Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 262: Tâm ma kiếp



Bạch Dữ giật mình tỉnh lại, ánh trăng mười lăm càng về khuya càng sáng đến chói mắt, thế nhưng hắn lại thấy khủng hoảng vô cùng khi phát hiện không thấy tiểu chút chít vốn nên nằm ngủ bên người hắn đâu.

Hắn đùng một phát phóng đi, mém chút là ngã lộn mèo, hình tượng gì đó mất hết, chỉ kịp khoác lên một tấm áo.

Dù hốt hoảng như vậy nhưng hắn vẫn không quên bản năng của một cường giả, lăn được hai bước đã nhớ dùng nguyên thần đi tìm kiếm thân ảnh của đạo lữ hư hỏng nữa đêm không ngủ chạy đi đâu mất của mình. Đến khi nhìn thấy thân ảnh của nó mới nhẹ nhõm mà thở ra, tốc độ dưới chân còn nhanh hơn... À không, hắn dùng cả xuyên qua không gian để đến vị trí của tiểu chuột cách đó một trượng.

Đài độ kiếp.

Ngọn núi của Bạch Dữ có một đài độ kiếp là chuyện cả hắn và tiểu chuột đều biết, họ cũng từng ở đây cùng nhau độ bao nhiêu là lần.

Nhưng ngoài cần phải độ kiếp ra thì họ sẽ không ở nơi này. Không rõ là vì nguyên nhân gì, Bạch Dữ cảm thấy nơi này sau khi tiểu chuột xuất hiện lại cho hắn một loại cảm giác rất quỷ dị. Thời điểm phát hiện thân ảnh của tiểu chuột hắn thở ra, nhưng nhận ra nơi nó đang ở thì tim còn đập mạnh hơn, như muốn văng ra khỏi lòng ngực. Hắn đã bao lâu không có thất thố như vậy rồi?

"Bạch Cửu!"

Một tiếng gọi xé gió vang lên, dọng mạnh vào linh hồn đang lạc trong hồi ức do tâm ma kiếp tạo ra của Bạch Cửu. Đồng thời, nó còn nổ tung khắp Long Giới, phàm là sinh mệnh còn hô hấp đều bị tiếng gọi này đánh cho từ trong nhập định tỉnh lại, suýt thì tẩu hỏa nhập ma.

"Đây là sao vậy!?"

Bạch mẫu giật cả mình, hoảng sợ nắm áo phu quân nhà mình hỏi.

"Là Dữ nhi. Đi thôi!"

Bạch Mặc vừa nói vừa cuốn lấy bà, chớp mắt đã biến thành một con bạch long bay đi.

Cùng lúc đó, Bạch Thương cũng lao ra khỏi động phủ của ông.

Một số tộc nhân không hiểu rõ còn muốn tiếp tục nhập định lại phát hiện bản thân không thể nào tỉnh tâm, trong không gian như có từng luồng uy áp ép đến họ đạo tâm bất ổn, khiếp sợ vô cùng. Không thể làm gì khác, họ phải hướng về nơi phát ra tiếng thét kia mà tìm nguyên nhân.

Cứ như vậy, cả Long Giới đều bị kinh động.

Còn trong long tộc mộ địa, thánh địa Long Giới, trong tầng cao nhất của tàng bảo các, rồng rồng đều cách không nhìn về một nơi nào đó trong Long Giới, vẻ mặt thỏa mãn lại cơ đơn, kích động trộn lẫn mà cảm thán:

"Thời cơ đến rồi..."

"Gần năm mươi vạn năm nay long tộc cuối cùng cũng có người phi thăng."