Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 234: Ba Thật Là Dễ Thương



Hạ Nhược Vũ ở bên cạnh lắng

nghe, rất muốn cười nhưng cố kìm lại,

vai cô không khống chế nổi run run

như lên cơn co giật.

Má ơi, người đàn ông này giống

như con khỉ được mời đến chọc cười,

còn có thể làm cho ba cô nói cà lăm.

Nếu không phải không được, cô

thật muốn ôm bụng cười thả ga.

“Được, được, để tôi đi, đi, đi, giúp,

giúp dì” Trần Minh ân cần đứng xuống

khỏi sô pha, muốn đi theo Hạ Minh

Viễn.

Mà Hạ Minh Viễn không chịu nổi

anh ta nói cà lăm, lắc đầu: “Cậu là

khách, tôi sao có thể không biết xấu hổ

để cậu giúp đỡ, đợi lát cậu cùng Nhược

Vũ ở lại ăn tối đi”

“Dạ, được, được, bác, bác trai”

Trần Minh lại ngồi trở về chỗ, hai tay

đặt trên đầu gối, thẳng vai, giống như

một học sinh tiểu học.

Hạ Minh Viễn không nói gì chỉ lắc

đầu, xem ra thành thật quá cũng không

tốt, về sau làm sao hỗ trợ công ty đây.

Người vừa đi khỏi, Hạ Nhược Vũ

liền không kiêng dè cười ha hả, đến khi

bụng đau thắt mới dừng lại, có một

tấm khăn giấy đưa đến trước mặt cô.

Trần Minh ngại ngùng nói: “Để để

cô cô cô chê chê cười rồi”

“Không sao, cảm ơn, xin lỗi chuyện

đó nha, tôi không cố ý cười anh” Hạ

Nhược Vũ bỗng cảm thấy mình quá

đáng, Trần Minh lại không làm gì sai,

cô lại biểu hiện như vậy có hơi quá.

“Không không không sao, tôi tôi tôi

biết biết cô cũng cũng không cố cố cố

ý” Trần Minh có chút xấu hổ sờ sờ gáy,

xem ra trong lòng anh ta cũng hài lòng

dáng vẻ của Hạ Nhược Vũ.

Hạ Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn

anh ta không nói gì, vài giây sau, cô

nhìn thấy mặt Trần Minh nhanh chóng

biến màu đỏ cà chua, nhìn không nổi

cong môi: “Anh hẳn là không nên nói

lắp mới đúng!”

“Tôi tôi tôi chỉ là là căng căng căng

thẳng nên mới mới như như vậy” Trần

Minh cũng lo lắng về biểu hiện của

chính mình, nhưng chính anh ta lại

không khống chế được.

“Tôi cũng nghĩ không sao đâu, sau

này quen rồi sẽ tốt thôi” Cô hoàn toàn

khách sáo.

Nhưng Trần Minh lại tưởng thật, vui

vẻ gật đầu: “Được, được”

Không có bạn bè bình thường lui

tới, dù sao cô cũng ít khi ở nhà tiếp bạn.

“Cô chủ, anh Minh, có thể ăn cơm

rồi” Người giúp việc đi tới thông báo.

Hạ Nhược Vũ đứng phắt dậy khỏi

sô pha: “Đi thôi, anh Minh”

“Được được tôi tôi đến đến ngay”

Trần Minh cũng vội đứng dậy, giũ giũ

quần áo, vuốt vuốt mái tóc sắp che hết

khuôn mặt, đi theo.

Trong lúc ăn cơm, cũng không sôi

nổi như lúc vừa ở phòng khách, có thể

Hạ Minh Viễn đã buông tha cho Trần

Minh, thiệt sự là quá thành thật đi.

Ăn cơm xong, Trần Minh nhận

được điện thoại của ba mẹ nên rời đi.

Hạ Nhược Vũ cùng Hạ Minh Viễn

ngồi hai đầu sô pha, nhìn như hai đại

biểu quốc hội đang đàm phán, mang

theo sự nghiêm túc.

Đường Hồng Xuân đã nhìn quen

rồi, bình tĩnh cắt một đĩa hoa quả đem

đến trước mặt họ, ân cần đặt nĩa

xuống: “Nhược Vũ, nhớ uống sữa đó”

“Minh Viễn, trà nhân sâm cẩu kỷ tử

của ông đây”

“..

“Mẹ, ba và con đang nói chuyện

mà” Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ nói.

Hạ Minh Viễn cũng gật đầu theo,

nửa chừng dừng lại, trong mắt hơi mất

tự nhiên, bưng trà nhân sâm cẩu kỷ tử

lên uống một ngụm, bây giờ ông phải

nghiêm túc mới có thể ngăn cản Hạ Vũ.

“Được được, tôi biết rồi” Đường

Hồng Xuân buồn cười nói, ngồi xuống

ghế khác lắng nghe.

Hạ Nhược Vũ thấy thời gian không

còn sớm, hắng giọng nói: “Ba, con

không thích ba sắp xếp xem mắt cho

Ai”

con đâu:

“Vậy thì con đem bạn trai về đây”

Hạ Minh Viễn hừ lạnh trả lời.

“Chỉ cần là đàn ông là được đúng

không?” Cô còn chưa đến ba mươi tuổi

đã bị đưa vào hàng ngũ bị thúc giục

kết hôn? Đây là lần thứ bao nhiêu trong

năm rồi.

Hạ Minh Viễn trầm giọng nói:

“Đương nhiên không thể, phải bước

qua cửa của chúng ta”

“Được rồi, ba dù sao thì cũng đưa

ra tiêu chuẩn đi” Hạ Nhược Vũ thấy

trận này không thắng nổi, lại không

thoát được, quyết định thuê một “người

chồng hoàn mỹ” đem về ứng phó.

Hạ Minh Viễn thiếu chút nữa thốt

ra, Mạc Du Hải thì quá tốt, ngẫm lại

quan hệ của hai người, liền nuốt trở lại:

“Ba cũng không có yêu cầu gì”

Đương nhiên một người nói không

có yêu cầu, thì chính là có quá nhiều

yêu cầu, quả nhiên Hạ Nhược Vũ liên

nghe được “không có yêu cầu gì” của

ba.

“Nhà chúng ta cũng không phải

giàu có gia thế gì, không có quy tắc

nhiều vậy, nhưng ba cũng xem là có

chút thành tựu, khai thác được một

vùng đất nhỏ, sau này sẽ giao vào tay

con, một nửa của con thì ba cũng

không yêu cầu năng lực gì nhiều, chỉ

cần kiên định, kiên nhẫn và có trách

nhiệm”

Dừng một chút, lại cho thêm một

câu: “Suy nghĩ phải linh hoạt một chút,

đừng quá cố chấp, còn có gia cảnh

không cần quá tốt, nhưng phải hòa

thuận, một người đàn ông sẽ phản ánh

được sự giáo dục của gia đình”

“Đúng vậy” Đường Hồng Xuân

cũng đỡ lời: “Ba con nôn nóng như vậy

cũng vì muốn tốt cho con, chúng ta

không cầu con giàu sang phú quý, chỉ

muốn con cả đời bình an”

Hạ Nhược Vũ vốn có nhiều lời

muốn nói, nhưng nghe câu cuối lại im

lặng, mấy năm nay đã khiến họ lo lắng

cho cô, chuyện lần này nghiêm trọng

vậy, có thể gây nguy hiểm cho sự an

toàn của họ.

Làm con gái không hiếu thuận với

ba mẹ, còn gây phiền toái, cô thật sự

thất bại và vô dụng. Mà giờ còn để họ lo

lắng cho mình, Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thấy Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên

lắng xuống, Hạ Minh Viễn cùng Đường

Hồng Xuân liếc nhìn nhau, phải chăng

họ đã gây áp lực cho cô?

“Nhược Vũ, con đừng áp lực, ba và

mẹ không thúc giục con kết hôn, chỉ là

muốn con xem xem bên cạnh có người

nào thích hợp có thể thử qua lại, có thể

quan tâm con, chúng ta cũng an tâm.”

Đường Hồng Xuân liên tiếp nhận

Hạ Minh Viễn chỉ thị, trong lòng thấy

buồn cười, rõ ràng người vì con gái mà

đau lòng nhất là ông, mà lần nào cũng

đóng chính trực, cho bà đóng phản

diện.

Hạ Nhược Vũ nghe bà nói vậy,

trong lòng chua xót, nói như khóc: “Mẹ,

con biết rồi, con sẽ nghe lời mẹ”

Cô ngẩng đầu trở về vẻ mặt tươi

cười: “Con sẽ thử cố gắng hòa hợp với

Trần Minh..”

“Khụ khụ, chuyện đó không cần

đâu” Hạ Minh Viễn nhìn không được

ho khan hai tiếng, che giấu sự mất tự

nhiên, cố không nhìn Hạ Nhược Vũ: “Ba

sẽ xem xét chọn ứng viên khác cho

con, thật ra thanh niên tài năng tuấn tú

ở thành phố Đà Nẵng vẫn còn nhiều”

“Dạ” Hạ Nhược Vũ nhu thuận đáp.

Cô đột nhiên thay đổi, làm cho

lòng Hạ Minh Viễn lo lắng một phen, sẽ

không phải do áp đặt quá chặt mới

thành ra như vậy chứ?

“Nhược Vũ à, ba…”

“Ba, ba không cần phải nói, con

đều hiểu mà” Hạ Nhược Vũ từ từ

chuyển qua đầu bên kia, dựa vào cánh

†ay ông, ngọt ngào nói.

Đây là bờ vai của ba, là chỗ dựa

của cả nhà, cũng vì gia đình mà thành

người khổng lồ gánh vác cả trời đất,

bất kể thế nào, cô cũng bảo vệ họ khỏi

nguy hiểm.