩyhết nhìn người ngồi trên ghế tràng kỷ, lại nhìn những thứ trên sàn nhà. TuầnTuần nghĩ, đúng rồi, chờ khi cô định thần lại thì chỉ trong giây phút sau đó côsẽ bị túm tóc lôi xuống, giống như tất cả những người đàn bà bị bắt quả tangkhác. Cô đã từng nghĩ tới cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, nhưng trongđó cô chính là người đi bắt quả tang. Lúc đó cô đã nghĩ tại sao phụ nữ lại cứlàm khổ phụ nữ thế nhỉ, cô sẽ không hành động thô bạo với Thiệu Giai Thuyên,nhưng nực cười làm sao giờ đâyy đến cả chuyện cầu xin lòng nhân từ của Thiệu GiaiThuyên cô cũng không dám.

Sự im lặng đáng sợ kéodài trong khoảng mười giây, thì tiếng khóc bật lên trong phòng. Thiệu GiaiThuyên ngồi xổm trên sàn, hai tay ôm gối, khóc nức nở như một đứa trẻ con. TuầnTuần không biết phải làm gì, người cô run lên từng đợt, luống cuống mãi màkhông sao cài được cúc áo lại.

Trì Trinh nhanh chóngđóng cửa lại trước khi người ở phòng đối diện bước vào, rồi quay sang thu dọnđồ đạc trong phòng. Khi quay trở lại, anh ta đi qua chỗ Thiệu Giai Thuyên, hắnggiọng một cái, rồi khẽ đặt tay lên vai cô.

“Đừng khóc nữa.”

“Anh dám đối xử với tôinhư thế này sao? Anh đã từng nói rằng không để bụng chuyện giữa tôi và Tạ BằngNinh trước đây, chỉ cần trong lòng tôi có anh, thì chúng ta có thể làm lại! Tôiđã nghe theo anh, thì chuyện gì cũng theo ý anh. Anh nói anh thích loại bánh gatô của cửa hàng ấy, tôi đã phải đi rất xa xếp hàng chờ mua bằng được, chờ khianh từ nhà cậu họ trở về sẽ đưa cho anh, làm anh bất ngờ! Chỉ cần anh chịu thalỗi cho tôi. Thế mà anh đã tha lỗi cho tôi như thế này sao? Anh đã ngủ với vợcủa Tạ Bằng Ninh?”

Thiệu Giai Thuyên chỉ vàoTuần Tuần, ánh mắt như mũi dao, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Tuần Tuần nghĩ, thàrằng cô ấy bước tới tát thẳng vào mặt cô mấy cái cũng còn hơn cảnh Thiệu GiaiThuyên cứ đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt của một đứa trẻ bất lực, điều đó càngkhiến Tuần Tuần thấy việc làm của mình hoang đường, tệ hại.

“Không liên quan gì đếnem, là vấn đề của anh.” Trì Trinh đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặtThiệu Giai Thuyên. Thiệu Giai Thuyên vẫn sụt sùi, “Những điều em không nên nhìnthấy thì em đã nhìn thấy rồi, anh cũng sẽ không giải thích nữa. Anh không hềtốt như em đã nghĩ, em cũng đừng vì anh mà giày vò bản thân”.

“Các người đều là một lũkhốn! Tạ Bằng Ninh thì luôn mồm nói rằng trong lòng anh ta chỉ có mình tôi, bảotôi chờ anh ta ly dị xong sẽ lại quay về với tôi, nhưng anh ta đến cả cái rắmcũng còn không dám đánh. Lẽ ra, trước đây tôi không nên dứt tình với anh ta,nhưng tôi đã nhận sai rồi, anh biết rõ trong lòng tôi bây giờ chỉ có anh, muốncùng anh, thế mà anh lại sỉ nhục tôi bằng cách này! Các người thật là vô sỉ, đêtiện…bẩn thỉu!”

Tuần Tuần ngồi bó gốitrên tràng kỷ, ngây người ra nghe Giai Thuyên nói, cứ mỗi khi Giai Thuyên phátra một lời là cô lại giật mình một cái. Cô hoàn toàn có thể hình dung được,Thiệu Giai Thuyên đã tìm những lời làm tổn thương người khác nhất mà cô có thểnghĩ ra để nói, nhưng ánh mắt cô thì lại không dám nhìn vào Tuần Tuần. Có lẽ,Tuần Tuần lúc đó trong mắt cô chỉ là một người phụ nữ phóng đãng và đáng thương,là thứ mà Trì Trinh muốn trả thù cô.

Thiệu Giai Thuyên khôngchửi nữa mà cứ ngồi đó rơi nước mắt. Trì Trinh cho hai tay vào túi quần, đứngdựa vào chiếc bàn đọc sách, vẻ mặt không chút biểu cảm, im lặng chờ phản ứngtiếp theo của Thiệu Giai Thuyên.

“Tôi biết là anh muốntrêu tức tôi, nhưng anh lại lôi vợ của Tạ Bằng Ninh vào chuyện này để làm gì?Anh còn chưa thấy đủ loạn lên sao?” Thiệu Giai Thuyên xì mũi, xem ra cô đã phầnnào lấy lại sự bình tĩnh. Tuần Tuần biết, Thiệu Giai Thuyên sẽ không vì chuyệnnày mà rời xa Trì Trinh.

“Được rồi” Cô ngẩng khuônmặt xinh đẹp như bông hoa lê trong mưa, nói với vẻ kiên quyết, “Bây giờ coi nhưchúng ta hoà nhau. Trì Trinh, anh nhớ lấy, không ai oán hận ai nữa, chúng ta sẽcùng về Thượng Hải, ngày mai sẽ đi! Nhưng bây giờ, anh hãy bảo cô ta cút đi!

Ánh mắt của Thiệu GiaiThuyên dừng lại chỗ Trì Trinh, nhưng ngón tay lại chỉ về phía Tuần Tuần.

Tuần Tuần đưa một tay túmlấy vạt áo đằng trước, đứng dậy.

Trì Trinh cúi đầu, rồibỗng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt của vị hôn thê, nói: “Giai Thuyên, vấn đềkhông phải là ở chỗ hoà hay không hoà. Anh thích cô ấy, dù cô ấy là vợ của ai.”

“Anh nói lại một lần nữađi!”, Thiệu Giai Thuyên sửng sốt.

“Anh nói là anh thíchTriệu Tuần Tuần, điều này chẳng có liên quan gì đến chuyện trước đây giữa em vàTạ Bằng Ninh…”, Trì Trinh bình tĩnh nhắc lại.

Bên ngoài có tiếng gõ cửacồng cộc, lúc đầu cả ba người đều nghĩ rằng đó là người phục vụ vào dọn phòng,nên chẳng ai buồn mở cửa, nhưng một lúc sau lại thấy tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?”, Thiệu GiaiThuyên lên tiếng hỏi.

“Giai Thuyên, em có ởtrong đó không?”

Đó là một giọng nói màtất cả những người có mặt ở đó đều quen thuộc, nhất là Tuần Tuần. Đây cũng làlần đầu tiên cô có cảm giác không còn nơi bấu víu sâu sắc đến như vậy.

Lúc đó trên mặt ThiệuGiai Thuyên nở ra một nụ cười kỳ quái và khó hiểu. Cô ta nói với giọng rất khẽcủa người biết chắc rằng mình sẽ chết đuối: “Được, anh thích cô ta, được lắm.Vừa hay đủ cả bốn người, chúng ta sẽ nói thẳng vấn đề với nhau!”.

Cô ta quay người mở cửa.Tuần Tuần định đứng lên ngăn lại, nhưng ý nghĩ ấy vừa loé lên thì vụt tắt, vìcô biết làm thế cũng vô ích.

“Anh đã nói rồi mà, emđoảng lắm, lại để quên thẻ vào phòng trong xe của anh rồi đây này”, Tạ BằngNinh đứng ở cửa phòng nói với Thiệu Giai Thuyên. Nói xong câu ấy cũng là lúcanh ta nhìn thấy những giọt nước mắt và vẻ khác thường của Thiệu Giai Thuyên,rồi bất giác nhìn vào phòng. Nhưng ở vị trí của anh ta thì chỉ có thể nhìn thấyTrì Trinh đang đứng dựa vào mép bàn.

“Xin lỗi, hình như tôi khôngnên có mặt ở đây thì phải?”, Tạ Bằng Ninh chậm rãi nói. Xem ra, anh ta cũnggiống như Thiệu Giai Thuyên, đều tin rằng hôm nay Trì Trinh tới thăm ông cậu màanh ta không biết là có tồn tại không nữa. Điều khiến cho Tuần Tuần thấy nựccười hơn nữa là Tạ Bằng Ninh đã lừa dối vợ mình, sáng sớm ngày nghỉ cuối tuầnra khỏi nhà chỉ để đưa bạn gái cũ, bà cô họ xa đến một nơi rất xa vì muốn manglại cho vị hôn phu của người yêu cũ một niềm vui bất ngờ.

Đúng là nồi nào úp vungnấy. Đời người giống như một chiếc bàn trà, bạn biết rõ trên đó bày đủ loại đồtrà, nhưng điều đáng buồn cười là loại đồ trà nào thì có mấy chiếc cũng khôngrõ, và cũng không biết nó thuộc loại nào. Thiệu Giai Thuyên mở rộng cửa ra, rồikéo tay Tạ Bằng Ninh vào hẳn trong phòng, giọng của cô ta vẫn rất phẫn uất vàđáng sợ.

“Anh đến đúng lúc lắm,anh đến xem người vợ hiền thục mà anh không nỡ ly hôn đi!”

Khi ánh mắt của Tạ BằngNinh lướt hết một lượt khắp căn phòng và dừng lại tại một điểm thì Tuần Tuần đãtừ bỏ hết mọi sự cố gắng. Cô rất rõ lúc này chồng mình đã nhìn thấy những gì.Chiếc tràng kỷ lộn xộn những quần áo, mái tóc của cô buông xoã rối bù, vạt áothì bị kéo ra khỏi váy, cúc áo ngực vẫn chưa cài hết, chiếc túi mà cô mang theobị ném ra một góc phòng, còn nam nhân vật chính Trì Trinh thì chân đi đất, áophông mặc ngược, thắt lưng vứt lăn lóc bên cạnh chân của Tuần Tuần.

“Tuần Tuần?”, giọng củaTạ Bằng Ninh như muốn hỏi đây có phải là sự thật không. Anh ta đưa mắt nhìn hếtThiệu Giai Thuyên lại nhìn Trì Trinh, sau đó là Tuần Tuần.

“Em làm gì ở đây thế?”

Tuần Tuần cúi đầu, ngồitrở lại chiếc tràng kỷ.

Cô làm gì ở đây ư? Khônglẽ cô lại nói: Em đến để bắt quả tang gian phu dâm phụ, nhưng kết quả cuối cùngthì em lại là người bị người khác bắt quả tang.

“Anh đến hơi muộn, vì thếđã không được xem màn hay nhất.” Thiệu Giai Thuyên nói với vẻ không hiểu làcười hay khóc, “Trì Trinh, anh nói lại một lần nữa đi, rằng anh lên giường cùngvới Triệu Tuần Tuần là vì anh thích cô ta!”.

Trì Trinh đưa tay xoalông mày, rồi bỗng nhiên cất tiếng cười, “Anh có sợ gì đâu. Nói nhiều thì khônghay, nếu em đã nói thay, ý tứ như thế cũng là được rồi”.

Khuôn mặt của Tạ BằngNinh từ đỏ lựng chuyển sang xám xịt, rồi sau cùng là trắng bệch. Mắt của anh tavẫn chăm chăm nhìn Tuần Tuần đang cúi đầu im lặng, dường như chờ đợi ở cô lờiphản bác, nhưng anh ta đã thất vọng.

“Các người… Cô và anh taư?”, Tạ Bằng Ninh nói, dường như anh ta cũng cảm thấy không thể nào tin nổi.Ánh mắt của anh ta không chỉ là sự phẫn nộ, mà còn là sự sửng sốt, sửng sốt đếncực độ. Anh ta không dám tin đây là vợ mình, Triệu Tuần Tuần – người phụ nữ banăm qua yên phận nằm bên cạnh anh ta. Có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ đượcrằng có một ngày vợ lại xuất hiện ở khách sạn trong trạng thái áo quần, đầu tócxộc xệch như vậy, mà lại là ở trong căn phòng do chính mình thuê.

Trì Trinh vẫn giữ vẻ mặtkhông hề run sợ, vẻ xấu hổ cũng hầu như không thấy. Chuyện lén lút quan hệ vàbị bại lộ trong căn phòng này, người gặp phiền hà lớn nhấ có lẽ chỉ có một mìnhTuần Tuần. Cô không dám ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của TạBằng Ninh cô đã nghĩ rằng sẽ có một màn thảm hại hơn. Hai người đàn ông xôngvào đánh nhau? Ai thắng, ai thua thì có lợi hơn cho cô? Cô và Thiệu Giai Thuyênliệu cũng nên có một cuộc ẩu chiến? Nếu cô chủ động chấp nhận thua thì có giảmbớt được thương vong không?

Thế nhưng, một hồi lâurồi mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thiệu Giai Thuyên không kìm đượcvừa khóc vừa xông đến giơ tay định tát cho Trì Trinh một cái tát thì bị anh tangăn lại.

“Giai Thuyên, nếu khônghợp thì chia tay, không cần phải dùng đến tay như thế này đâu.”

Thiệu Giai Thuyên nghiếnrăng, nói: “Coi như tôi mù, chúng ta chấm hết ở đây!”. Nói xong, Giai Thuyênkhông kìm được oà khóc, sau đó gạt nước mắt quay đầu chạy đi.

Tạ Bằng Ninh đứng lặngyên ở đó một lúc, gật đầu mấy cái với vẻ mặt lạnh băng rồi cũng lùi dần về saumột bước rồi hai bước… cuối cùng thì rời khỏi căn phòng đó.

Trong phòng chỉ còn lạiTuần Tuần và Trì Trinh, đôi “gian phu dâm phụ”. Tuần Tuần vẫn cúi đầu, cười đaukhổ.

“Hôm nay đúng là đã cómột màn hay, anh đã không lừa tôi”.

Cô cúi người đi tìm chiếckhuy áo bị rơi, nhưng mãi chẳng thấy đâu. Trì Trinh nhanh mắt hơn nên đã nhìnthấy nó ở dưới gầm bàn, lấy lên và đưa đến trước mặt Tuần Tuần. Tuần Tuần đưatay ra đón, nhìn Trì Trinh bằng ánh mắt vô hồn, rồi hỏi: “Hãy cho tôi biết, anhcố tình làm thế là vì sao? Ai đã thuê anh làm? Tạ Bằng Ninh hay Thiệu GiaiThuyên?”

Tuần Tuần thấy căm ghétbản thân vì đã không giữ vững được lập trường, trong một phút hồ đồ đã chuốcphải mối hoạ lớn, khiến cho sự cẩn trọng gần nửa cuộc đời phút chốc tan thànhmây khói. Tuy vậy, trong lúc chờ đợi kết cục cuối cùng vừa rồi, cô đã hiểu ramột điều, không phải là cô đã bước những bước sai lầm, mà là cái kết cục ấyngay từ đầu đã đã là chuẩn bị sẵn cho cô, cho dù cô có đi theo hướng nào thìcạm bẫy vẫn cứ chờ đợi cô ở phía trước. Ngay từ lúc mới bắt đầu thì con ngườinày đã xông về phía cô. Với những mánh khoé của mình thì cho dù là đối tượngkhác cũng vẫn như thế mà thôi, từng chiêu, từng thức luôn có sự sắp đặt sẵn,giống như loại tên lửa được chế tạo ra để chống ra đa, Trì Trinh đúng là ngôisao chổi trong số phận của cô. Nhưng điều mà cô nghĩ mãi không ra là, một ngườirất bình thường như cô thì có gì đặc biệt để làm nên chuyện này?

“Thuê tôi ư? Sao cô coithường bọn họ thế? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô.” Trì Trinh vẫn giữ tư thế ngồixổm, nhìn thẳng vào cô.

“Cách thức thích mộtngười phụ nữ của anh là huỷ hoại cuộc sống của người ấy, khiến cho người ấytrắng tay ư?”, Tuần Tuần phải rất cố gắng mới giữ được giọng nói không run.

“Cuộc sống của cô cũngchẳng có gì đáng để lưu luyến cả. Chỉ là một ngôi nhà với một người đàn ông,đúng thế không? Những gì Tạ Bằng Ninh cho cô thì tôi cũng có thể mang lại được.Hơn nữa, cô cũng đâu có yêu anh ta, thứ mà cô cần chỉ là sống cho qua ngày, vậythì với ai mà chẳng thế?” Trì Trinh cười, “Ít ra thì khi chúng ta cũng nhau sẽ‘hoà hợp’ hơn là với Tạ Bằng Ninh, tôi cảm thấy điều đó ở cô rất rõ!”.

“Đồ khốn!” Tuần Tuầnkhông còn biết phải nói gì nữa, định giáng cho Trì Trinh một cái tát thật mạnhthay cho câu trả lời. Nhưng lần này Trì Trinh cũng ngăn lại được, đồng thời tặclưỡi, nói: “Tôi biết phụ nữ các cô rất thích tát, nhưng tôi ghét nhất là bịngười khác đánh vào mặt, cho dù là cô cũng không được, cho dù tôi thích cô đếnthế nào cũng không thể được!”.

Trì Trinh cười, nụ cườivẫn rạng rỡ như vậy. Tuần Tuần chợt nhớ đến chuyện về loài rắn mào gà mà hồinhỏ đã từng được nghe. Rắn mào gà có chiếc đầu rất rực rỡ và rất đẹp, nó đã tuluyện thành tinh, không ai có thể đánh được nó hoặc đến gần nó, ai mà gặp nóchắc chắn sẽ gặp bất hạnh. Lúc này với cô Trì Trinh đúng là con rắn mào gà đó,khoe khoang thân hình lốm đốm, ngẩng cái đầu lên một cách kiêu hãnh, thè chiếclưỡi đỏ, nhưng nếu nó bị cắn cho một nhát thì vật săn lập tức ngấm độc.