Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 151



CHƯƠNG 151

Ai cũng không chú ý tới, có một chiếc đột nhiên dừng lại, rồi lại nhanh chóng chạy đi.

Thánh Mặc La Á Qua Đế không biết mình tới trên cầu bằng cách nào, một đường chạy vội anh như đã dùng hết sức lực nửa đời.

Lúc nhìn thấy một đám vệ sĩ đứng bên cạnh mấy hàng xe thì trái tim Thánh Mặc La Á Qua Đế nhảy dựng, chạy đến lôi cổ áo một người trong đó hét lớn: “Người đâu?!”

Con ngươi màu đỏ tươi mang theo hi vọng rất lớn, làm sắc mặt người vệ sĩ trắng bệch, cậu ta cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy tên vệ sĩ không nói lời nào, thì bắt đầu nổi điên lôi kéo cổ áo hắn: “Tao hỏi người đâu!”.

Tiếng rống giận cùng với gương mặt dữ tợn khiến mấy người đang vây xem hoảng sợ lùi về sau hai bước.

Lúc mấy người Mạch Tuyết chạy đến hiện trường vụ tai nạn, thấy dáng vẻ này của Thánh Mặc La Á Qua Đế thì đáy lòng bọn họ càng thêm khủng hoảng, Mạch Tuyết bước nhanh lên phía trước bắt lấy một người vệ sĩ, hoảng loạn hỏi: “Hạ Miều đâu? Hạ Miều đâu!”
Đôi mắt Mạch Tuyết đỏ như máu, khủng hoảng cùng hi vọng không ngừng luân phiên trong tròng mắt, người áo đen thấy vậy thì hoảng sợ không thôi.

“Cô ấy…… Thiếu chủ mẫu cô ấy……”

Mạch Tuyết đánh gãy lời nói run rẩy của người áo đen, nôn nóng hỏi: “Cô ấy thế nào? Cô ấy ở đâu hả? Cô ấy ở đâu mày mau nói đi chứ!”

Thẩm Phi, Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt cũng đã vây quanh người vệ sĩ này, đôi mắt Thẩm Phi trừng hắn ta, tựa như chỉ cần hắn ta nói ra một câu khó nghe, Thẩm Phi sẽ gϊếŧ hắn!

Người vệ sĩ này không cứu được thiếu chủ mẫu nên vốn đã sợ hãi, bây giờ lại đối mặt với nhiều tầm mắt lạnh băng như vậy thì thiếu chút đã xụi lơ trên mặt đất.

“Thiếu chủ…… Thiếu chủ mẫu cô ấy…… cô ấy đã chết rồi…… Chiếc xe kia bị đâm bay ra ngoài…… nổ mạnh ……”
Ầm!

Mạch Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Trái tim như bị chém thành mấy khúc, đau đến mức anh thở không nổi.

“Không……”

Mạch Tuyết lui về phía sau, xém chút thì ngã lăn trên mặt đất.

Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt thấy vậy vội vàng đỡ lấy Mạch Tuyết, lông mày bọn họ nhăn lại, trong lòng đau đớn rồi lại có chút rầu rĩ, loại đau này khiến Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt bỗng hiểu ra một việc.

Đó là bọn họ không chỉ đơn giản xem Hạ Miều là đồ chơi……

Đáng tiếc……

Có một số việc bọn họ hiểu ra quá muộn.

Hai người nhìn về phía rào chắn bị đứt gãy, tựa như lại lần nữa thấy được hình ảnh chiếc xe tung ra rồi nổ mạnh.

Thánh Mặc La Á Qua Đế ngơ ngác buông lỏng người vệ sĩ ra, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói Hạ Miều đã chết.

Chết rồi?
Sao có thể chết rồi?

Giữa trưa nay cô còn cười với anh kia mà, sao có thể chết rồi……

Là bọn họ! Nhất định là bọn họ!

Thánh Mặc La Á Qua Đế nâng con ngươi màu đỏ tươi lên, bên trong bị một mảnh chết chóc bao lấy.

“Đáng chết! Tất cả chúng mày đều đáng chết!”

Thánh Mặc La Á Qua Đế đột nhiên móc súng ra chĩa thẳng vào đám người vệ sĩ, tức khắc xung quanh truyền tới một loạt tiếng thét chói tai,những người đang vây xem đều hoảng sợ chạy về phía sau.

Lúc này Thánh Mặc La Á Qua Đế đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn chỉ muốn gϊếŧ người, muốn hủy diệt tất cả, muốn đem bọn họ chôn cùng với Hạ Miều!

Từng viên đạn được bắn ra căn bản chẳng phân biệt địch ta, một trận cuồng loạn bắn phá, Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu cũng suýt bị bắn trúng.

Phong Chi Âu nhíu mi lại, nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế đang điên cuồng: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Nguyệt nhìn lướt qua Mạch Tuyết đang đần độn nỉ non, còn có gương mặt vô biểu tình của Thẩm Phi, ngẩng đầu nói với Phong Chi Âu: “Đánh ngất cậu ta rồi về tính tiếp.”

Phong Chi Âu gật gật đầu, hai người tới gần Thánh Mặc La Á Qua Đế, Phong Chi Âu hấp dẫn lực chú ý của Thánh Mặc La Á Qua Đế, còn Thẩm Nguyệt thì từ phía sau đánh ngất cậu ta.

Thẩm Nguyệt nói với một đám người áo đen đi cùng với bọn họ: “Ở đây giao cho các người xử lý, chúng tôi đưa anh ta về trước.”

Trở lại gia tộc Thánh Mặc La Á, Thẩm Nguyệt đem người giao cho Tát Lạc xong, liền xoay người hỏi Thẩm Phi: “Em không sao chứ?”

Thẩm Phi im lặng như thế khiến Thẩm Nguyệt có một dự cảm không ổn, thà Thẩm Phi điên cuồng như Thánh Mặc La Á Qua Đế thì anh còn đỡ lo hơn, nhưng đằng này Thẩm Phi lại im lặng đến đáng sợ, không phát tiết cảm xúc ra mới càng khiến cho người lo lắng.
Thẩm Phi không ngẩng đầu, cũng không đáp lại, làm như không nghe thấy từ từ bước lên lầu.

Thẩm Nguyệt nhíu mày lại, nháy mắt ra hiệu với Phong Chi Âu rồi đi theo Thẩm Phi.

Phong Chi Âu thu hồi tầm mắt, nhìn Mạch Tuyết đang lẩm bẩm không ngừng, anh nén xuống cảm giác đau đớn rồi vỗ vỗ vai Mạch Tuyết, an ủi nói: “Người đã chết rồi, cậu nên nghĩ thoáng chút đi.”

Mạch Tuyết đang lâm vào thế giới của mình bỗng dưng chợt bừng tỉnh, hất tay Phong Chi Âu ra hét lớn: “Ai cho cậu trù cô ấy chết? Cậu dám trù cô ấy chết hả! Cô ấy kêu tôi chờ cô ấy, cô ấy nói sẽ không rời tôi đi, đúng…… Cô ấy nói tôi phải chờ cô ấy…… cô ấy sẽ trở về…… Nhất định sẽ trở về……”

Mạch Tuyết từ dữ tợn trở nên ngốc lăng, Phong Chi Âu lúc này mới thấy Mạch Tuyết không giống bình thường.
Không, phải nói là hoàn toàn không có sự sống, ánh mắt này ngu si không hề có tiêu cự.

Phong Chi Âu vội vàng lung lay bả vai Mạch Tuyết, hô liên tục: “Mạch Tuyết cậu tỉnh táo lại đi! Mạch Tuyết! Hạ Miều đã chết rồi! Cô ấy chết rồi!”

Nhưng không có người để ý tới anh, Mạch Tuyết như đang ngăn cách với tất cả mọi thứ xung quanh, ngốc tại thế giới của mình, không ngừng si ngốc nỉ non, nhưng lời nói lại nhỏ khiến người khác nghe không được.

Phong Chi Âu thấy vậy, đành phải làm Mạch Tuyết bất tỉnh, mong rằng lúc tỉnh lại cậu ta sẽ khôi phục lại bình thường.

Có một điều mà Phong Chi Âu sẽ không bao giờ hiểu, đó là hy vọng của một người đột nhiên bị mất đi họ sẽ tuyệt vọng thế nào, chờ đợi Mạch Tuyết không phải là cuộc sống mới, mà là tử vong....