Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Chương 3: Phạt đứng



Tôi không biếttôi đã về nhà như thế nào, mặc quần rồi mới về nhà? Hay là chưa mặc quần đã bỏchạy về nhà? Hai cái này có gì khác nhau sao, dù gì cũng đã bị nhìn thấy hết,mặc hay không mặc có gì khác nhau.

Mặt mũi của tôiđã sớm ném đi ở nơi nào rồi.

Vừa về nhà, tôiliền leo lên lầu, về phòng của mình, nhào lên trên giường, bắt đầu lăn lộn, từtrên giường lăn xuống dưới sàn, lại từ dưới sàn lăn lên trên giường.

Tôi cảm thấynhân sinh của tôi đã đến điểm cuối.

Đây là báo ứngnha, nếu tôi không đá hắn, sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

Tôi hối hận muốnchết.

Tiếp tục lănlộn, tiếp tục đấm đá, tiếp tục khóc om sòm.

Đột nhiên tôinghĩ đến ngày mai là thứ mấy, ngày mai có phải đi học không? Liếc nhìn tờ lịchtreo trên tường, càng khóc dữ hơn.

Ngày mai là thứsáu, dĩ nhiên lại là thứ sáu, thứ sáu vạn ác a a a a a a a a!!!

Tôi nên làm gìbây giờ? Ngày mai làm sao tôi nhìn mặt Khang Duật đây?

Hay là, bây giờliền rời khỏi nhà, tìm một con đường nào đó, đứng ngay giữa đường, sau đó đợixe húc… tôi cảm thấy cách này vô cùng tốt, vô cùng hiệu quả!!!

Nhưng mà, tôikhông có gan làm.

Lúc này, cửaphòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một con chó becgie Đức chui vào, nhờ tôi và ba mỗingày cúng một con gà nuôi nó nên nó to hơn con chó becgie bình thường nhiều,màu đen trộn với màu xám của sói nên vô cùng nồng đậm, thứ hai nào nó cũng đượctắm nên màu lông nó sáng bóng, lông ngay cổ dày rậm tản ra, như một chiếc khănquàng cổ kiêu sa, nó đang cụp lỗ tai xuống, khỏe mạnh kháu khỉnh nhìn tôi, nhìnthấy tôi lăn qua lăn lại trên sàn, nó có vẻ rất hưng phấn, sủa với tôi vàitiếng.

Tôi không quantâm tới nó, ngồi dậy, phất phất tay, ý tứ là chủ của mày đang buồn bực, đi chỗkhác chơi đi.

Có lẽ là tôi dolàm hư nó, thấy tôi không để ý tới nó, nó liền dùng sức mạnh của mình, nâng lênchân trước đẩy tôi ngã xuống.

Mẹ tôi nha, nónặng khoảng 100 cân(11) đâu, ép tôi tớimức không thở nỗi, còn liếm tôi như liếm kẹo mút, chốc lát sau, trên mặt tôiđều là nước bọt của nó.

“Lassie, tránhra, tránh ra!!” tôi đẩy nó.

Vào năm đó,người nuôi chó đặt tên là Lassie khá nhiều, cái này là do một bộ phim tên là“Lassie come home”(12),ai cũng muốn có một con chó giống như Lassie trong phim, không có được nó, mọingười đều đặt tên chó mình nuôi là Lassie, tôi cũng không phải ngoại lệ.

Lassie rất lì,tưởng là tôi đang giỡn với nó nên càng hăng say hơn, liếm cũng mạnh hơn, tôi bịnó liếm ngứa tới mức chịu không nổi bật cười khanh khách.

Nó càng hưngphấn, vẫy đuôi như lắp thêm mô-tơ vây.

Tôi chịu khôngnổi, đành phải ra lệnh, “Lassie, ngồi xuống”

Chó becgie Đứclà một trong những loại chó được chọn làm cảnh khuyển nhiều nhất, vô cùng thôngminh, chỉ cần có kiên nhẫn thì cái gì nó cũng học được, ra lệnh là nó liền ngồixuống, thè lưỡi ra thở hồng hộc.

Không còn bị đènặng nữa, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, ngồi dậy nhìn nó.

Tôi vẫn cho rằngLassie nhà tôi nhất định là một anh chàng đẹp trai so với mấy con chó khác, ánhmắt của nó hình quả hạch, cổ màu đồng, ánh mắt sáng ngời có thần, hơi lóe ratia lạnh, cái mũi ươn ướt, vừa đen vừa sáng, cả thân mình đều khí phách hiênngang nha.

Ta vừa lòng vỗvỗ đầu nó, “Tốt lắm, ngoan.”

“Gâu gâu!!” nótru lên đáp lại.

Bị nó làm xaolãng, tôi liền đem ý tưởng đứng giữa đường chờ xe húc quăng qua sau đầu, cầmnọng thịt dưới cằm nó chơi, nó thoải mái phát ra tiếng ngáy khò khè, có lúc nherăng ra cắn cắn tôi, không đau, chỉ là cắn giỡn, bất quá đó là răng nanh vôcùng sắc bén, lúc tôi học tiểu học cũng từng bị chó cắn, bất quá không phải lỗitại con chó, tại tôi lì lợm xém nữa đốt trụi lông nó, cho nên không trách nóđược.

Người thích chóchân chính là người không sợ bị chó cắn, chó cắn người lây bệnh chó dại, đơngiản chỉ là tự vệ, cắn cắn vài lần cũng quên, còn nữa, nếu như chó cắn ngườilung tung cũng không phải lỗi của nó, mà là tại chủ nó không biết dạy nó.

Cho nên,cái răng nanh trắng hếu kia của nó tôi nhìn không sợ chút nào, ngược lại, mộttia sáng lóe lên trong đầu, dẫn đến một cái ý tưởng.

Tôi đem cánh taytrắng nõn của mình giơ trước miệng Lassie, nói với nó, “Lassie, cắn tao đi”

Lúc này, tôi cảmthấy mình chính là thiên tài.

Lassie nghiêngđầu nhìn tôi, phát ra tiếng rên ư ử, dĩ nhiên là không hiểu lệnh của tôi.

“Đến a, cắnnhanh lên, cánh gà tươi ngon nè.” Tôi quơ qua quơ lại tay mình trước mặt nó.

Nó vẫy vẫy đuôi,ánh mắt sáng rỡ, giống như hiểu được một chút, thật sự há miệng ra…

Tôi hưng phấn.

Lassie lè lưỡira…liếm…

Đầu tôi liềnhiện ra ba vạch đen “Ai kêu mày liếm, là cắn!!”

Lassie: gâugâu!! (em liếm…)

“Cắn!!” tôiquát.

Nó, liếm…

“Cắn a!!” tôi lanó.

Nó, tiếp túcliếm…

Tôi im lặng…ngửangười ra đằng sau, nằm trên sàn nhà rơi nước mắt với kế sách không bệnh màchết.

Người ta muốn nócắn một miếng, ngày mai có thể xin phép nghỉ học a.

“Mày là đồ ngu…”tôi chỉ vào mũi nó mắng.

Lassie lại đốivới tay tôi, liếm…

Tôi hoàn toàncảm thấy vô vọng, nằm trên sàn như người chết.

Lassie tựa hồcũng chơi đã, thong thả bước tới bên cạnh tôi, nằm sấp xuống, gác đầu ở bụngcủa tôi.

Tôi nghĩ, cứ nằmnhư người chết như vầy luôn đi…

Nhưng mà tôi lạikhông chống cự được cái đói, vừa nghe mẹ ở dưới lầu gọi xuống ăn cơm, tôi làngười chạy xuống nhanh nhất.

Một nhà bốnngười, ăn canh nóng đồ ăn nóng, tôi lại không thấy ngon, trong đầu luôn nghĩxem có cách nào để ngày mai không phải đi học không.

Tôi cúi đầu nhìncơm trong chén, thỉnh thoáng lén nhìn ba với mẹ, động tác giống ăn trộm này củatôi làm cho em gái tôi phát hiện, nó đá tôi một cái, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

Tôi nói “Taomuốn trốn học.”

“Thần kinh!!” nógắp một miếng thịt, bỏ vào trong chén của tôi, “Bớt điên đi, ăn nhiều cơm vào.”

Học sinh trunghọc muốn trốn học, muốn chết!!

Ba già cũng pháthiện ra sự quái dị của tôi, quan tâm hỏi, “Sao vậy, bé!”

Bé là cách gọithân mật thống nhất của dân Thượng Hải với con gái yêu.

Tôi lắc đầu,không dám nói.

“Có phải hếttiền xài rồi không?” về tiền tiêu vặt của tôi và em gái ba tôi cũng không keokiệt.

Tuy rằng căn bảnkhông phải chuyện này, nhưng mà tôi vẫn vô sỉ gật đầu.

Không có cáchnào khác, lúc làm học sinh ai không muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Ba tôi tỏ vẻhiểu được, gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi, “Ăn cơm xong, ba sẽ cho con, muốn baonhiêu thì con nói, ăn cơm cái đã, ăn nhiều vào.” Sau đó cũng nói với em gái tôinhư vậy.

Dù sao một đứacó, thì đứa còn lại cũng có, ba tôi luôn công bằng như vậy.

Ăn cơm xong, tôicầm tiền ba vừa cho, trong lòng vừa vui vừa buồn, quay về phòng, cảm giác sờtiền cũng không thể làm biến mất sự sợ hãi với việc đi học ngày mai.

Tiền TM(13) cũng không phảivạn năng.

Tôi nhớ ra làmình còn chưa làm bài tập, liền cảm thấy đau đầu hơn, nhưng tôi rất có sự tựgiác của học sinh, nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, nằm bẹp trên bàn học bắtđầu làm bài tập.Tôi múa bút thành văn, giống nhưđem đầy bụng sầu khổ trút vào mớ bài tập vậy.

Bài tập sơ nhịkhông khó lắm, tôi coi như là một học sinh tốt, không cần tốn nhiều sức liềnlàm xong bài tập.

Làm xong bài tậptôi tính xem TV, nhưng mở ra TV tôi lại xem không vào, lại tắt TV, chạy tới giásách tìm truyện tranh đọc, tôi là một đứa ham đọc truyện tranh số một, hơn nữavô cùng thích truyện tranh Nhật Bản, lúc tôi học sơ trung, đúng là lúc truyệntranh Nhật bắt đầu nổi lên ở Thượng Hải, vì vậy tôi mua không ít truyện tranh,Nữ hoàng ai cập, Áo giáp vàng, Bảy viên ngọc rồng, Ranma đều có, truyện tranhlúc đó đều do nhà xuất bản Hải Nam phát hành, không dày như bây giờ, quyển nàocũng mỏng lét, lại còn tái bản, phần lớn một tập 5 bản, chia rất nhiều tập, nênbỏ kín cả giá sách.

Tôi xem truyệntranh rất dễ bị mê mẩn, có thể nói chỉ cần vừa thấy truyện tranh, tôi sẽ chămchú tới mức quên hết mọi việc, cho dù tôi có đọc rồi hay chưa.

Theo thường lệ,tôi lại mê mẩn, đọc đọc một hồi tôi liền ngủ.

Đợi tới lúc bịđồng hồ báo thức đánh thức, đã là sáng ngày hôm sau.

6 giờ, cái giờthúc giục cỡ nào a.

Tôi ai oán rờigiường, đánh răng, ăn sáng, sau đó lấy cặp sách, bước ra khỏi cửa.

Trên đường đitôi vắt hết óc suy nghĩ xem hôm nay nhìn thấy Khang Duật nên nói cái gì?

Hắn sẽ nói gìvới tôi?

Nguyên một mànhắn nhìn thấy ngày hôm qua, không biết có nói gì không? Đoạn trí nhớ kia giốngnhư tự nhiên bị xóa sạch, tôi không tài nào nghĩ ra.

Vừa đi vừa nghĩnguyên đoạn đường, rất nhanh liền tới cổng trường.

Tôi cảm thấy hơirun, đứng trước cổng trường, như thế nào cũng không dám đi vào.

Mấy học sinh đingang qua tôi, ai cũng nhìn tôi kì quái, tôi chỉ phải giả vờ mình đang đứng đợingười.

Lúc này, 7 giờ10 phút phải vào cổng, nếu không sẽ trễ học.

Tôi kéo dài tớigiây cuối cùng mới đi vào, sau đó lại thong thả, giống như người máy bị khô dầuđi vào khu phòng học, tới trước cửa, tôi tránh ở cạnh cửa, nhìn lén vào tronglớp, mọi người đều đã tới, đang bắt đầu tự học buổi sáng.

Tự nhiên tôicũng thấy Khang Duật, hắn đang lấy tay chống đầu, đầu nhìn về phía cửa sổ khôngbiết đang nhìn gì?

Tôi lập tức rụt đầulại, tiến hành công tác tư tưởng với chính mình.

Tôi nói chochính mình, không phải bị nhìn thấy đi xi xi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu,ai không phải đi xi xi, ở toilet tôi còn hay bị người khác nhìn còn gì.

Ừ! Không có việcgì, Âu Dương Miểu Miểu, tất cả những người vĩ đại đều đã từng làm chuyện nguxuẩn, nói cách khác chỉ có người làm chuyện ngu xuẩn mới có thể trở thành ngườivĩ đại.

Tôi cất bước vàolớp, còn chưa bước vào lại rụt chân về.

Tôi mắng chínhmình, thật sự là đồ vô dụng, lại đặt chân vào, kết quả lại rụt chân về.

Ngay tại cửaduỗi ra, co lại.

Một đứa ngồi gầncửa phát hiện, lập tức la lên “Lớp trưởng, bạn đang làm gì vậy?”

Trong cơn giậndữ, tôi gào lên, “Ai cần cậu lo!!”

Gào quá to kếtquả chính là lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, Khang Duậtcũng nhìn lại đây.

Không còn cáchnào khác, tôi chỉ phải kiên trì đi vào.

Đi tới cạnh chỗngồi, tôi thả cặp sách xuống, cũng chưa dám nhìn hắn, lại nghe hắn nói,“Chào!!”

Chào cái đầu,tôi mắng thầm trong lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra trên mặt, chỉ dám nởmột nụ cười cứng ngắc, nói “Chào…cậu cũng sớm…ha ha…”

Tôi lấy hộp bút, sách bài tập, còn có sách giáo khoa của môn sắp học là sách ngữ văn, sau đóngồi xuống.

Hắn không nói gìnữa, tôi liền cảm thấy càng xấu hổ, cứ cảm thấy nếu không nói gì thì cứ như rấtxin lỗi tinh thần phấn chấn bồng bột tự học lúc sáng sớm này vậy.

Không biết cóphải tại tôi đa nghi hay không, tôi cứ mãi cảm thấy Khang Duật đang nhìn tôi,tuy nhiên tôi lại không dám nhìn hắn, chỉ thấy da gà nổi hết cả lên.

“Ngày hôm qua…”sau một hồi im ắng, Khang Duật mở miệng.

Tôi vừa nghethấy ba chữ ngày hôm qua, tim liền đập bình bịch, ngày hôm qua cái gì, ngày hômqua có thể có cái gì?

Tôi nóng nảy,vội vàng cướp lời hắn, tùy tiện nghĩ ra một cái đề tài, tôi vốn muốn hỏi, hômnay cậu ăn sáng chưa?

Đây là cách chàohỏi mà người Trung Quốc hay dùng nhất.

Ừ, chính là câunày!!

Trong đầu tôi rõràng là muốn nói câu này, nhưng một bên nghĩ sự kiện xi xi ngày hôm qua, mộtbên mở miệng liền nói năng lộn xộn.

Tôi lắp bắp nói,“Cậu…cậu…hôm nay xi…xi rồi sao?”

Nói xong, tôiliền nhìn thấy hắn giống như bị sặc nước miếng, ho khan liên tục.

Qua mấy phútđồng hồ, tôi mới nhận ra là mình đã nói gì.

Mặt của tôi ngaylập tức liền đỏ rực, trực tiếp lan tới tai.

Tôi đúng là mộtđứa ngu siêu cấp.

Thế nào làmkhông được, thế nào nói kiểu điển hình nha.

Hắn nhất định sẽcho rằng tôi là sinh vật ngu xuẩn nhất trên thế giới.

“Ha ha ha haha!!”

Ngoài dự kiếncủa tôi, Khang Duật bỗng nhiên điên cuồng cười, cười thì cười đi, lại còn gụcđầu lên trên bàn, lấy tay đấm mặt bàn, cười tới mức phải gọi là kịch liệt.

Tiếng cười củahắn làm các học sinh khác trong lớp chú ý, một lần nữa tôi lại thành tiêu điểm.

Tôi cảm thấy mắccỡ chết đi được, đầu càng cúi thấp hơn.

Mọi người đềunhìn, không có cách nào hết, tôi chỉ phải lấy tay dưới gầm bàn kéo vạt áo củahắn.

Hắn cảm giácđược, cười nhỏ đi nhiều, mọi người thấy không có việc gì cũng quay đầu lại tiếptục làm việc của mình.

Hình như KhangDuật nhịn cười rất vất vả, cả người cứ điên cuồng run lên, tôi nhìn thấy rấtkhó chịu, lại không dám nói gì hắn, nếu hắn xấu bụng, đem chuyện xấu của tôinói cho người khác, tôi làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa.

Đến 7 giờ rưỡi,vì ngoài trời mưa nhỏ nên chúng tôi ở trong phòng học vừa nghe radio vừa tậpthể dục buổi sáng, động tác của tôi thật cứng ngắc, còn cẩn thận để không đụngvào hắn, miễn cho hắn có cơ hội phát tác.

Tập thể dụcxong, nghỉ ngơi được một chút thì chuông reo, môn văn tiết một bắt đầu.

Thầy Tôn dạy vănlà chủ nhiệm lớp tôi năm dự bị, lên sơ nhị thầy không làm nữa, vì thầy được lênchức làm trưởng khối, chủ nhiệm lớp bây giờ là cô Hà dạy tiếng anh.

Từ trước tới giờchưa bao giờ tôi chăm chú học văn như hôm đó, quả thật là hết sức chăm chú,chép bài vô cùng cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều nắn nót viết vào.

Nhưng mà KhangDuật không buông tha tôi, nhích lại gần nhẹ nhàng nói, “Cậu không muốn hỏi xemtôi thấy việc ngày hôm qua xong có cảm tưởng gì sao?”

Nghe xong, bútcủa tôi liền lệch qua một bên, trực tiếp quẹt ra một đường cong bất quy tắc.

“Cậu muốn…cậumuốn thế nào?” nghe như thế nào đi nữa, đều cảm thấy rằng hắn đang uy hiếp tôi.

“Cậu nói thửxem?” giọng nói của hắn rất êm tai, nghe vào tai tôi lại rất khủng bố.

Dù gì thì da mặttôi cũng rất mỏng, lúc đó lại còn nhỏ, vô cùng ngây thơ, đợi mười năm nữa thửxem, tôi hoàn toàn có thể trả đũa, nói rằng hắn nhìn lén con gái đi xi xi.

Nhưng lúc đó tôimới học sơ nhị, không tinh vi được như vậy, chỉ cảm thấy rằng mình đã làmchuyện rất mất mặt, không muốn làm cho bất kì ai biết.

Lúc trả lời hắn,giọng tôi đều run lên, hồi hộp nhìn hắn, “Cậu muốn như thế nào…thì…thì như thếấy…là được…”

Tôi nhìn thấyánh mắt của Khang Duật híp híp lại, giống như đang cân nhắc xem lời của tôi cóđáng tin hay không, đợi tới lúc mắt mở ra lại, ánh sáng lóe lên.

Tôi cảm thấy ánhmắt này tại sao lại tà ác như vậy đâu.

Hắn vẫn nhìntôi, vẫn nhìn tôi, nhìn tới mức tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Qua một giây,hai giây, ba giây, hắn mới chậm rãi mở miệng, “Tốt lắm!!”

Tôi không hiểulắm nên cứ nhìn ánh mắt đầy ý cười của hắn.

Đây là ý gì?

Có phải haykhông hắn sớm chờ tôi chui đầu vào lưới a.

Tuy nhiên tôichưa kịp suy nghĩ nhiều, trên đầu đã xuất hiện một bóng ma.

Ngẩng đầu nhìn,đúng là thầy giáo văn.

Thầy nhìn tôi vàKhang Duật, tay cầm phấn run run tới mức sắp bóp nát viên phấn, sau đó đẩy gọngkính sáng lóe lên.

“Cái gì tốt lắm,có thể cho tôi nghe một chút không.”

Ách….

“Ngồi học khôngnghe giảng, còn dám ngồi nói chuyện riêng, có ra thể thống gì nữa không?”

Tôi cúi đầu, tỏvẻ biết lỗi.

“Hai anh chị rađứng bên cạnh bục giảng cho tôi, ăn năn hối lỗi.”

Thời đó là nhưvậy, cho phép phạt đứng.

Vì thế, tôi biai sầu não đứng bên cạnh bục giảng cùng Khang Duật, hứng chịu ánh mắt của cảlớp.

Tôi này lớp trưởng, anh minh quét rác a a a a a a aa!!!!