Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 513: Phản đồ thiên khởi giả




Liền sau đó, tất cả những người bên ngoài Ngân Nguyệt Thành cảm thấy có một luồng khí tức cực mạnh đang ập đến.
 
Sắc mặt Tử Y vụt biến, một bóng đen khổng lồ từ trong thành bay thẳng ra ngoài, nhanh nhẹn mà ngạo nghễ dừng lại trên đầu mọi người.
 
Mấy vị trưởng lão nhìn con đại vật vừa bất ngờ xuất hiện trên trời, kinh ngạc đến mức không thốt nổi lên lời.
 
Sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
 
- Là quái vật gì vậy?
 
Không hẹn mà gặp, tất cả cùng kêu lên thảng thốt.
 
Con quái vật chẳng thèm để ý đến ánh mắt mọi người, từ từ xòe đôi cánh rộng xấu xí, đồng thời nghiêng đầu, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu.
 
một đường khí kình nóng bỏng phun ra từ miệng nó.
 
Khí kình bắn thẳng vào giữa chiến trường, khí kình đi đến đâu, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên đến đó.
 
Sau khi khí kình nóng bỏng hoàn toàn biến mất, hiện trường bỗng trở nên vô cùng tĩnh lặng.
 
Bất luận là thiên khởi giả hay di khí giả, đều tròn mắt há miệng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
 
Luồng khí nóng mà con quái vật phun ra để lại trên chiến trường một cái hố sâu đúng năm mươi trượng.
 
Những người lúc nãy đứng ở đó, bây giờ đến một chút tro cũng không còn sót lại.
 
Mọi người biết, nơi đó vốn dĩ đứng rất nhiều đệ tử thiên khởi giả đồng thời còn có một ít di khí giả.
 
Nhưng, quái vật không biết phân biệt bạn thù, năng lực phá hoại mà nó tạo ra khiến mọi người không khỏi rùng mình.
 
Tử Y hai mắt tràn đầy lãnh ý chăm chú quan sát con quái vật trước mắt.
 
Ông biết, con quái vật này có lẽ chính là lý do khiến những nhân vật chủ chốt của di khí giả vẫn chưa xuất hiện.
 
Chỉ có điều, nó rốt cục là loại quái vật gì?
 
Tử Y thầm suy nghĩ, đột nhiên, ông nhớ lại câu chuyện ghi chép trong tộc trưởng bảo điển năm ngàn năm trước.
 
Hình như, con ma vật mà hắc ám thuật sĩ dốc toàn lực chế tạo nhằm đối phó với võ giả khá giống với con ma vật trước mắt này.
 
Không lẽ…?
 
Tử Y giật mình, chính ông cũng bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
 
Đúng lúc, trên lưng con quái vật từ từ hiện ra một bóng người mờ ảo.
 
Tử Y nheo mắt nhìn, người này khoác bộ y phục màu đỏ thẫm, mái tóc dài màu bạc phất phơ trong gió, trên mặt là một vết sẹo dài vô cùng xấu xí.
 
Nhìn thấy vết sẹo này, Tử Y lập tức nhận ra thân phận của người trước mắt.
 
- Hắc Trạch, là ngươi!
 
Giọng nói Tử Y truyền khắp Ngân Nguyệt Thành.
 
Người đàn ông trên lưng con quái vật nghe vậy, bật cười điên cuồng:
 
- Ha ha! Sư huynh, lâu rồi không gặp, không ngờ huynh vẫn còn nhớ đến ta!
 
- Hừ, tên phản đồ này, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây?
 
Tư Y lạnh lùng nhìn Hắc Trạch, nói.
 
Những người có mặt thấy người đàn ông trên lưng con quái vật gọi tộc trưởng thiên khởi giả nhất tộc là sư huynh, bất luận là thiên khởi giả hay là di khí giả đều giật mình.
 
Sau đó, mọi ánh mắt không khỏi dồn về phía hai người.
 
Hắc Trạch thấy Tử Y chất vấn mình, chẳng buồn giận, thậm chí còn không quan tâm đến hai chữ phản đồ mà ông vừa nói.
 
- Sư huynh, bao nhiêu năm không gặp, tính khí vẫn vậy!
 
Hắc Trạch từ từ nói.
 
Tử Y nghe vậy, cố giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
 
- Đừng gọi ta là sư huynh, ta không có loại sư đệ súc sinh như ngươi!
 
- Sư huynh sao phải giận dữ vậy, không lẽ huynh quên những tháng ngày cùng nhau học tập của chúng ta sao, lúc đó, huynh rất chăm sóc đệ, mấy năm nay lúc nào đệ cũng nhớ tới ân điển của huynh.
 
Hắc Trạch mặt đầy vẻ hoài niệm.
 
Nghe Hắc Trạch nhắc lại chuyện cũ, Tử Y giận đến mức hai nắm tay kêu lên răng rắc, không khống chế nổi sự phẫn nộ trong lòng, giận dữ nói:
 
- Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngày đó người lừa thầy phản bạn, lợi dụng sự tín nhiệm mà sư phụ dành cho ngươi, hãm hại người khác, đoạt mất bộ điển tích trị liệu của ta, hành vi cầm thú ấy, hôm nay ta nhất định phải đích thân thanh tẩy môn hộ!
 
- Ha ha!
 
Nghe Tử Y nói, người tên Hắc Trạch chỉ bật cười điên dại.
 
Một lúc sau, Hắc Trạch vừa thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt lập tức chuyển sang vô cùng dữ dằn, tất cả mọi người đều cảm nhận được nộ khí truyền đến từ người Hắc Trạch.
 
Hình như bị bầu không khí đó truyền nhiễm, vết sẹo trên mặt Hắc Trạch càng trở nên đáng sợ.
 
- Nếu như không phải lão già đó cố chấp đòi truyền ngôi vị tộc trưởng cho ngươi thì ta đâu có làm vậy, tất cả đều là do các ngươi tự gây ra hết!
 
Khuôn mặt Hắc Trạch vặn vẹo theo từng tiếng hét.
 
- Sư phụ lúc đó đã nhìn ra phẩm tính cực đoan của ngươi, nên mới không truyền ngôi vị tộc trưởng và thực tại đã chứng minh điều đó. Để một tên súc sinh lừa thầy phản bạn nếu như ngồi lên vị trí đó, thiên khởi nhất tộc ta không phải sẽ bị hủy hay sao!
 
Tử Y cười lạnh nói.
 
Hắc Trạch nghe vậy, toàn thân bỗng bốc lên một luồng hắc khí, con quái vật dưới chân hình như cảm nhận được nộ ý của Hắc Trạch, cũng ngẩng đầu rống lên điên cuồng.
 
- Tộc trưởng, hắn chính là Hắc Trạch?
 
Lão giả bên cạnh kinh ngạc hỏi.
 
Tử Y nghe vậy, im lặng gật đầu.
 
- Nhưng lúc đó không phải hắn…?
 
Trưởng lão ấp úng hỏi.
 
Đây là chuyện cơ mật của thiên khởi giả nhất tộc, trừ tộc trưởng và bốn vị trưởng lão ra, không một ai biết.
 
Những người khác nghe Tử Y nói chuyện Hắc Trạch lừa thầy phản bạn, cũng không dám tin vào tai mình.
 
Nhưng, bốn vị trưởng lão thì biết rất rõ, năm đó Hắc Trạch sau khi mưu hại sư phụ của mình, đã bị người trong tộc bí mật giết chết, sao hôm nay lại xuất hiện ngay trước mặt họ.
 
Tử Y đương nhiên hiểu băn khoăn trong lòng vị trưởng lão này, thở dài buồn bã nói:
 
- Đó cũng là ý trời, năm đó sư phụ truyền hết thuật pháp của mình cho ta và Hắc Trạch và ngỏ ý muốn chọn một trong hai ta làm người kế thừa ngôi vị tộc trưởng.
 
Dừng lại một lúc, Tử Y khổ tiếu nói tiếp:
 
- Nhưng ta tư chất có hạn, kém hơn Hắc Trạch rất nhiều, mặc dù dựa vào nỗ lực vẫn kế thừa được chín mươi phần trăm bản lĩnh của sư phụ, nhưng Hắc Trach thiên tư lanh lợi, nắm bắt được hết những gì sư phụ truyền đạt.
 
- Tên Hắc Trạch này lợi hại vậy sao!
 
Một vị trưởng lão kinh ngạc nói, sau đó chuyển sang thở dài:
 
- Đáng tiếc, người tài như vậy mà lại thành phản đồ!
 
Tử Y nghe vậy, nhìn Hắc Trạch vẫn đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó trầm giọng nói tiếp:
 
- Nhưng cuối cùng sư phụ vì Hắc Trạch phẩm hạnh không tốt, truyền ngôi vị tộc trưởng cho ta, chuyện sau đó các ngươi chắc cũng biết. Ta cứ tưởng như vậy là kết thúc, ai ngờ giờ phút này hắn lại xuất hiện trước mắt chúng ta.
 
- Ha ha! Sư huynh, để ta kể cho họ nghe cho!
 
Không ngờ Hắc Trạch nghe được cuộc trao đổi giữa Tử Y và các vị trưởng lão, cười nói.
 
Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hắc Trạch tiếp lời:
 
- Lúc đó, lão già đáng chết đó đúng là lợi hại thật, sư phụ có lẽ vẫn chưa quên trước khi lão ấy chết vài năm, có nghiên cứu ra một loại hắc thuật mới, được lão đặt tên là thuật sống lại.
 
Tử Y nghe đến đây, sắc mặt vụt biến, rõ ràng đã đoán ra những gì Hắc Trạch định nói.
 
- Thuật sống lại? Tộc trưởng rốt cục là chuyện gì? Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói đến?
 
Các trưởng lão kinh ngạc hỏi.
 
Tử Y chỉ im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Hắc Trạch mỉa mai nói:
 
- Hắn đương nhiên không nói với các ngươi rồi, bởi vì thiên hạ này, ngoài lão già chết tiệt đó ra, chỉ có ta là người duy nhất biết môn thuật đó, ngay cả vị tộc trưởng đáng kính của các ngươi cũng không học được, đương nhiên hắn không thể nói với các ngươi rồi!