Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 306: Không còn kịp rồi



Chương 306: Không còn kịp rồi

Hà Nhạc Nhạc nghĩ hoài cũng không nghĩ tới việc Nguyễn Lân và Quý Tiết không để ý đến cô là vì chuyện 'chứng sợ hãi', lại hỏi kỹ càng hơn, hai người đều nhăn nhó đứng lên, cảm thấy cô không đặt bọn họ ở trong lòng.

Bình tĩnh lại một chút, hình như cô chưa từng nói với bọn họ chuyện của mình. Từ khi biết được chuyện của mình do chính bản thân nói ra có khả năng bị người khác thêm mắm dặm muối để thay đổi hoàn toàn, rồi sau đó bọn họ lại nói là 'Hà Hoan chính miệng nói', cô thường có thói quen im lặng. Đối với Linh Vũ, cô cũng thường xuyên thuận miệng mới nói tới, không phải không tin tưởng, mà thật sự là thói quen. Cô không nghĩ tới thói quen này của cô sẽ làm cho bọn họ cảm thấy bị xa cách, sẽ... uất ức như vậy.
Tựa vào người Nguyễn Lân, cô nhẹ nhàng chậm chạp nói về thời thơ ấu của mình, khi cô học tiểu học, tránh nặng tìm nhẹ nói về lời đồn đãi kia, rồi đoạn bóng tối kéo dài ngày đêm, rồi nói về thời gian vui vẻ khi học đại học và rất nhiều chuyện thú vị với Linh Vũ, rồi nói đến khi cô ký hợp đồng tiến vào nhà trọ như thế nào.

Nghe cô nói xong chuyện xưa vui vẻ của mình và Nhậm Linh Vũ, trên mặt hai nam nhân lộ vẻ tươi cười nhưng trong lòng máu tươi đầm đìa. Nghĩ đến những tổn thương của cô, nghĩ đến dáng vẻ nho nhỏ bất lực run rẩy khóc lóc của cô trong ánh mắt ác độc của mọi người, bọn họ hận không thể làm thời gian quay lại, gϊếŧ chết tất cả yêu ma quỷ quái tàn nhẫn đối với cô, bảo vệ cô!

"Rồi lại, gặp tên trứng thối là anh... !" Xoa bóp gương mặt nhẵn mịn của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc tức giận nói.
"A... Đúng ──" Nguyễn Lân đột nhiên thu nhỏ miệng lại, sắc mặt thay đổi, "Em, em nhớ lại?"

"À... Nghĩ, nhớ lại cái gì?" Giả ngu nhìn hai người, "Ai nha, đã trễ như thế rồi, em đi xem Chi Tu, hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Nhạc Nhạc!" Nguyễn Lân kiềm eo nhỏ cô lại, nhìn chằm chằm ánh mắt tránh né của cô, "Em đã nhớ lại đúng hay không?"

Cô nhớ lại! Không biết khi nào đã nhớ lại! Nhưng ── không có rời đi! Vẫn còn ở lại bên cạnh hắn! Không có oán hắn, không có hận hắn, vẫn ôm hắn, nằm ở trong lòng hắn...

Quý Tiết cũng khẩn trương đứng lên, nhìn Hà Nhạc Nhạc giãy ra khỏi người Nguyễn Lân, hắn lập tức ôm lấy cô.

Biết giấu giếm không được, Hà Nhạc Nhạc buông đôi mắt xuống gật gật đầu.

"Không, không hận anh?" Giọng nói run rẩy.

Hà Nhạc Nhạc chậm rãi nâng mắt, "Hận... nhưng đã không còn kịp rồi, đã sớm... không bỏ xuống được." Dưới sự cô đơn và nhục nhã, hưởng qua tình yêu và được yêu, cô không thể buông tay bọn họ.
Nước mắt ẩn hiện, trong khóe mắt cô rơi xuống, Nguyễn Lân nâng tay che khuất ánh mắt của cô, hôn thật sâu lên đôi môi thơm ngọt của cô, hút lấy cánh môi mềm mại, khuấy trộn cái lưỡi nhỏ ẩm ướt thơm tho, hấp thu nước bọt ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Anh cũng muốn." Quý Tiết đi đến phía sau Hà Nhạc Nhạc, ôm lấy thân thể cô, làm cho cô chuyển người đối diện với hắn quỳ đứng ngay bên chân của Nguyễn Lân, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của cô, hôn thật sâu, hai tay thuần thục cởi nút thắt quần áo của xô, nhanh và gọn đem tất cả quần áσ ɭóŧ, áo ngực của cô quăng qua một bên, một tay dâʍ mỹ xoa lấy hai đóa hoa tuyết trắng mềm mại của cô.

"A ừ ── "

Quần bò bị Nguyễn Lân phía sau kéo xuống một nửa, thắt lưng mẫn cảm, xương cụt, kiều mông đều bị Nguyễn Lân giữ lấy.
Không, không được, L, L còn đang ở nhà trọ ── không, không phải cô, không phải cô đã quyết định để hắn thấy bản thân mình dâʍ ɭσạи không chịu nổi như thế nào sao?

"Cùng nhau...ôm em đi."

Ba ngày, đến ngón tay của cô cũng không chạm qua, lúc này hai người đàn ông cũng không chờ được nữa.

Quý Tiết ôm lấy Hà Nhạc Nhạc ngồi lên sô pha, kéo quần bò xuống, đưa đầu vào giữa hai chân cô, quăng một câu cho Nguyễn Lân với vẻ mặt khó chịu phía sau, "Trên tủ đầu giường của Nhạc Nhạc có dịch bôi trơn."

Không có thời gian so đo với Quý Tiết, Nguyễn Lân vừa cởϊ qυầи áo lộ ra thân hình cao lớn, vừa đi nhanh đến phòng Nhạc Nhạc.

"A..."

Chiếc lưỡi mềm dẻo ấm áp của Quý Tiết cách lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh khẩy liếm làm hoa viên dưới thân tê dại, trong ngoài đều ẩm ướt làm vải dệt dính sát vào hoa hạch, mỗi một lần hắn liếʍ ɭáρ ma sát đều chạm đến hoa đế mẫn cảm vô cùng.
Hoa hạch mượt mà nhanh chóng sưng đỏ hơi hơi gồ lên, cách vải dệt trong suốt đáng yêu run rẩy. Quý Tiết tách lớp vải dệt lên, làm cho vải dệt thấm ướt đè lên hoa hạch bên trong hoa huyệt, rồi tiện tay túm túm mấy cái.

"A a ── Quý, Quý Tiết..." Ma sát thô ráp làm cho dâʍ ɖị©ɧ của cô trào ra, hoa đế khuây khỏa dâʍ ɖu͙© sôi trào lên, eo nhỏ đưa cao đến sát đầu lưỡi hắn, khẩn cầu hắn nhiều hơn nữa.

Móng tay cứng rắn khe khẽ khẩy khẩy hạt đậu đỏ mẫn cảm, sau khi nghe thấy tiếng cô không chịu nổi thét chói tai, Quý Tiết mới cởϊ qυầи lót nhỏ nhắn sắp vắt ra nước, tiếp tục khi dễ đùi cô, chuyên tâm dùng đầu lưỡi chăm sóc hoa huyệt kiều mị giữa hai chân cô.

"A, rất ngứa... Quý Tiết, a a ── "

Cánh hoa đầy đặn bị hắn liếʍ ɭáρ không chỗ nào không ngứa, khi cô cầu xin, hắn lại búng lấy hoa cánh hoa, làm miệng huyệt bủn rủn!
"A ── đừng, đừng liếm, a a..." Nhịn không được nâng cả người lên, ngón tay cầm lấy tóc hắn cũng không dám dùng sức kéo hắn ra, chỉ có thể dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ không ngừng dưới động tác xoay tròn của đầu lưỡi của hắn.

"Cho em... Quý Tiết, em, em muốn..."

"Ra trước một lần đi rồi lại cho em." Quý Tiết đầy vẻ tìиɧ ɖu͙© liếm liếm môi, ngón tay trái bấm lên hoa hạch nghiền nát, hai ngón tay phải xâm nhập vào tiểu huyệt ẩm ướt, rút cắm liên tục làm cô cắn môi hừ hừ, hai ngón tay lại đâm sâu vào trong điểm mẫn cảm trong hoa huyệt.

"Nhanh chút!" Nguyễn Lân trên thân thể trần trụi Nguyễn Lân cầm dịch bôi trơn đang cởϊ qυầи dài, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân dữ tợn đứng thẳng đáng sợ, trên đầu côn ŧᏂịŧ có một giọt trắng trong suốt mượt mà lặng lẽ chảy xuống.
"Gấp cái gì chứ." Nguyễn Lân vừa thúc giục, ngược lại động tác Quý Tiết bắt đầu chậm dần, cúi người ngậm lấy hai đỉnh nhọn trước ngực Hà Nhạc Nhạc, dịu dàng hút cắn.

"Ừ a..." Kɧoáı ©ảʍ trong bụng vốn dĩ đã chồng chất đến cực hạn, hắn đang hoạt động kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, đột nhiên chậm lại làm cho cô nhịn không được. "Nguyễn Lân..."

Buông tay ra khỏi đầu tóc của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc ôm lấy côn ŧᏂịŧ của Nguyễn Lân. Nguyễn Lân đã nhịn đến đỏ mắt, chân ngồi chồm hỗm trên sô pha, ép đầu cô lên côn ŧᏂịŧ của mình.

Nửa nắm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn hung mãnh, Hà Nhạc Nhạc vươn đầu lưỡi liếm lấy lỗ nhỏ trên côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ lại hung hăng cứng thêm một chút nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặn mặn lại trào ra vài giọt đều bị cô dùng đầu lưỡi đảo quanh nuốt lấy toàn bộ.
"Ách ừ ──" Giữa cổ họng Nguyễn Lân phát ra một tiếng gầm nhẹ đè nén, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé phối hợp vuốt ve ma sát côn ŧᏂịŧ và hai tinh hoàn, miệng ngậm lấy đầu côn ŧᏂịŧ phun ra nuốt vào.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cho Nguyễn Lân trừ côn ŧᏂịŧ ra tất cả những chỗ khác đều mềm lại, hắn vội vàng dùng một tay chống vào ghế dựa, mông hơi hơi chuyển động, ngực kịch liệt chập chùng, tham lam hưởng thụ sự âu yếm của cái miệng nhỏ nhắn.

Đôi mắt đẹp phong lưu của Quý Tiết liếc nhìn biểu cảm mê say của Nguyễn Lân, răng giữa hơi dùng sức, động tác đột nhiên nhanh hơn, làm Hà Nhạc Nhạc chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun côn ŧᏂịŧ trong miệng ra rêи ɾỉ.

Xuân triều kí©ɧ ŧìиɧ phun tung tóe giữa mấy ngón tay của Quý Tiết, Quý Tiết rút ngón tay ra, nhìn Nguyễn Lân khiêu khích đưa mấy ngón tay lên lưỡi liếm liếm, rồi mới cởi bỏ thắt lưng, lấy côn ŧᏂịŧ đã trướng đến cực hạn ra ma sát bên ngoài hoa huyệt đang co rút.
"Muốn anh sao?"

"Muốn..."

"Anh là ai?"

"... Quý Tiết, a a ── "

Vọt tới, đâm vào thật sâu, thẳng đến hoa tâm.

Lời nói của tác giả: Nguyễn Lân chỉ có một vài lần chơi NP ~~ còn Quý Tiết này ~ không biết liêm sỉ ~ khi nào cũng có mặt hắn...