Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 2: Sự kiện xi xi(8)



Sau khi sự kiện“trứng bác cà chua” đi qua, suốt hai tháng liền tôi vừa thấy Khang Duật là trốn,nếu đi học, nguyên cả buổi tôi đều trừng mắt nhìn sách giáo khoa, nhìn lênbảng, tuyệt đối không nhìn hắn.

Bởi vì vừa nhìnthấy hắn, tôi cũng rất xấu hổ, tôi đang ở thời kì trưởng thành, cảm thấy nhưthể toàn bộ sự trong sạch đều bị hủy hoại, không mặt mũi gặp ai.

Khang Duật lạigiống như không có việc gì, giống như sớm quên hết việc này vậy.

Vì vậy, tôinghĩ, đều đã xảy ra lâu như vậy, tôi có tất yếu găm mãi trong lòng, coi đó làmột cơn ác mộng không.

Ừ, tôi cảm thấyý nghĩ này rất tốt, cả người cũng lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Tới buổi trưa ăncơm, tôi sôi nổi đi căn tin lấy cà mèn, lúc đi tới chỗ rẽ tôi lại đâm vào KhangDuật đang đi từ một hướng khác tới.

Chờ tới khi pháthiện là hắn, tâm trạng như chim nhỏ của tôi lập tức trầm lại, tuy trong lòng đãđã làm công tác tư tưởng nhưng khi gặp được đương sự, vẫn cảm thấy hơi ngượng.

Nhưng mà tôi làmột đứa luôn cho rằng mình cứng cỏi, quay đầu bước đi hoặc xoay người bỏ chạytôi làm không được, vì vậy tôi làm một chuyện thực vô sỉ, nhấc chân lên đá về phíahắn một phát.

Đá người taxong, tôi còn gào lên một tiếng, “Tránh ra!”

Khang Duật tựnhiên vừa bị đá lại vừa bị gào liền đứng dại ra.

Tôi thấy hắnkhông tránh ra, cũng không đi vòng quà mà lại dám đẩy ra hắn, sau đó hùng dũngoai vệ khí phách hiên ngang đường hoàng đi qua.

Ai, không cócách nào khác, bà đây chính là người như thế.

Chờ đi xa đượcmột khoảng, tôi mới dám vụng trộm quay đầu lại nhìn hắn, một cước kia của tôidùng hết mười thành công lực, không biết có làm bị thương hắn không, lại nhìnthấy Khang Duật đi ngay đằng sau tôi.

Vẻ mặt của hắncòn đen hơn cả Bao Công.

Hai cặp mắt vừađối nhau, tôi liền sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.

Tôi chạy, hắn ởphía sau cũng bắt đầu đuổi theo.

Tôi sợ tới mứckhông hiểu gì, nghĩ là hắn muốn báo thù, liền càng ra sức chạy, ý đồ bỏ xa hắn,nhưng hắn chạy cũng nhanh lên, cũng liều mạng đuổi theo tôi.

Tôi hoảng khôngphân biệt được đường nào với đường nào, chạy ra hành lang của dãy lầu, liềnchạy về hướng sân thể dục, hắn cũng chạy theo, ai đi ngang qua sẽ thấy hai bọntôi như hai kẻ thần kinh, một trước một sau chạy hùng hục ở sân thể dục.

Chạy một vòng,lại một vòng.

Ai không biếtcòn tưởng hai bọn tôi đang tập chạy 400m không chừng.

Bình thường tôihọc thể dục cũng rất tốt, nhưng dần dần sức chịu đựng đến cùng, chạy không nổinữa, quay đầu lại nhìn Khang Duật, phát hiện hắn cũng sắp đuổi kịp.

Lúc này, tôihoảng sợ, bắt đầu chảy nước mắt, vừa chạy vừa hét to, “Bớ người ta, giết người,Khang Duật đánh con gái!!”

Vừa kêu xong,Khang Duật cũng đuổi kịp, chụp tay lên vai tôi.

Tôi liền nhảydựng lên, quay đầu lại đá thêm cái nữa.

Khang Duật giốngnhư dự đoán được, né tránh, một tay chụp lấy tôi làm cho tôi dừng lại.

Tôi chỉ có thểdừng lại, tôi nghĩ hắn sẽ đánh tôi, liền rút tay ra, sợ tới mức ngồi chồm hổmxuống, ôm lấy đầu.

Nhưng mà đợi nửangày, cũng không thấy hắn ra tay.

Tôi thả tayxuống, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, “Ainói tôi muốn đánh cậu? Tôi không đánh con gái.”

“Vậy tại sao cậuđuổi theo tôi?”

“Vậy tại sao cậulại chạy?”

Vớ vẩn, tôi đácậu làm sao không bỏ chạy được?

Nhưng tôi lạingượng ngùng không nói ra được, tôi chỉ có thể nói, “Tôi rèn luyện sức khỏekhông được à.”

Nhìn xem lí docủa tôi đi, vừa rồi còn lớn tiếng nói người ta giết người, đánh người, bây giờlại lật lọng.

Hắn có vẻ lườitôi tranh luận với tôi, nói với tôi, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ai! Bây giờ cậucó thể nói được rồi.” tôi ngồi trên mặt đất đáp lại.

Hắn đầu tiên làchậc một tiếng, nhìn thấy tôi còn ngồi, hắn cũng ngồi xuống, sau đó nói, “Cũngkhông có gì, thật ra hôm đó cái gì tôi cũng không nhìn thấy.”

Cái gì cũngkhông nhìn thấy? tôi chưa kịp nghĩ ra gì, đợi tới lúc nghĩ ra rồi, mặt đỏ nhưđít khỉ, “Cậu nói bậy, rõ ràng là cậu…bằng không tại sao mặt cậu lại đỏ.”

Hắn hình như bịtôi nói trúng rồi, gãi gãi đầu, mặt cũng đỏ một cách rất khả nghi.

“Vậy cậu cũngđừng để tâm vào chuyện vụn vặt, cho dù bị thấy thì lại làm sao, cậu cũng chảmất miếng thịt nào.”

Cái này…cái này…có thể xem như là an ủi tôi sao?

“Xem như tôi xinlỗi được không, vừa rồi cậu lại đá tôi, coi như huề.”

Tôi không dámnói không được, bây giờ nghĩ lại, cũng không phải hắn cố ý, tôi lại đem hếtgiận trút lên người hắn, nói đi nói lại cũng là tại tôi sai, tôi lại còn đá hắntrong khi hắn lại vô tội.

Đối với một đứacon gái đang trong thời kỳ trưởng thành bắt đầu hiểu được quan hệ nam nữ lạixảy ra việc xấu hổ như vậy, trong lòng luôn khó chịu, dù gì cũng là hắn có lợi.

Nhưng mà cứ tínhtoán chi li việc này hoài, ngược lại lại là lòng dạ tôi hẹp hòi.

Nếu hắn đã xinlỗi rồi, chuyện này cho qua luôn đi.

“Tôi có làm cậubị thương không?” dù gì cũng phải quan tâm hắn một chút.

Hắn lắc đầu,“Quần áo rất dày, không có chuyện gì.”

“ Vậy…vậy…cứ nhưvậy đi!” tôi đứng dậy, chạy lâu như vậy, bụng đã lép kẹp, “Tôi muốn đi ăn cơm!”

Tôi đi về phíacăn tin, Khang Duật lại đi phía sau tôi.

“Sao cậu lại đitheo tôi?”

Khang Duật trừngmắt liếc tôi một cái, “Cậu muốn ăn cơm lại không cho tôi ăn à? Ai hại tôi chưaăn cơm đói bụng lại chạy hùng hục ở sân thể dục?”

Tôi rụt cổ lại,lầm bầm trong lòng, ai biểu cậu đuổi theo tôi làm gì.

Cầm cà mèn, haichúng tôi đi về lớp học, sắp tới giờ vào học buổi chiều, mấy đứa bạn đã sớm ăncơm xong, không có ai ăn với tôi, tôi chỉ phải ngồi tại chỗ mình ăn cơm vớiKhang Duật.

Ăn cơm xong, tớibuổi chiều, tiết thứ nhất là môn thể dục, tôi lật đật đi toilet thay quần thểdục.

Quần thể dụcthời đó, con gái không thích mặc, bởi vì quá xấu, màu xanh kia vô cùng quê mùa,hai bên lai quần còn có hai sọc màu trắng, cho dù mặc với áo gì đều rất xấu,cho nên hầu hết mấy đứa con gái khi có giờ thể dục mang theo quần, tới tiết mớithay ra.

Đến sân thể dục,mọi người đều xếp hàng, sau đó điểm danh, trước khi thầy tới ủy viên thể dụcphải kiểm tra quần áo của mọi người, ai không có quần thể dục hoặc giày thểthao, đều phải rời khỏi hàng, đứng ở một bên.

Đợi kiểm traxong thì thầy giáo cũng tới.

Thầy giáo vừanhìn thấy tôi liền cười tủm tỉm, tôi cực kỳ khó hiểu.

Tiếp theo, thầynói với cả lớp, “Hôm nay có hai bạn làm tôi cảm thấy rất vui vẻ, tranh thủ giữatrưa tập chạy 400m, tốc độ chạy lại rất nhanh, cho nên tôi quyết định đại hộithể dục thể thao sẽ cho hai bạn đó tham gia, mang niềm tự hào về cho trườngchúng ta.”

Tôi rùng mình,hai người thầy giáo nhắc tới không phải là tôi và Khang Duật đi.

Thầy giáo cònnói thêm, “Cả lớp sau này phải noi gương hai bạn ấy, học giỏi toán lý hóa,nhưng thể dục cũng phải tốt, không cần cứ cắm đầu vào sách vở, sức khỏe mới làvốn quý nhất.”

Có người hỏi,“Thầy nói bạn nào vậy?”

Tôi nhịn khôngđược lui về sau một bước nhỏ, trong lòng tụng kinh, trăm ngàn không phải làmình, trăm ngàn không phải là mình.

“Chính là bạn ÂuDương Miểu Miểu và bạn Khang Duật, giữa trưa hôm nay hai bạn ấy ở sân thể dụcđổ mồ hôi tập chạy , thầy xem xong rất kích động, cũng rất vui mừng.” Họ Ái TânGiác La này nói ra quá dài, cũng quá kinh người, cho nên giáo viên bình thườngđều gọi hắn là Khang Duật.

Trong lòng tôiliền khóc rống lên.

“Kể từ ngày mai,buổi trưa hai em tới sân thể dục, thầy sẽ tập cho các em.” Thầy giáo nhìn haichúng tôi, giống như tìm được mục tiêu phấn đấu cả đời, nắm chặt tay, mắt rươmrướm.

Tôi ngượng ngùngtừ chối, chỉ có thể đâm lao phải theo lao nhận lời, thuận tiện mắng Khang Duậtvài trăm ngàn lần.

Tôi không thểnói là vì tôi đá hắn nên mới chạy được.

Đúng là có miệngmà không nói ra lời a.

Tôi cũng khôngthấy Khang Duật từ chối, hắn vốn cũng không muốn từ chối, tôi thấy hắn rấtthích thể dục thể thao, trưa nào sau khi ăn cơm xong hắn cũng cùng mấy đứa contrai ra ngoài đá banh, dù sao đá banh cũng phải chạy bộ, hắn cũng không thiệtthòi gì.

Nhưng là tôi khônggiống vậy, ăn cơm xong tôi còn phải ngủ trưa nữa.

Vậy là xongluôn, trong lòng tôi lại mắng Khang Duật vô số lần.

Cuộc đời của tôitại sao lại bi ai như vậy chứ…

Chuyện này làmcho tôi buồn bực vô cùng, mấy tiết sau đều ngồi than thở, tôi gục đầu ở trênbàn như chết rồi, lấy sách dựng đứng lên che ở trước mặt, thầy giáo ở trên nóigì tôi đều nghe không vào.

Thật vất vả đợitới ra về, tôi dọn dẹp sách vở nhanh hơn ai hết, lúc gần đi, thấy Khang Duậtchậm rì rì cất sách vở, vẻ mặt còn rất sung sướng, nhìn vào chướng mắt vô cùng.

Tiểu ác ma tronglòng tôi liền chui ra.

Mắt tôi phát raánh mắt tà ác, đợi lúc hắn quay lưng về phía tôi, tôi hung hăng nhấc chân đámột cái.

Hắn bụp mộttiếng, liền đập đầu vào cửa sổ cạnh bàn.

Thấy vậy, tôinhanh chân bỏ chạy, ngay cả thói quen đi toilet sau giờ học rồi mới về nhà tôiđều quên, mấy đứa bạn rủ tôi cùng đi về tôi cũng không trả lời, chạy như gió racổng trường, lúc này tôi mới dám ngẩng mặt lên trời cười to.

Hả giận, thật hảgiận.

Nắm tay lại, vẻmặt dữ tợn.

Trong lòng tôicảm thấy vui vẻ hơn, liền tung tăng đi về nhà.

Trường học sơtrung ở Thượng Hải đều chia theo khu vực, hộ khẩu ở khu nào thì học ở trườngcủa khu đó nên đường về nhà cũng không xa, hầu hết học sinh đều đi bộ đếntrường, tuy nhiên có một số người thích làm trái pháp luật, chưa đủ 14 tuổi đãđi xe đạp tới trường.

Tôi cũng là mộttrong những người thích làm trái pháp luật đó, có điều hôm nay xe đạp đem đisửa cho nên phải đi bộ.

Tôi theo hộ khẩucủa mẹ, tuy rằng địa chỉ và hộ khẩu lại không cùng một khu nhưng cũng không xa,vừa vặn ngay chỗ giao nhau của hai khu, đường ranh giới giữa hai khu là mộtđường ray cũ, ngày nay là đường vượt Tây Duyên An(9) – đoạn nối từ đường Hồng Hứa tới tỉnh Hồng.

Lúc tôi học sơtrung, hai bên đường ray toàn là ruộng bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, có chỗ còncao hơn đầu người, mỗi khi tôi đi tới chỗ này đều ngắt một ngọn cỏ đuôi chó,vừa hát vừa quơ quơ nó đi về nhà, có khi vui vẻ tôi còn nhảy lò cò qua đườngsắt.

Hôm nay cũngvậy…nhưng mà chơi, chơi… lại cảm thấy buồn tiểu.

Tôi là người cósinh lý có đồng hồ báo thức, đúng 6 giờ sáng nhất định phải đi tiểu, lúc tanhọc cũng phải đi toilet, vừa cảm thấy buồn tiểu là tôi không nhịn nổi.

Tháng 11 nhữngnăm 90 ở Thượng Hải cũng rất lạnh, trời lạnh lại còn nín tiểu là một kiểu tratấn dã man, tôi muốn chạy nhanh về nhà giải quyết nhưng lại chạy không nổi, chỉsợ buông ra một chút lại không nín được nữa.

Không được,không được, thật sự không nín được, chỉ có thể làm chuyện mất vệ sinh côngcộng, ngay lập tức tôi vọt một bước xa, ngồi vào bụi cỏ, trước tiên cuống quítnhìn xung quanh xem có ai không, sau khi thấy không có ai, ngay lập tức cởiquần.

Vừa ngồi xổmxuống, sắp xi xi thì có bóng người không biết từ chỗ nào chạy tới.

Tôi không dámngồi sâu vào bụi cỏ, sợ đụng phải sâu, con chuột hay một con linh tinh nào đócho nên chỉ dám ngồi ở rìa bụi cỏ, phía trước có chút cỏ dại che, không ngờngười kia lại ma xui quỷ khiến cố tình nhìn về phía tôi.

Vừa nghe tiếngngười tới, tôi biết mình xong đời, mặt mũi trắng bệch.

Bỗng nhiên hếtbuồn tiểu, lập tức kéo quần lên, nhưng lại kinh hãi tới nỗi nhất tiết ngàn dặm(10) .

Nước tiểu nóng,thời tiết lạnh, nhất thời khói trắng lượn lờ.

Xi xi rất sảngkhoái, nhất là vào mùa đông, sảng khoái xong có thể còn có thể thấy lạnh run,tôi cũng lạnh run, tuy nhiên lại là lạnh gấp đôi.

Bởi vì người kiakhông phải ai khác, là Khang Duật.

Phát hiện sựkinh ngạc hiện lên trong mắt hắn, tôi khẳng định hắn nhìn thấy, thấy sạch sànhsanh.

Nhất thời tôicòn muốn đi tự sát, hết sức dùng đầu nghĩ xem có thể dùng lý do gì đề làm chohắn tin không phải tôi đang xi xi, mà làm một công việc phục vụ nhân dân, ví dụnhư tưới nước cho đồng ruộng.

Cuối cùng, nhữngý nghĩ này biến thành một cái oán niệm vô cùng lớn – vì sao Trái Đất không hủydiệt ngay vào giờ phút này.

Đương nhiên,Trái Đất tuyệt đối sẽ không hưởng ứng oán niệm của tôi mà hủy diệt ngay lúc đó.

Vì vậy, tôi hoàntoàn ngu đi.

“Ách…cậu có muốnvào xi một chút hay không…”

“…”