Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 309: Lỡ như có thể



Chương 309: Lỡ như có thể

"A..." Hà Nhạc Nhạc gắt gao che đôi môi của mình lại, đem tất cả rêи ɾỉ khó nhịn đặt ở cổ họng hóa thành tiếng hừ nhẹ.

Phía sau là mặt gương trang điểm lạnh lẽo cứng rắn, cách lớp quần áo mỏng manh dán lên thân hình nóng như lửa của cô, quần dài dưới thân đã bị cởi ra từ sớm, đặt trên mặt đất hỗn loạn, một cái ống quần còn đặt trên mặt giày da của nam nhân, giống như không cam lòng bị vứt bỏ.

Một đợt kɧoáı ©ảʍ rung động cả người từ giữa hai chân truyền đến, cổ họng Hà Nhạc Nhạc nghẹn lại, thân thể căng thẳng, đến chóp mũi bật ra tiếng rêи ɾỉ cũng im bặt lại.

Khẽ hôn lên mu bàn tay đang che miệng của cô, giống như lông vũ mềm mại kỹ càng liếm qua, lại làm cho làn da cả cơ thể giống như bị điện giật mà run rẩy, trong bụng đau xót, cả thân thể như lạc vào tiên cảnh.
Mặt Tần Chi Tu đầy ý cười, thân thể trải qua một trận kịch liệt co rúm phóng thích du͙© vọиɠ phủ đầy mồ hôi trong suốt. Nhưng không đợi cô gái trong lòng chậm lại, ngón tay của hắn lại bắt đầu chạy khắp những chỗ mẫn cảm trên người cô, lay động tình triều trên khắp cơ thể cô.

"Tu, Tu... Ngoài, bên ngoài còn có nhân viên làm việc, chúng ta, chúng ta trở về lại ── ừ a..." Sau khi biểu diễn Tần Chi Tu cuồng dã, gợi cảm, kích tính, cố chấp, ma mị làm cho cô chống đỡ không được!

Khi cô đi vào phòng trang điểm đã bị hắn hôn nóng bỏng, căn bản chưa cho cô một tí cơ hội phản ứng, khi quần áo đã bị hắn cởi ra, cô mới nghe được tiếng của Quý Tiết nói:

"Mình và bọn Tiểu Chu dẫn đám fan đi trước, đợi lát nữa các cậu tự mình về khách sạn, cẩn thận một chút."
Sau đó lại ...

"A... Tu ── a..."

"Anh yêu em... Cảm ơn, em đã đến đây."

Giật mình, cô nhìn đôi mắt sáng rực của Tần Chi Tu, phảng phất như bị dụ hoặc ôm lấy cổ của hắn, hôn lấy môi hắn, hai chân gắt gao bò lên thắt lưng săn chắc của hắn, đem phân thân cứng như đá của hắn xâm nhập thật sâu vào trong thân thể.

"... Em cũng yêu anh."

Tần Chi Tu còn có công việc, Hà Nhạc Nhạc mang theo cả người đầy dấu hôn theo Nhậm Linh Vũ cùng nhau từ thành phố G đến thành phố S, cho đến khi về đến nhà trọ cô mới từ trong mơ tỉnh táo lại. Ngay cả khi đã làm với Tu rất nhiều lần rồi, nhưng mà, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Tu trên sân khấu ánh sáng vạn dặm đó, Tu mới nhấc tay một cái đã được ngàn vạn cô gái thét chói tai, Tu vừa mới mở miệng một cái trái tim mọi người đã chập chùng theo, cô kích động không kiềm chế được, khi bị hắn ôm vào lòng, khi bị hắn vội vàng giữ lấy, khi kịch liệt hoan ái, lần đầu tiên cô dâng lên một niềm kiêu ngạo mãnh liệt ── hắn là của cô! Tu, là của cô! Tu, cả đời cô cũng không muốn buông tay ra!
Không phải vì hắn muốn cô, mà là vì cô muốn hắn!

"Nhạc Nhạc, đã trở lại rồi sao, mệt không? Buổi tối muốn ăn cái gì?" Lê Dĩ Quyền không biết khi nào đã trở về nhà trọ, ngồi ở trên sô pha mỉm cười nhìn cô.

L... Làm sao đây? Càng ngày cô càng có lòng tham, càng ngày cô càng không giống bản thân mình.

Giống như muốn đem khuôn mặt của hắn khắc sâu vào trong đầu óc, ánh mắt cô tham lam cố chấp nhìn từng đường cong nhỏ trên mặt hắn.

Không hay không biết, L đã vào ở trong nhà trọ hơn nửa tháng. Mới vài ngày đầu hắn vẫn còn ở phòng khách lầu một, sau khi cô tập huấn trở về liền phát hiện, một khoảng ở lầu một đã được sửa chữa làm thành phòng tập thể thao, mà lầu 7... lại thành tầng của L.

Cô không biết trong lúc đó bọn họ đã nói chuyện như thế nào, đạt thành nhận thức chung như thế nào, cô đã không còn nhìn thấy vẻ không đồng nhất trên mặt bọn họ nữa... bao gồm cả Thân Đồ Mặc.
Sau khi tập huấn trở về, cô cố ý tránh mặt L, vì chuẩn bị cho cuộc đấu bán kết, ban ngày đi học, buổi tối trừ khi ăn cơm toàn bộ thời gian cô đều ngâm mình trong phòng ghi âm của Tu, cho đến khi bị mấy nam nhân xách ra ngoài.

Cô đang trốn tránh cái gì?

Nghĩ lại Tu trên sân khấu, nghĩ đến Nguyễn Lân trên màn ảnh, ảnh chụp của Quý Tiết, Mục Duy cầm máy chụp ảnh... lại nhìn L trước mặt.

Cô nhất định là cô gái có lòng tham lại vô sỉ nhất trên đời! Thế nhưng, thế nhưng...

Muốn tất cả bọn họ!

Không phải ngắn ngủi trong chớp mắt, cũng không phải mấy tháng, vài năm, mà là ── cả đời!

Lý trí nhắc nhở cô, cảnh cáo cô, kêu cô không được giả vờ ngớ ngẩn nữa, không cần hy vọng xa vời, không cần đi vào đường cùng, nhưng du͙© vọиɠ mãnh liệt dưới đáy lòng lại đè ép tất cả lý trí!
Lỡ như có thể?

Nếu như cô có thể, có thể đứng ở nơi cao nhất giống như bọn họ, có thể chói mắt giống như bọn họ, được mọi người tán thành được mọi người yêu thích, có phải cô cũng có tư cách hay không ── vĩnh viễn ở bên cạnh bọn họ?

"L... Anh còn muốn 'thi lại' không?"

Ánh mắt Lê Dĩ Quyền chợt thay đổi.

Trượt xuống sô pha, ngồi chồm hỗm ở trước người hắn, nhìn đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng bao dung của hắn, cô cố lấy dũng khí gắt gao đặt tay lên vai hắn.

"Thực xin lỗi."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Em đã nói với anh chưa... Em đã thích anh thật lâu, rất lâu rồi."

"... ừ." Ôm lấy thân thể của cô, Lê Dĩ Quyền khẽ lên tiếng.

Hắn đương nhiên biết, phải biết. Nếu không sao hắn có thể chịu đựng được cô nhiều lần từ chối và trốn tránh hắn, nhẫn nại nhìn thấy cô ở trước mặt mình lần lượt bị nam nhân khác ôm vào trong ngực?
"Thực xin lỗi..."

"Đứa ngốc, em có lựa chọn của em, anh cũng có của anh, không có gì phải 'xin lỗi'."

Chủ động hôn lên đôi môi cô đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, ôm lấy thân thể chân thật ấm áp không thể chạm đến trên internet ── ông trời đã rất ưu ái cô!

"Không ──" khi Lê Dĩ Quyền ôm lấy eo cô chuẩn bị lên lầu, Hà Nhạc Nhạc với khuôn mặt nhỏ nhắn ngăn hắn lại. "Chờ, chờ em được chọn."

"20? Ngày mai là cuộc thi đấu loại trực tiếp của cuộc thi《 Nữ hoàng 》 chính là trận đấu "24 + 6 chọn 20" .

"Ừ."

"Cũng đúng, cũng không thể làm cho thí sinh lồng tiếng trước khi thi đấu bị mất tiếng được."

"L!"