Niệm Xuân Quy

Chương 48: Dự tiệc (nhị)



Chính đường lớn như vậy đã cókhông ít khách quý.

Mộ Nguyên Xuân hạ thấp tầm nhìn,lộ ra vẻ văn tĩnh nhàn nhã. Mộ Uyển Xuân cũng thu tiễm ánh nhìn, biểu hiện thậpphần đúng mực. Mộ Niệm Xuân không có gì cố kị, ngẩng đầu nhìn mọi thứ.

Nhìn thấy đầu tiên là một quý phụtầm ba mươi tuổi mặc hoa phục. Dung mạo mĩ lệ đoan trang, khóe môi nở nụ cười,những người ở bên cạnh tỏ thái độ hết sức rụt rè.

Quý phụ hoa phục này, là thái tửphi Du Thị.

Thái tử phi xuất thân hiển hách,là đích nữ duy nhất của Trấn quốc công phủ. Chưa xuất giá vốn là vị tiểu thưtài mạo song toàn trong kinh thành. Nếu không ngoài ý muốn, tương lai thái tửđăng cơ vi đế, nàng chính là chủ lục cung, thân phận cao nữ tử cao nhất ĐạiTần.

Thân phận cao quý như thế, mọingười uốn mình cũng là bình thường.

Đứng bên cạnh Du Thị là mấy phụnhân hoa phục, hiển nhiên đều là nữ quyến huân quý, ai nấy đều khí chất hoa lệ.Nói cười đều toát ra quý khí. Cạnh những người đó phần lớn là một hai cô nương.Ai nấy đều tướng mạo khí chất bất phàm.

Đây là những nữ quyến đứng đầu ĐạiTần!

Trương Thị Ngô Thị ngày thường đilại chủ yếu là gia quyến quan văn, chưa bao giờ giao tế qua nữ quyến những giathế này. Trong lòng sinh ra áp lực, nhanh chóng liếc nhau một cái, sau đó hítsâu một cái, tiến lên đi lễ vấn an.

Đột nhiên xuất hiện một gương mặtmới, nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người.

Trương Thị Ngô Thị dung mạo đềubình thường, mặc đồ mới, thần sắc có chút mất tự nhiên, không tính đáng chú ý.Bất quá, ba cô nương phía sau đều thập phần xuất chúng.

Một thiếu nữ mặc quần áo xanhthanh nhã dịu dàng, một thiếu nữ mặc quần áo hồng kiềm diễm xinh động lòngngười, một thiếu nữ nhỏ nhất một thân áo quần vàng nhạt, mặt mày như hoa, đôimắt linh động.

Thái tử phi mỉm cười cùng TrươngThị, Ngô Thị hàn huyên vài câu, ánh mắt rơi trên người ba vị tiểu thư Mộ gia.Trong lòng không khỏi âm thầm một tiếng thở dài.

Đã sớm nghe Mộ gia gia giáo nghiêmcẩn, nhi nữ rất đoan chính. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. MộTrường Hủ đã thập phần xuất sắc, ba vị tiểu thư Mộ gia cũng vô cùng có khíchất. Nhất là thiếu nữ một thân áo xanh dịu dàng, dung mạo mĩ lệ, khí chất ưunhã, vừa nhìn đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc.

Ba tỷ muội Mộ gia cùng tiến lênthi lễ: “Kiến quá thái tử phi.”

“Mau miễn lễ.” Thái tử phi mỉmcười: “Mộ thái phó bác học đa tài, tôn nữ cũng rất xinh đẹp.”

Trương Thị khiêm nhường: “Thái tửphi quá khen.”

Chỗ này tập hợp nữ quyến huân quý,ba vị tiểu thư Mộ gia chiếm được lời khen của thái tử phi, đối với Mộ gia tuyệtđối là nâng cao thể diện, cũng là nhân cơ hội để mọi người lưu lại ấn tượng.Nếu ở yến hội biểu hiện xuất sắc, danh tiếng tiểu thư Mộ gia sẽ truyền rấtnhanh.

Ngay tại giờ phút này, lại cókhách nhân tiến vào.

Thái tử phi nhìn qua, tự mình rađón.

Đám người Trương Thị lập tức luira phía sau, đưa mắt nhìn theo. Có thể khiến thái tử phi tự mình chào đón,đương nhiên không phải bình thường.

Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu, dẫn theohòn ngọc quý duy nhất trên tay: Lục Vô Song.

Cách nhiều bóng người, Mộ NiệmXuân không nhúc nhích đánh giá vị Lục đại tiểu thư này.

Mày liễu mắt hạnh, mũi cao, mộtthân áo hồng, ánh mắt uy vũ, tựa như đóa mẫu đơn, mĩ lệ lại chói mắt. Nhìn lại,Mộ Uyển Xuân cũng một thân áo hồng không khỏi ảm đạm.

Thân là đích nữ duy nhất Vĩnh Ninhhầu phủ, dung mạo lại xuất sắc như thế, xứng đáng đứng bên cạnh Tề vương điệnhạ, thậm chí là còn hơi ủy khuất.

Thái tử phi cùng phu nhân VĩnhNinh hầu thập phần quen thân, rất sôi nổi trò chuyện, còn kéo tay Lục Vô Songkhen một phen.

Lục Vô Song mím môi cười, tự nhiênđáp lời: “Thái tử phi quá khen, cháu đỏ hết mặt rồi.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Lục Vô Song vừa xuất hiện, gần nhưmọi tiểu thư khác đều bị lu mờ.

Mộ Uyển Xuân không kiềm được hừmột tiếng, bĩu môi, ghé thấp tai Mộ Niệm Xuân nói: “Thần khí cái gì, không phảivì xuất thân sao?” giọng nói rõ vị chua.

Mộ Niệm Xuân cười cười, nhìn MộNguyên Xuân một cái.

Mộ Nguyên Xuân im lặng quan sátLục Vô Song, trong lòng âm thầm suy đoán sức nặng đối phương.

Luận tướng mạo tài tình, cô ta tựxem không thua bất luận kẻ nào, duy nhất kém hơn chính là gia thế. Mộ gia thanhdanh thanh quý, nhưng chỉ là Hàn lâm, không thể so sánh với Vĩnh Ninh hầu phủquyền lực.

Mộ Niệm Xuân nhìn Mộ Nguyên Xuânkhẩn trương, không khỏi âm thầm buồn cười. Thực hiển nhiên, Mộ Nguyên Xuân đãđem Lục Vô Song thành kình địch của mình.

Sự thật, phu nhân Vĩnh Ninh hầucũng động tâm tư với vị trí thái tôn phi này. Nề hà một nỗi Lục đại tiểu thưmột lòng luyến mộ Tề vương, không phải hắn không lấy chồng. Cuối cùng, phu nhânVĩnh Ninh hầu cũng không lay chuyển được tâm ý nữ nhi.

Lúc sau, lại có không ít khách quýkéo tới, trong đó đủ các thiếu nữ tài mạo song toàn. Tam tiểu thư Bình Viễn hầuphủ, dung mạo thanh lệ cử chỉ văn nhã. Còn có Lục tiểu thư Trấn quốc công phủ,đoan trang tú lệ.

Rất nhanh đã đến đông đủ.

Mộ gia cùng La gia là thông gia,gặp nhau biểu hiện thập phần khách khí, hàn huyên vài câu, Mộ Nguyên Xuân mớimỉm cười tiến lên, thân thiện hô: “Đại cữu mẫu, hôm nay nhị cữu mẫu, tam cữumẫu không tới sao?”

Lý thị cười nói: “Nhị cữu mẫu cháuhôm nay có chút không khỏe, tam cữu mẫu thì có bầu, cho nên chỉ có mình ta.”|

Phía sau Lý Thị là một cô nương cóđôi mắt to tròn, là Bát tiểu thư La gia, La Kỳ, cũng là muội muội La Ngọc.

Mộ Nguyên Xuân cười gọi: “La biểutỷ.”

Ở La gia nhiều năm, Mộ Nguyên Xuâncùng đám biểu tỷ muội ngoài mặt hòa hợp, giao tình thì không quá thân thiết.Quan hệ thân cận nhất chính là La Kỳ. La Kỳ tính tình ngay thẳng, nhìn thấy MộNguyên Xuân thì vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay cô ta trò chuyện.

“Không biết mấy ngày nay thất cabận việc gì, đã lâu không về nhà.” La Kỳ hờn giận mở miệng.

Nhắc tới La Ngọc, Mộ Nguyên Xuânhơi khựng lại, tuy nhiên liền cười nói: “Thái tôn học hành vất vả, huynh ấy làthư đồng thái tôn, dĩ nhiên cũng bận rộn.”

“Bận thế nào cũng phải về nhàchứ!” La Kỳ vẫn hờn dỗi, lại nháy mắt cười hỏi: “À,… mấy ngày nay huynh ấy cóqua gặp muội không?”

Tâm tư La Ngọc đối với Mộ NguyênXuân, ở La gia sớm không phải bí mật gì. La Kỳ tự nhiên biết rõ, cố ý trêughẹo.

Mộ Nguyên Xuân đỏ mặt, mất tựnhiên nói: “Không có.”

La Kỳ đang muốn hỏi tiếp, MộNguyên Xuân đã nhanh chóng đổi đề tài: “Kỳ biểu tỷ, hôm nay Hà Hoa yến có dụngý gì, tỷ biết không?”

Má La Kỳ hơi hồng nhưng miệng nói:“Thái tử phi mở yến hội mà thôi, có thể có dụng ý gì.”

Mộ Nguyên Xuân cười không đáp.Trong lòng yên lặng xếp La Kỳ vào danh sách đối thủ.

Số lượng khách tới hôm nay khoảngbốn năm mươi người.

Thái tử phi cười nói: “Thỉnh chưvị rời bước tới hoa sảnh, thức ăn và rượu nhạt đã chuẩn bị đủ rồi.”

Giọng vừa dứt, liền có mấy mamaquản sự đi lên, cười dẫn đoàn, nữ quyến Mộ gia gần như đứng cuối cùng. Tiến vàohoa sảnh, chỉ còn bàn tiệc ở một góc không có ai, đám người Trương Thị đànhngồi vào đó.

Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân tronglòng đều có chút không thoải mái, Mộ Niệm Xuân thì rất hợp ý. Ngồi ở góc khôngai chú ý, rất tự do tự tại.

Thức ăn được bày lên. Tuy mỗi bànkhông nhiều nhưng rất tinh xảo mỹ vị.

Mộ Nguyên Xuân ăn uống nhẹ nhàngchậm rãi, Mộ Uyển Xuân vốn tham ăn nhưng thấy thế cũng kiềm chế. Các thiên kimkhuê các, nếu ăn phát ra tiếng quá lớn, ăn quá nhiều sẽ bị cười nhạo.

Chỉ duy nhất một thiếu nữ ngồicùng bàn, đôi đũa không hề dừng, một mực tiến.

Ánh mắt mọi người vô ý cố ý dừngtrên khuôn mặt vị tiểu thư này, ý cười nhạo rõ ràng. Tiểu thư này không quantâm, tiếp tục ăn không ngừng.

Mộ Uyển Xuân ho khan một tiếng,lặng lẽ kéo vạt áo Mộ Niệm Xuân dưới bàn nhắc nhở nàng.

Mộ Niệm Xuân có chút khó hiểu nhìncô ta: “Tam tỷ, tỷ kéo muội làm cái gì, muội đang ăn.”

Mộ Uyển Xuân: “…”

Mọi người cố gắng kìm chế khôngbật cười, hai má Mộ Uyển Xuân hồng lên, căm giận thu hồi tay, oán hận thầmnghĩ. Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, không biết người ta đang cười ngươi sao!

Dùng bữa xong, mọi người rời bướctới hoa viên cạnh hồ sen.

Hà Hoa yến, lúc này mới xem nhưchính thức bắt đầu!

Giữa hè, không tránh được khí trờinóng bức. Cũng may bên hồ sen có sáu lương đình. Mỗi lương đình có tám chỗngồi, bên trong bày trà nước cùng các thức quả tươi. Để bớt hơi nóng, bên cạnhmỗi lương đình đều đặt hai bồn băng. Có các nha hoàn phẩy quạt ở cạnh.

Đoàn người Mộ gia tự động ngồixuống lương đình xa nhất.

Nhạc dạo, một đoàn vũ cơ xuấthiện.

Ngồi trong lương đình, ngắm nhìnnhững bông sen tươi mát, nghe ca múa, tâm tình thực tốt.

Chỉ bất quá, mọi người không có ýnày.

Sau khi khúc ca múa kết thúc, tháitử phi mỉm cười đứng dậy, thanh âm không cao không thấp, vừa đủ nghe: “Hôm naythỉnh chư vị phu nhân tiểu thư tới thưởng sen, mọi người đừng quá gò bó. Hômnay vừa lúc hoa sen nở, không bằng thỉnh chúng vị tiểu thư lộ ra sở trường, haylàm vịnh thơ về hoa sen? Lấy thời hạn một nén nhang, sau đó đọc để mọi cùngphẩm. Người đứng đầu có thể chọn một bông hoa sen trong hồ.”

Quả nhiên là vịnh thơ hoa sen!

Trong mắt Mộ Nguyên Xuân lóe lênánh sáng, khóe môi khẽ cong lên.

Mộ Niệm Xuân như có như không nhìnMộ Nguyên Xuân một cái, ý vị thâm trường.