Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 54: Đệ ngũ thập tứ chương



Bình minh ở thành Lam trước giờ đều giống với bóng đêm ở những nơi khác, sương mù trôi nổi xung quanh che dấu ánh trăng trên trời, không chiếuxuống được dù chỉ một tia sáng nhàn nhạt. Thời điểm này, cổng thánh caovút vốn nên đóng chặt nay đang rộng mở, hai hàng quân sĩ võ trang đầy đủ đứng hai bên, trên tay họ là cây đuốc chiếu sáng trong sương mù, hắtlên thân thể cao ngất của bọn họ. Tướng quân trấn giữ thành Lam, Hạ Quốc Uy, đứng trên tường thành, theo ánh đuốc trên tay binh lính nhìn raphía ngoài. Trước đó, hắn đã nhận được tin tức từ Dạ Tầm, vị chủ tử kiađang phi ngựa tới, không muốn có bất cứ thứ gì ngăn cản, vì vậy, từ cổng thành tới Tụ Nghĩa sơn trang, hắn đều tăng thêm binh sĩ xếp thành mộtđường dài, hiện giờ đang chờ vị kia đến.

Sương mù ngày càng dày, bóng tối càng thêm sâu, Hạ Quốc Uy lo lắng chờ đợi.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa từ trong sương mù truyền tới, Hạ Quốc Uy đang định nghiêng người lắng nghe thì một đội người ngựa màu đen phá sương mùxuất hiện trước thành Lam. Một kỹ sĩ toàn thân màu đen điều khiển mộtcon ngựa quý đen nhánh, phi thẳng vào thành Lam giống như một tia chớp,trước khi qua cổng còn vung tay, ném lên tường thành một lệnh bài màuvàng. Lệnh bài cạch một tiếng rơi xuống cạnh chân Hạ Quốc Uy, phát raánh sáng vàng nhàn nhạt trong sương mù, phía trên là hoa văn sao Bắc Đẩu tương ứng với con dấu của tướng quân trấn giữ thành Lam vô cùng rõràng.

Hạ Quốc Uy quát một tiếng: “Toàn thể tướng sĩ – quỳ!”

Ầm một tiếng, tất cả tướng sĩ gần tường thành đồng loạt quỳ gối, một tay nângkiếm một tay vẫn cầm đuốc, đầu cúi thấp, bày tỏ vẻ vô cùng thành kínhcủa bọn họ, mặc dù bọn họ còn chưa biết người kia rốt cuộc là ai.

Đám kỵ sĩ lướt qua các tướng sĩ đang quỳ xuống như một cơn lốc, thuần mộtmàu áo đen, ngựa đen, giống như sứ giá câu hồn lao ra từ địa ngục, lậptức biến mất trong sương mù dày đặc.

Lúc này, Tiêu Lăng Thiên đangthúc ngựa chạy như điên, các đốt ngón tay hắn vì cầm dây cương quá chặtmà tái nhợt, tăng tốc độ tới cực hạn của “Phong Trì”, không chút do dựchạy dọc theo đường nhỏ mà Hạ Quốc Uy đã phái người canh gác, lần nàyxuất hành hắn mang theo tới mười hai Hộ Tinh thị vệ, đang theo sát phíasau hắn.

“Phong Trì” và những con ngựa Hộ Tinh thị vệ điều khiển đềulà những con ngựa cực phẩm, xuyên qua thành Lam chỉ bằng thời gian chưaquá một chén trà. Ánh sáng yếu ớt từ những cây đuốc ven đường chỉ dẫnphương hướng cho Tiêu Lăng Thiên. Gót sắt đạp phá sương mù, Tiêu LăngThiên thúc ngựa xuyên qua cánh cổng rộng mở của Tụ Nghĩa sơn trang, dọctheo bậc thềm đá tiến thẳng về phía trước, cho đến khi tới được phíatrước Tụ Nghĩa sảnh đang đèn đuốc sáng trưng.

Hắn dùng lực ghìm dâycương, Phong Trì đột nhiên hí dài một tiếng, đứng thẳng người dậy. TiêuLăng Thiên vững vàng khống chế ngựa, nhìn thấy mọi người đang nghênh đón trước sảnh, hắn tung mình xuống ngựa, sau đó Hộ Tinh thị vệ cũng xuốngtheo.

Trong đêm tế Phong Thần này, Tụ Nghĩa sơn trang vô cùng ầm ĩ.Ngoại trừ đám người Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài du ngoạn, Tụ Nghĩa sơn trangcũng mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Nhưng đột nhiên Dạ Nguyệt Sắc bị ámsát mà quay về, thuận tiện mang về một nhóm nhân sĩ võ công cao cườngkhông rõ thân phận cùng hai trăm quan quân võ trang đầy đủ, vững vàngkhống chế các lối ra của Tùng Lam viện và Tụ Nghĩa sơn trang. Mà điềukhiến cho người giang hồ ngạc nhiên chính là Lăng Tự Thủy, tam tiểu thưcủa Tinh La môn trong bạch đạo, cùng Tiêu Ti Vân, cung chủ Bích Lạc cung trong hắc đạo, lại đều là hộ vệ của vị tiểu thư trong Tùng Lam việnkia, thậm chí các nàng còn điều động người của Tinh La môn và Bích Lạccung tới để canh gác Tùng Lam viện. Một đen một trắng này vốn là hai thế lực đối lập, tại sao lại đồng thời cùng nhau bảo vệ thiên kim tiểu thưtrói gà không chặt kia? Nghe nói Tiêu Ti Vân thậm chí còn dùng mạng bảovệ cho vị tiểu thư kia, đây không phải việc mà yêu nữ Tiêu Ti Vân nổitiếng võ lâm sẽ làm.

Mạc đại tiên sinh ngồi trong Tụ Nghĩa sảnh, nhìn Lăng Tự Thủy và Tiêu Ti Vân băng bó vết thương trên tay, không nói mộtlời. Một người là con gái nổi tiếng hiền thục, trí tuệ của võ lâm hàomôn, một người là yêu nữ kiều mỵ tàn nhẫn trong hắc đạo, theo lời LâmVãn Y và Nam Cung Tuấn thì hai người trên hai con đường võ thuật hoàntoàn khác nhau lại là đồng môn. Ông thầm than trong lòng, mình già thậtrồi, mạch ngầm chốn võ lâm đã bắt đầu khởi động mà ông thậm chí cònkhông thấy được, thật sự đã già rồi.

Tâm tình Nam Cung Tuấn lúc nàylại càng phức tạp, hắn nhìn vẻ mặt dịu dàng lại mang chút lạnh lùng củaLăng Tự Thủy, đột nhiên phát hiện dường như mình chưa từng tìm hiểu vềvị hôn thê này. Đám hỏi giữa Nam Cung thế gia và Tinh La môn thuần túyvì lợi ích, bản thân hắn là kẻ phong lưu, mỹ nữ thân mật đếm không xuể,hắn chưa từng đặt vị hôn thê này trong lòng. Hắn chỉ nghe người lớntrong nhà nói Lăng Tự Thủy này thông minh, dịu dàng, từ nhỏ đã bận rộngiúp Tinh La môn làm ăn, là một cao thủ trên thương trường, điều khôngđược hoàn mỹ là võ công không cao, chỉ biết một số võ công phòng thân cơ bản.

Nam Cung Tuấn cười lạnh trong lòng, “võ công phòng thân cơbản?” Nếu võ công Lăng Tự Thủy biết chỉ là võ công phòng thân cơ bản,thì chín phần mười người giang hồ chỉ là trẻ con mới tập bò. Nhìn nànghôm nay, thân thủ gọn gàng, từng chiêu trí mạng, chỉ sợ chính hắn cũngkhông phải đối thủ của nàng, ngược lại nàng giống như sát thủ đã trảiqua cả trăm cuộc chiến. Nghĩ tới đây, hắn nghĩ tới quan hệ giữa nàng vàtiểu thư trong Tùng Lam viện và Tiêu Ti Vân, hắn đột nhiên kinh sợ trong lòng, Lăng Tự Thủy hiển nhiên đã nghe lệnh của người còn có quyền caohơn chủ nhân Tinh La môn, nàng che giấu thân phận gả vào Nam Cung thếgia, mục đích duy nhất chỉ có thể là trở thành bà chủ của Nam Cung thếgia. Nếu hôm nay, tình hình của vị tiểu thư kia không nguy hiểm, nàngtuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận của mình, đồng thời điều này cũngnói rõ thân phận của vị tiểu thư kia không tầm thường, vậy mới có thểkhiến cho nhiều người không tiếc bại lộ thân phận mà bảo vệ như vậy.

Lâm Vãn Y ngồi yên lặng, vừa nghĩ lông mày vừa nhíu chặt lại với nhau. Hắntrầm mặc nhìn những quan binh đang khống chế khắp nơi trong Tụ Nghĩa sơn trang, nghe nói bên trên hạ lệnh xuống: phản kháng giết không tha, lạinghe nói có người tranh chấp với quan binh, Tiêu Ti Vân liếc mắt một cái lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ nhìn người đồng đạo giang hồ đangtranh cãi kia, Lâm Vãn Y biết, sau đêm nay, giang hồ sẽ không còn nhưtrước, thế lực khổng lồ vẫn ẩn nấp trong đó lơ đãng để lộ diện mạo, bầutrời giang hồ – sẽ phải thay đổi.

Bởi vì Tùng Lam viện đã bị vâychặt, Bạch Phi Loan vốn ở trong đó lại không thể tiếp tục ở lại nữa,đành phải tới ngồi trong Tụ Nghĩa sảnh. Nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh Lâm Vãn Y, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần xoắn vạt áo, giống như một đóa hoayếu ớt làm người ta thương tiếc.

Theo thời gian trôi qua, không khítrong Tụ Nghĩa sảnh ngày càng căng thẳng, những người trong giang hồđang ở Tụ Nghĩa sảnh đã ý thức được những quan binh này cùng Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đang chờ ai đó. Một thời gian dài trôi qua trong yênlặng, cho đến bình minh, một trận vó ngựa không kiêng sợ điều gì truyềnđến, mọi người đều thầm nghĩ trong lòng:

“Cuối cùng cũng tới.”

Những người ngồi trong đại sảnh vội vàng đứng dậy, Tiêu Ti Vân và Lăng TựThủy trực tiếp đứng ngoài cửa, đám người Mạc đại tiên sinh, Lâm Vãn Ycũng đứng bên ngoài, muốn nhìn xem người tới rốt cuộc là ai.

Rấtnhanh, một vị kỵ sĩ áo đen xuất hiện trước mắt bọn họ, hắn ghìm ngựangay phía trước Tụ Nghĩa sảnh, mặc dù không thấy rõ diện mạo nhưng mộtthân quý khí anh hùng, cuồng ngạo tùy ý.

Tiêu Ti Vân, Lăng Tự Thủy đồng loạt quỳ gối, cất cao giọng nói: “Thiếu gia bình an.”

Thấy các nàng quỳ xuống, mọi người hiểu đây là chủ nhân chân chính. Trên áokhoác bằng gấm Vân Nam đen nhánh dùng chỉ bạc thêu hoa văn nhật nguyệt,hắn bỏ mũ trùm đầu xuống, gương mặt hắn lộ ra dưới ánh đèn.

Chuyệnnày thật sự đáng khiếp sợ, mọi người không ngờ trên đời lại có một namnhân như thế. Phải hình dung thế nào? Mỹ nam? Không. Như vậy quá nữtính, hắn là một nam nhân anh tuấn, lạnh lùng bén nhọn nhưng lại mangtheo nét tà mị không cách nào hình dung được. Thân thể cao ngất ẩn chứasức mạnh vô cùng, ngũ quan không có khuyết điểm giống như được các thầnlinh chúc phúc, tạo nên một cảnh tượng làm người khác giật mình. Chỉ là, sự thâm trầm trong đôi mắt đen kia quá nặng, giống như cất dấu phongba.

Mười hai Hộ Tinh thị vệ đứng phía sau hắn cũng đồng loạt cởi mũ,nhưng cũng đồng loạt dùng một chiếc mặt nạ bạc che nửa mặt bên dưới, chỉ lộ ra ánh mắt sắc bén như diều hâu.

“Nàng ở đâu?” Không thèm nhìnnhững người khác, hắn trực tiếp hỏi Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy. Hiệngiờ, đối với hắn, những người khác đều không quan trọng.

“Xin thiếugia theo bọn nô tỳ.” Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy đứng dậy, dẫn Tiêu Lăng Thiên đi về phía Tùng Lam viện, mười hai Hộ Tinh thị vệ cũng theo sátphía sau.

Tại thời điểm Tiêu Lăng Thiên xoay người rời đi, không ainhìn thấy bàn tay nắm chặt của Bạch Phi Loan đã rỉ ra máu tươi. Nàngkích động đến mức sắp không cách nào khống chế tâm tình của mình, namnhân kia, nam nhân kia, nàng muốn, hoàn mỹ như vậy, mạnh mẽ như vậy, hắn chính là người nàng vẫn chờ, ngoại trừ hắn, không ai xứng với nàng.

Trong lòng Tiêu Lăng Thiên nhớ thương Dạ Nguyệt Sắc, một đường hướng tới Tùng Lam viện, cũng không để ý tới tâm tư của nữ tử này.

Bên ngoài TùngLam viện do quan quân và đệ tử Tinh La môn cùng Bích Lạc cung canh gác,còn bên trong là do ám vệ của Dạ Nguyệt Sắc và đệ tử Thiên Tinh cung ẩnnấp trong thành Lam bảo vệ. Tiêu Lăng Thiên tiến quân thần tốc vào trong nội viện của Tùng Lam viện, người trong viện nhìn thấy hắn lập tức quỳxuống, vừa nhìn đã thấy Thương Hải ở đó.

“Vì sao còn chưa vào hầu hạ?” Tiêu Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi Thương Hải.

“Bẩm chủ tử, tiểu thư đã ngủ, Nguyệt Minh ở bên trong hầu hạ.”

Trong khi nói chuyện, bọn họ đã vào tới sảnh ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòngtrong bước vào, Nguyệt Minh đã đứng chờ cạnh cửa, thấy hắn đi vào lậptức quỳ một chân trên mặt đất, dùng giọng nói vô cùng nhỏ mà nói:

“Nô tỳ tham kiến điện hạ.”

Tiêu Lăng Thiên nhẹ vung tay lên, thấp giọng nói: “Miễn, đang ở bên ngoài, cứ theo quy củ bên ngoài đi. Nàng thế nào rồi?”

“Tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ bị hoảng sợ lại có chút cảm lạnh. Nô tỳđã hầu hạ tiểu thư uống thuốc an thần, nhưng dường như tiểu thư ngủ vẫnkhông được yên.”

Tiêu Lăng Thiên cởi áo khoác đưa cho Nguyệt Minh, dặn dò: “Ngươi hầu hạ ở bên ngoài đi, ở đây đã có ta.”

Nguyệt Minh mỉm cười nhún gối rồi lui xuống, Tiêu Lăng Thiên đi tới bêngiường, nhìn cô gái khiến mình mong nhớ đã lâu đang nằm trên giường.Nàng nhíu mày thật chặt, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi hột, cái đầuxinh đẹp thỉnh thoảng lại lật tới lật lui, hiển nhiên là ngủ vô cùngkhông yên.

Than nhẹ một tiếng, Tiêu Lăng Thiên cởi áo ngoài, cởi dâyngọc buộc tóc xuống, lại cởi giày, vén chăn gấm trên người Dạ Nguyệt Sắc lên, nằm xuống bên cạnh nàng, vươn tay ra ôm nàng vào lòng.

Dạ Nguyệt Sắc giãy dụa vài cái như đang bất an, hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

“Là ta, ngoan, ngủ ngon đi.”

Giấc ngủ của Dạ Nguyệt Sắc vô cùng không yên, giống như nửa tỉnh nửa mơ,trong mơ có ánh sáng lóe lên của đao kiếm, có chủ nhân của thân thể nàykhông ngừng kêu khóc, có gương mặt lạnh lùng không mang theo một chúttình cảm của người cha kiếp trước. Nàng biết mình không cần sợ hãi, cóngười nào đó sẽ bảo vệ nàng, vì vậy nàng không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được. Nàng có chút hoảng hốt, liều mạng muốn tỉnh lại, nhưngcũng không tỉnh lại được, chỉ cảm thấy thật khó chịu.

Trong lúc mơ hồ giống như có người đi vào, sau đó nàng được ôm vào trong một lồng ngực, ấm áp như vậy, an toàn như vậy, nàng muốn nhìn xem đó là ai, nhưng cóngười nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán nàng.

“Là ta, ngoan, ngủ ngon đi.”

Mùi gỗ thông nhàn nhạt truyền tới, tâm tình bình tĩnh lại trong thoángchốc, mặc dù đang ngủ nàng cũng biết cuối cùng mình cũng tìm được nơi an toàn. Khóe môi không tự chủ được mà mỉm cười, ngủ yên trong lồng ngựcấm áp này.

Có lẽ do mệt mỏi, có lẽ do tác dụng của thuốc, khi DạNguyệt Sắc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Có người mở cửa sổ,ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu chiêm chiếm. Ánh sáng màu vàng rực rỡchiếu vào phòng, mang theo hơi thở ấm áp, tươi mới của núi rừng. Nàngtỉnh lại trong vòng tay hắn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng như ngọc traiđen của hắn.

“Chào buổi sáng.” Nàng mỉm cười như hoa xuân nở rộ.

Hắn cúi đầu, những sợi tóc đen nhánh đổ xuống. Nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môisáng bóng như trân châu của nàng, hắn nỉ non nói: “Chào buổi sáng.”

Không khí, ngọt ngào tươi mát, tình yêu, cũng như vậy.