Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 150



CHƯƠNG 150:

Sắc mặt Thẩm Phi hơi trầm xuống, có chút trào phúng nói: “Thánh Mặc La Á Qua Đế yên tâm để cô ta ra ngoài? Không sợ người chạy à?”

Đáy mắt Tát Lạc xẹt qua một tia không vui nhưng lại che dấu rất mau, vẫn cung kính trả lời: “Thiếu chủ mẫu sao phải chạy trốn chứ, cô ấy cùng thiếu chủ là lưỡng tình tương duyệt*, có lẽ do thiếu chủ không ở nhà, cô ấy cảm thấy nhàm chán nên mới ra ngoài dạo phố.”

(*lưỡng tình tương duyệt: 2 bên đều yêu nhau)

Đáy mắt Thẩm Phi lướt qua tia lạnh băng, nhưng trên mặt lại treo nụ cười như cũ.

Tát Lạc âm thầm kinh hãi, người đàn ông này đúng là che giấu quá giỏi, rõ ràng hắn cảm nhận được hơi thở tàn nhẫn nhưng nhìn vẻ mặt anh ta đi, ý cười như ánh mặt trời làm gì có tia lạnh lẽo nào chứ.
Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu không nói gì, mà chỉ động đũa dùng cơm, đối với việc Thánh Mặc La Á Qua Đế thích ăn đồ ăn của Hoa Hạ bọn họ cũng biết, cho nên nhìn một bàn món ăn này cũng không thấy kinh ngạc.

Duy chỉ có Mạch Tuyết là cảm thấy bất an, anh cứ có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra khiến anh đứng ngồi không yên.

Bên này Hạ Miều đã mua đủ những thứ cần thiết, cô đang chuẩn bị quay về nhà thì lại đυ.ng phải một đám người, ngay sau đó có một cánh tay vòng qua cổ cô mang theo một mùi gay mũi, Hạ Miều đang định trở tay nhưng cô chợt nghĩ đến gì đó rồi để mặc cho chiếc khăn màu trắng che mũi cô lại.

“Mau! Rời đi!” Một người trong đó phân phó nói.

Những vệ sĩ đằng sau thấy thiếu chủ mẫu của mình bị bắt cóc thì liền vội vàng đuổi theo, nhanh chóng rút súng ra nhưng bởi vì xung quanh quá đông người nên bị ngăn cản tầm ngắm, bọn họ chỉ có thể hét lớn: “Đứng lại!”
Năm kẻ bắt cóc nhanh chóng khiêng Hạ Miều vào một chiếc xe, lúc cửa xe đóng lại thì đồng thời phía sau cũng truyền đến từng tiếng súng dữ dội, bắn vào thân xe bọn họ.

“Không ổn! Đi mau, bọn họ sắp đuổi tới rồi!”

Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một tiếng chói tai, chiếc xe thương vụ cũng theo tiếng vang này mà chạy băng băng, những vệ sĩ của gia tộc Thánh Mặc La Á cũng nhanh chóng lên xe đuổi theo, một người trong đó vội vàng gọi điện thoại thông báo.

Lúc Tát Lạc nhận được điện thoại thì sắc mặt anh ta biến đổi hoàn toàn, vội vàng gọi điện thoại phân phó người đi cứu viện, sau đó gọi cho Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Sau khi Thánh Mặc La Á Qua Đế nhận được điện thoại thì toàn thân như bị một luồng khí lạnh bao trùm, đáy mắt đằng đằng sát khí, vội vã phân phó vài câu với thư ký rồi ném lại một bàn người trong phòng họp.
Thấy Tát Lạc vì một cuộc điện thoại mà sắc mặt tái nhợt, bốn người trên bàn cũng rất tò mò, nhưng khi bọn họ nghe được lời của Tát Lạc nói thì đồng thời sắc mặt cũng thay đổi.

Đặc biệt là Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi, chợt đứng dậy chạy về hướng xe cứu viện.

Ngay cả trên mặt Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt cũng phủ lên một tầng khí lạnh.

Rốt cuộc là kẻ nào có lá gan lớn đến mức dám bắt cóc Hạ Miều? Khả năng lớn nhất chính là kẻ thù của gia tộc Thánh Mặc La Á.

Mà bên này có hai chiếc xe đang chạy cực nhanh trên đường lớn.

“Làm sao đây? Chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo!”

Người lái xe vội vàng nói, trên trán hắn ta toàn là mồ hôi.

Người ngồi ở ghế lái phụ nhìn qua kính chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Tiếp tục tăng tốc độ, nhất định phải cắt đuôi bọn họ, nếu không người cứu viện của bọn họ tới thì chúng ta không thoát được.”
“Mẹ nó!” Người ngồi đằng sau đá vào người Hạ Miều, mắng nói: "Biết thế không nhận vụ làm ăn này!”

Hạ Miều bị đá lăn một vòng nên đầu bị đập vào cửa xe, nhưng mấy người họ cũng không thèm để ý, dù sao cũng chỉ là kẻ hôn mê, bọn họ cần gì phải lo lắng.

“Không phải chúng ta đã biết vụ làm ăn này có tính nguy hiểm rất cao sao? Dù gì đối tượng cũng là người của gia tộc Thánh Mặc La Á, bọn họ chính là Mafia đấy, nhưng đối phương trả tiền quá cao, ba trăm triệu đó, lúc trước tụi mày đồng ý không phải là vì tiền à.”

“Nói cũng phải, chỉ cần cắt đuôi được chiếc xe phía sau, tìm một chỗ luân gian ả đàn bà này rồi hủy thi diệt tích là được.”

Trên chiếc cầu treo có hai chiếc xe chạy băng băng, theo thời gian trôi qua năm người trên xe càng thêm khẩn trương.
Đột nhiên, bởi vì đi với tốc độ quá nhanh nên lúc chuẩn bị vượt lên thì đυ.ng vào chiếc xe phía trước, người đàn ông lái xe vội vàng đánh tay lái sang bên trái, mà chiếc xe ở phía sau không kịp phanh lại nên tông thẳng vào đuôi xe, chiếc xe thương vụ bị đυ.ng bay tới gần rào chắn phía ngược chiều, rồi sau đó bị một chiếc xe buýt chính diện đâm bay khỏi rào chắn.

Mọi người chỉ kịp thấy ở trên cầu có một vật bay ra, rồi sau đó bùm một tiếng, nổ mạnh giữa không trung!

Một tiếng nổ lớn khiến trên cầu hỗn loạn, mà người chứng kiến một màn này cũng đang ở con đường đối diện, bao gồm Thánh Mặc La Á Qua Đế, Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết, Thẩm Nguyệt, Phong Chi Âu.

Thánh Mặc La Á Qua Đế từ xa xa nhìn chiếc xe thương vụ bị hất tung ra rồi nổ mạnh, ngọn lửa hừng hực có thêm vài điểm đen rơi xuống sông, trái tim hắn cũng theo đó mà xiết chặt lại, đặc biệt là biết bọn bắt cóc Hạ Miều cũng đi chiếc xe thương vụ.
Thánh Mặc La Á Qua Đế đau đến mức hít thở không thông, đại não cũng theo tiếng nổ đó mà toạc ra.

“Không…… Sẽ không…… Sẽ không…… Nhất định không phải……” Thánh Mặc La Á Qua Đế tự lẩm bẩm, rồi sau đó giống như kẻ điên hét về phía người tài xế : “Chạy nhanh lên!”

Không phải…… Nhất định không phải đâu……

Bên chiếc xe khác, Mạch Tuyết cũng gấp giọng kêu to: “Mau! Mau đến trên cầu đi!”

Đôi mắt mỹ lệ có hoảng loạn mà xưa nay chưa từng có, l*иg ngực hít thở không thông khiến anh như muốn ngất đi, sẽ không, sẽ không trùng hợp như vậy đâu……

Thẩm Phi thấy Mạch Tuyết như thế, đáy mắt anh cũng hiện lên một mạt khủng hoảng, gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh khói giữa không trung.

Cho dù là Phong Chi Âu hay Thẩm Nguyệt cũng đều lo lắng, một cảm giác không hay dần dần len lỏi.
Hai chiếc xe chạy như điên tới trên cầu, từ xa xa nhìn lại, trên chiếc cầu có khoảng hai mươi người đang chạy tới nơi xảy ra tai nạn.

Người ngồi trong xe sôi nổi ló đầu ra nhìn, tò mò đến cực điểm.

CHƯƠNG 151