Phim Giả Tình Thật

Chương 17: Lạnh sao?



Lời ấy vừa rơi xuống.

Trường đao trong tay giáp sĩ cầm đầu kia chấn động, bốn người sau lưng bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, bọn chúng lấy một chỗ cực kì xảo diệu bao khỏa Từ Hàn trong đó, có thể nói phong kín tất cả đường lui của hắn.

Hai con ngươi Từ Hàn nhíu lại, trong mắt sáng lên hàn quang.

Năm vị giáp sĩ này theo lý thuyết hẳn là người dưới trướng Trường Dạ ty, nhưng bọn chúng kết xuất chiến trận này khiến Từ Hàn cảm thấy có chút giống như đã từng quen biết, có vài phần diệu dụng dị khúc đồng công với chiến trận mà hắn lúc ở bên trong Tu La tràng tập được. (dị khúc đồng công: hai thứ khác nhau nhưng cùng một tác dụng

Đương nhiên giờ phút này lại không phải thời điểm để suy tư điều này, Từ Hàn hiểu rõ điểm này cho nên hắn rất nhanh liền đè xuống suy nghĩ lộn xộn trong lòng mình, lông mày trầm xuống, ba trăm sáu mươi lăm mai khiếu huyệt trong người điên cuồng vận chuyển, để đối kháng đám giáp sĩ kia có thể phát động tiến công bất cứ lúc nào.

"Hiểu lầm, hiểu lầm." Mà Tống Nguyệt Minh lại trước một bước nhanh ngăn ở trước đám người, "Từ huynh còn có vị đại ca kia, đây là một trận hiểu lầm, xem chừng do Lâm huynh nhận lầm người, mà Từ huynh lại tưởng rằng kẻ xấu đi vào cửa nhà mình, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy, không bằng như thế này, tất cả mọi người cho Tống mỗ một cái mặt mũi, việc này coi như thôi thế nào?"

"Coi như thôi? Lâm công tử bị thương thành dạng này, ngươi lại muốn để cho tại hạ coi như thôi?" Giáp sĩ cầm đầu kia trầm giọng hỏi, hiển nhiên cực kì không thích đối với Tống Nguyệt Minh an bài như vậy.

"Chuyện này cũng không có thể chỉ trách Từ huynh nha." Tống Nguyệt Minh một mặt toàn ý cười nói: "ngươi xem, khi tới ta cũng đã nói rằng sơn môn Linh Lung các này rất an toàn, cho nên không cần mặc giáp đeo bội đao đấy, nhưng các ngươi không tin, lúc này mới khiến Từ huynh hiểu lầm. Việc này, Tống mỗ nói câu công bằng, tất cả mọi người đều có chỗ không đúng, cho nên việc đao vung kiếm chỉ sẽ khiến tổn thương hòa khí, không bằng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, không phải đẹp hơn sao?"

"Tống đường chủ coi chúng ta là đồ đần sao? Từ Hàn này không thừa nhận quen biết Lâm công tử, ngươi thực sự không nhìn ra ư?" Tên giáp sỹ kia nghe vậy, thanh tuyến cũng đột nhiên lạnh xuống, đã đến lúc này y sao có thể còn nghe không ra vẻ thiên vị trong lời nói của Tống Nguyệt Minh.

"Vị đại ca kia có ý gì? Lâm công tử đến tột cùng có cùng Từ huynh quen biết hay không, Tống mỗ sao có thể biết được?" Tống Nguyệt Minh nhíu mày, rất là khó hiểu nhìn giáp sĩ trước mắt, sau đó giọng nói của gã vào lúc này cũng trầm xuống, "huống hồ nơi này chính là Linh Lung các, không phải là thành Trường An của các ngươi "

"Tống đường chủ đang muốn uy hiếp tại hạ?" Giáp sĩ cười lạnh nói.

"Tống mỗ từ trước đến nay lấy lý phục người, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ uy hiếp huynh đệ. Chẳng qua tại hạ cảm thấy cùng hắn đôi co xem là ai đúng ai sai, chẳng bằng mang theo Lâm huynh trước tiên xem xét thương thế một phen. Ta thấy tình trạng của Lâm huynh dường như cũng không quá tốt, nếu như vì thế mà chậm trễ chuyện đính hôn mấy ngày sau, đến lúc đó sư tôn trách tội xuống..." Tống Nguyệt Minh nói đến đây, liền ngừng lại, không nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tên giáp sỹ kia.

Tại dưới ánh mắt như vậy, thần sắc trên mặt tên giáp sỹ kia bao khỏa phía sau khôi giáp biến ảo một trận.

Lâm Khai thân là con trai của Lâm Lệ, thân phận hiển nhiên rất cao quý, nhưng mục đích lớn nhất của bọn chúng tới đây lần nàylà vì giúp đỡ Chúc Long Khởi hoàn thành hôn ước cùng Diệp Hồng Tiên, Tống Nguyệt Minh này rõ ràng muốn để bọn chúng nuốt xuống ngậm bồ hòn này, nếu như cưỡng ép xảy ra xung đột, không nói đến rốt cuộc có thể chiếm được chỗ tốt hay không, nhưng nếu như bởi vậy dẫn tới vị Tư Không Bạch kia không vui, phía trên truy cứu xuống thì trách nhiệm này, chớ nói bọn chúng, ngay cả vị Lâm đại nhân kia có thể cũng sẽ không đảm đương nổi.

Nghĩ như vậy, tên giáp sỹ kia cuối cùng cân nhắc ra nặng nhẹ.

Y ngước mắt nhìn thật sâu vị thiếu niên áo tím kia, chắp hai tay.

"Đạo đãi khách của Linh Lung các, tại hạ lĩnh giáo." Nói xong, y nhìn một cái mật lâu, rồi trầm giọng quát: "đi!"

Vì vậy một đoàn người kéo lấy Lâm đại công tử đã hôn mê bất tỉnh kia, xám xịt chạy ra sân nhỏ.

Đợi cho đám người kia đi xa.

Tống Nguyệt Minh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, rất là bất đắc dĩ lắc đầu.

"Từ huynh, ngươi đang thọc cho Tống mỗ một cái sọt lớn bằng trời a."

"Thật sao?" Từ Hàn nghe vậy nhìn gã một cái, chậm rãi ngồi về trên băng ghế đá."Không phải Tống đường chủ đang muốn phiền phức như vậy sao?"

Tống Nguyệt Minh nghe lời nói của hắn, cũng không phản bác mà chỉ là cười cười từ chối cho ý kiến. Gã cũng cùng lúc đó ngồi xuống bàn đá, cầm lấy một chén nước trà rồi lập tức uống vào.

"Lâm đại công tử trọng thương bất tỉnh, xem ra cuộc hôn sự của Nhị sư tỷ này sẽ phải dời lại."

Nói xong, gã lại nhếch miệng, "đây chính là chuyện ta thật vất vả tác hợp vì Nhị sư tỷ, thật sự đáng tiếc a."

Từ Hàn ở bên nghe vậy lông mày nhíu lại, vụ hôn nhân này của Phương Tử Ngư thực sự quá cổ quái, bây giờ nghe được lời nói của Tống Nguyệt Minh, mới biết hóa ra việc này xuất phát từ bàn tay của gã.

"Từ huynh cảm thấy Tống mỗ sắp xếp vụ hôn nhân này cho sư tỷ thế nào?"

Từ Hàn vào lúc đó quay đầu nhìn thiếu niên mặc áo tím trước mắt này thật sâu, sau một lúc lâu mới từ trong miệng phun ra một thanh âm.

"Không tệ."

Hắn nói như vậy, thậm chí còn khẽ gật đầu rất nghiêm túc.

Thiếu niên đạt được dạng trả lời chắc chắn này, chợt nhoẻn miệng cười.

Gã đứng lên, "nhiễu loạn ra dạng này, chỉ sợ sư tôn sẽ tìm tại hạ hỏi thăm, bây giờ sẽ không quấy rầy Từ huynh rồi."

"Từ mỗ cũng không tiễn xa." Từ Hàn cũng đứng người lên, nói như thế.

"Ừm." Tống Nguyệt Minh khẽ gật đầu, đi ra ngoài.

Nhưng lúc đi đến cửa sân, gã dường như chợt nghĩ tới điều gì, lại quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.

"Đúng rồi Từ huynh, những ngày này các đại môn phái đến mà sự vụ Chấp Kiếm đường lại bận rộn, Từ huynh cũng không nên gây phiền toái cho Tống mỗ a."

Dứt lời, thiếu niên mặc áo tím kia nháy nháy mắt, lúc này mới an tâm quay đầu rời đi.