Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 307: Cô gái duy nhất



Chương 307: Cô gái duy nhất

Thân thể còn đang trong cao trào co rút không ngừng lại bị nam nhân mạnh mẽ xuyên vào đâm sâu như thế, Hà Nhạc Nhạc khuây khỏa nâng thắt lưng, bộ ngực no đủ mê người đứng thẳng, câu dẫn hai nam nhân cúi đầu hái.

Quý Tiết không chút khách khí với lên một bên tuyết nhũ, cúi người cắn một ngụm, thắt lưng không có chút sẹo lồi va chạm nhanh mạnh vào hoa huyệt đầm đìa dâʍ ɖị©ɧ sít chặt, tốc độ nhanh chóng, nhưng mỗi lần lên xuống đều đem côn ŧᏂịŧ đâm sâu xuyên thấu vào hoa huyệt, hơn mười cái rút cắm đã làm cô gái nhỏ nhắn dưới người đỏ bừng, nước mắt đong đầy.

"Ừ a... Quý, Quý Tiết, đừng, a... Đừng, bắt nạt em, như vậy..." Ôm lấy đầu vai của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc nhịn không được cầu xin tha thứ ngay từ đầu. Bởi vì nếu như Quý Tiết muốn ép buộc cô, cô ứng phó với hắn cũng đã khó khăn rồi, sao còn chịu được thêm Nguyễn Lân nữa?
Quý Tiết đang hút cắn nhũ nhọn ngẩng đầu lên, đem nhũ nhọn mềm mại đáng yêu cắn nuốt kéo ra, cuối cùng 'ba' một tiếng buông ra, làm cho đầṳ ѵú xinh đẹp ở trước mặt tạo ra một đường vòng mê người.

"Cái này... không được." Trêu tức nhìn vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc uất ức, Quý Tiết gắt gao đè nặng thắt lưng cô, côn ŧᏂịŧ hung hăng nghiền nát hoa tâm đã bủn rủn.

"Không, a a... Nguyễn, Nguyễn Lân..." Hà Nhạc Nhạc cầu cứu nhìn về phía Nguyễn Lân, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Lân buộc chặt, du͙© vọиɠ trong ánh mắt nồng đậm như một ngọn lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đặt trên côn ŧᏂịŧ của hắn cũng hơi hơi rung động, côn ŧᏂịŧ bị cô ngậm nuốt dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng dâʍ mỹ.

"A... Ha a..." Hà Nhạc Nhạc thở gấp vỗ vỗ vai Quý Tiết.
Quý Tiết quét mắt nhìn dịch bôi trơn trong tay Nguyễn Lân, kéo Hà Nhạc Nhạc ôm ngược vào trong ngực ngồi trên sô pha, "Biết đau lòng cho Nguyễn chủ quặng mỏ, hừ? Không sợ anh ghen sao?" Đem hai chân cô tách rộng ra đặt lên hai bên sườn hắn, Quý Tiết lôi kéo cánh tay trái của Hà Nhạc Nhạc, một lần nữa từ phía sau đâm vào hoa huyệt vừa mới thu nhỏ khe thịt lại, chậm rãi rút cắm.

"Ai kêu anh, ừ a... cũng không, đau lòng em... A..." Thấy Nguyễn Lân đi tới trước người mình, Hà Nhạc Nhạc thuận tiện mở cái miệng nhỏ nhắn ra ngậm lấy côn ŧᏂịŧ cao thẳng đứng của hắn, dưới tiết tấu đâm vào rút ra dưới thân mà cố gắng hút lấy cự vật thô to của Nguyễn Lân, tay phải cũng nắm lấy phần không thể ngậm hết ân cần vuốt ve.

Cô không có hận hắn, cô nói cô không buông tay hắn được... sau khi biết được hắn đã hủy hoại cuộc sống của cô, cảm ơn trời đất để cô ở bên cạnh hắn!
Từ máu đến lỗ chân lông, sôi trào run run, Nguyễn Lân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc lên rút côn ŧᏂịŧ ra, quỳ một gối, trong biểu cảm khó hiểu của cô hôn lên đôi môi đang khé nhếch của cô, cắn nuốt tất cả trong miệng cô.

"A ừ..." Cánh tay phải đặt lên cổ Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc dụng tâm hôn trả hắn, nhưng dưới thân tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho lực chú ý của cô bị phân tán.

Cô là của hắn, cô gái duy nhất!

Nắm lấy eo nhỏ của cô, Nguyễn Lân đẩy Hà Nhạc Nhạc ngã trên người Quý Tiết, hai tay nâng hai chân cô lên, thắt lưng như hổ liền đẩy vào bổ sung cho 'chỗ thiếu' mà hắn mới chế tạo ra.

"A ──" thân thể trong chớp mắt liền thay đổi người, Hà Nhạc Nhạc khó nén được ý nghĩ xấu hổ kẹp chặt tiểu huyệt lại, kẹp mạnh làm Nguyễn Lân không thể khống chế được phải đứng lên.
"Cậu ──" Quý Tiết vừa muốn nổi bão liền thấy Nguyễn Lân đem dịch bôi trơn ném đến bên cạnh hắn, "Mẹ nó!" Thấp giọng chửi một tiếng, hắn lấy dịch bôi trơn đổ ra, chìa tay đưa về cúc huyệt phía sau của Hà Nhạc Nhạc.

"Chết tiệt!" Nguyễn Lân kịch liệt rút cắm làm cho thân hình mềm mại của Hà Nhạc Nhạc nặng nề ma sát với ngực bụng hắn, cả người lay động, cổ họng rêи ɾỉ, hắn bất chấp tất cả, chỉ đợi đem hai ngón tay chọc vào cúc huyệt của cô.

"A a ── "

Phía trước tê dại phía sau căng mỏi, giống như cả người đều bị bọn họ xuyên thấu, Hà Nhạc Nhạc thét chói tai, hai côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể cô khi thì dịu dàng khi thì thô bạo xâm phạm, cô cũng không biết đâu là tê dại đâu là căng trướng, chỉ còn tê ngứa đến tận xương tủy làm cho cô thét chói tai.
"Bíp ──" Âm thanh thang máy truyền đến.

Hà Nhạc Nhạc đột nhiên trong cơn mê tình bình tĩnh lại ── L!

"Huhu..."

"Ừ ── Nhạc Nhạc, thả lỏng..."

Hai cái tiểu huyệt đột nhiên co rút nhanh xoắn chặt côn ŧᏂịŧ làm Nguyễn Lân và Quý Tiết trán nổi gân xanh, suýt nữa thì tước vũ khí, hai người chỉ có thể cắn răng ôm eo nhỏ của cô, đầṳ ѵú bị hút mạnh, làm cho cô đồng thời đặt được cao trào.

"A a a a ── "

L...

Khi ý thức dần dần xa đi, hai giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt của Hà Nhạc Nhạc, nhưng lại bị cô ép trở về, hòa nhập vào hai tròng mắt khép kín.

Ôm lấy người yêu bị làm đến ngất đi, Nguyễn Lân liếc mắt nhìn hai người cách đó không xa, bước đi về phía phòng của Hà Nhạc Nhạc.

Quý Tiết ngồi trên sô pha lấy lại sức lực một chút, thu dọn quần áo, đứng dậy đi về phía thang máy. Ngay khi đi qua Mục Duy và Lê Dĩ Quyền, Quý Tiết mở miệng nói:
"Tiến vào, có thể, nhưng muốn mang cô ấy đi ── tôi liền cắt ... của anh nhét vào cổ họng của chính anh."