Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 233: Lại Là Trò Lừa Đảo



“Nhược Vũ, con trở vê một chuyến đi”

“Mẹ, không phải con đã nói mấy

ngày nữa sẽ về sao?” Nhận được cuộc

gọi của Đường Hồng Xuân, Hạ Nhược

Vũ cũng vô cùng bất lực.

Trần Hạ Thu Phương biết điều mà

đứng sang một bên.

“Ba của con ông ấy..”

Giọng điệu muốn nói rồi lại thôi

của Đường Hồng Xuân, khiến thần kinh

của Hạ Nhược Vũ sắp sụp đổ đến nơi,

sốt ruột hỏi: “Mẹ, mẹ mau nói cho con

biết, ba của con làm sao rồi.”

Thực sự làm cô lo lắng muốn chết,

sẽ không phải là bị bệnh nữa rồi chứ.

Đường Hồng Xuân liếc nhìn người

đàn ông ngồi trên sô pha không ngừng

chớp mắt ra hiệu với bà ấy, bất lực thở

dài nói: “Lồng ngực của ba con có hơi

không thoải mái, cũng không có gì, nếu

như con không có thời gian thì không

cần phải quay về”

“Con lập tức quay về ngay: Hạ

Nhược Vũ trực tiếp đưa ra quyết định

rồi cúp điện thoại.

Đường Hồng Xuân cau mày lo lắng

nói: “Minh Viễn, làm như thế này thật

sự tốt sao, nếu Nhược Vũ biết được,

nhất định sẽ không vui đâu.”

“Tôi là ba của nó, nó còn có thể

thực sự tức giận với tôi cơ à” Nhưng

ánh mắt của Hạ Minh Viễn lại không có

biểu cảm gì trông có vẻ rất cứng rắn,

ông cũng không còn cách nào khác.

“Chuyện của Dương Minh Đức còn

chưa đủ sao, Nhược Vũ cũng không

còn là một đứa trẻ nữa, ông như vậy

con bé sẽ có tâm lý phản kháng lại đó.”

Đường Hồng Xuân ở đó nhỏ giọng

khuyên nhủ.

Hạ Minh Viễn liền phát cáu, giọng

nói không khỏi cất cao lên một chút:

“Chuyện của nhà họ Dương chỉ là

ngoài ý muốn, lần này người mà tôi

chọn đảm bảo không có vấn đề gì, điều

kiện gia đình có hơi kém một chút

nhưng cũng không sao, như vậy sau

này sẽ không dám bắt nạt Nhược Vũ

nhà chúng ta.’

“Haizz, tôi không nói với ông nữa,

đến lúc đó Nhược Vũ nổi giận rồi, đừng

mong tôi sẽ giúp ông làm hòa.” Đường

Hồng Xuân lắc đầu không ôm hy vọng

gì nói.

Hạ Minh Viễn hừ một tiếng:

“Chuyện này bà đừng có nhúng tay

vào, đã thông báo cho người ta rồi, bà

chỉ cần lo chuyện cơm nước tối nay là

được”

“Biết rồi, tôi đã kêu người bên dưới

chuẩn bị xong xuôi rồi” Đường Hồng

Xuân là một người phụ nữ dịu dàng

nhu hoà, hiếm khi bắt bẻ, có thói quen

thỏa hiệp với chồng và con gái.

“Nhược Vũ, như thế nào rồi? Chú

Hạ bị bệnh rồi sao?” Trần Hạ Thu

Phương chỉ nghe đại khái, nhưng nhìn

dáng vẻ lo lắng của Hạ Nhược Vũ, có lẽ

là rất nghiêm trọng.

Hạ Nhược Vũ không có thời gian

giải thích: “Ừm, tôi về trước đây, có thể

hôm nay sẽ không trở về”

“Không sao, cậu mau về đi, đừng

để bác gái đợi lâu” Trần Hạ Thu

Phương không yên tâm nói thêm một

câu: “Có cần tôi đi cùng cậu không”

“Không cần đâu, tôi không nói

thêm với cậu nữa, đi trước đây.” Hạ

Nhược Vũ nói xong liền xoay người

chạy đi.

Trần Hạ Thu Phương chỉ có thể

nhìn theo bóng dáng của cô chạy càng

lúc càng xa, lẩm bẩm nói: “Không biết

có cần thông báo tin tức cho ông chủ

hay không.”

Hạ Nhược Vũ hì hà hì hục chạy về

nhà, còn cho tài xế thêm 1 triệu 7, để

ông ta tăng tốc, khó khăn lắm mới về

đến nhà, còn không kịp điều chỉnh hô

hấp, trực tiếp chạy thẳng vào phòng

khách.

Nhìn thấy khung cảnh hài hòa vui

vẻ bên trong, cô thậm chí nghi ngờ có

phải mình đã đi nhầm nhà rồi hay

không, nếu như không phải nhìn thấy

người đàn ông trung niên vốn nên

‘bệnh đang nói chuyện gì đó với thanh

niên ngồi bên cạnh.

Cũng chỉ có cô suốt cả đoạn

đường lo lắng, trái tim thiếu chút nữa

nhảy ra ngoài, kết quả người ta đi đứng

còn khỏe mạnh hơn cô. Thực sự là ba ruột

không thể nghi ngời

“Nhược Vũ, con về rồi à, đây là Trần

Minh, con trai của chú Trần, mau qua

đây cùng ngồi xuống nào”

Hạ Minh Viễn nhìn thấy Hạ Nhược

Vũ vội vội vàng vàng trở về, trong lòng

ông vẫn là có chút được an ủi, trong

lòng con gái vẫn còn lo lắng cho sức

khoẻ của ông.

Trên sống mũi của Trần Minh đeo

một cặp kính nặng trĩu, cơ bản là che

toàn bộ khuôn mặt của anh ta, trên

người mặc một bộ vest màu đen, đeo

một chiếc cà vạt màu xanh lam, nhìn

thấy cô vẫn còn hơi căng thẳng, kéo

kéo nút cổ áo. “Cô, cô Nhược Vũ, xin,

xin chào”

“Ba, không phải ba nói với con rằng

sức khỏe của ba không tốt sao?” Hạ

Nhược Vũ liếc nhìn Trần Minh một cái,

Trần Minh lập tức co rút đầu lại như gà

gô, bỏ tay xuống nhếch miệng cười,

dáng vẻ uất ức này, khiến cô bất giác

nhíu mày.

Cô còn chưa nói cái gì mà, tại sao

lại làm như thể cô là một con hổ cái.

Hạ Minh Viễn không vừa lòng với

giọng điệu của cô, không vui nói: “Thế

nào, ba còn không thể kêu con trở về

sao, chẳng lẽ phải đợi đến khi ba thật

sự sắp chết, con mới chịu trở về hả?”

Lời nói này của ông có hơi nghiêm

trọng rồi.

Bầu không khí giữa cha và con gái

bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Điều mà Hạ Nhược Vũ giận đó là

bọn họ không nói sự thật cho cô biết,

biết rõ là cô ghét nhất bị sắp xếp xem

mắt, lần nào cũng như vậy, cô lo lắng

suốt dọc đường, chân chạy đến mức

sắp gấy, kết quả đã bị lừa trở về xem

mắt.

Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy

không thoải mái, nhưng mà đối

phương vẫn là ba mẹ cô, trong lòng tức

giận cũng không thể bộc phát ra được,

đè nén trở lại thì cô lại thấy buồn bực.

Đường Hồng Xuân thấy Hạ Nhược

Vũ sắc mặt trâm xuống, vội vàng đi tới

nắm lấy tay cô nói: “Được rồi, được rồi,

hai cha con các người đừng có vừa trở

về liền cãi nhau nữa, ở đây vẫn còn có

khách đó”

Nói xong lại thấp giọng nói với Hạ

Nhược Vũ: “Nhược Vũ, mẹ cũng không

có nói dối con, gần đây huyết áp của

ba con luôn không ổn định, con không

nên tiếp tục ương ngạnh như vậy nữa”

Nghe mẹ nói thế, Hạ Nhược Vũ

nhìn thoáng qua lồng ngực hơi phập

phồng của Hạ Minh Viễn, nhấp nhấp

miệng, thái độ hoà hoãn lại: “Ba, con

không phải có ý đó, lần sau ba muốn

con quay về, thì cứ nói một tiếng là

được”

“Không cần nói nhiều, ba muốn hù

chết con mới chịu à””

“Ai kêu mấy lần con đều không tình

nguyện quay về” Hạ Minh Viễn nghe cô

nói như vậy giọng điệu cũng mềm

xuống, nhưng vẻ mặt vẫn rất gượng

gạo.

Hạ Nhược Vũ tự nhiên là biết tính

cách mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng

của ba cô, không có cách nào khác

bước đến, ngồi bên cạnh ông: “Biết rồi,

hiểu rồi, con sai rồi, con xin lỗi là được

chứ gì”

Nếu như đã trở về rồi, cô cũng

không muốn đi sớm như vậy.

“Được rồi, con chào hỏi Trần Minh

một tiếng đi” Giọng điệu của Hạ Minh

Viễn hoàn toàn hạ xuống.

Hạ Nhược Vũ gật đầu, nhìn đến

người đàn ông đang ngượng ngùng

nói: “Xin chào, anh Trần Minh”

“Xin, xin chào, chào, chào, cô, cô

Nhược Vũ” Trần Minh thấy cô nhìn

sang, từ trên ghế sô pha đứng lên,

dường như cảm thấy có chút không

thích hợp, có hơi xấu hổ ngồi xuống lại.

Hạ Nhược Vũ bắt đầu nghi ngờ

mắt nhìn người của ba cô có vấn đề

hay không, cô tự thấy rằng điều kiện

của bản thân cũng không tệ, đã tìm

người có ‘phẩm vị đặc biệt thì cũng

thôi đi, thế mà lại còn là một tên nói lắp.

Nhìn thấy biểu cảm của Trần Minh,

trong lòng của Hạ Minh Viễn cũng

không vui, nhưng nghĩ đến tính cách

của cậu ta, liền bỏ qua điểm mà mình

không thích, còn không phải vì ông

nhìn trúng tính lương thiện thành thật

của nhà bọn họ, mới chọn cho Nhược

Vũ sao.

“Trần Minh, cậu không cần căng

thẳng, sau này hai nhà chúng ta qua lại

nhiều với nhau thì sẽ quen thôi.”

“Bác, bác, trai, con, con, con biết,

biết rồi, con, con sẽ, sẽ, sẽ, thường,

thường xuyên, đến gặp mọi người.”

Sau khi nói xong bản thân Trần

Minh còn tự cảm thấy xấu hổ, khuôn

mặt đỏ bừng giải thích: “Bác, bác, bác

trai, bình thường, con, con, con, không,

không, không phải, dáng vẻ, như vậy,

bác, bác…

“Được, được rồi, bác biết rồi không

sao” Chính bản thân Hạ Minh Viễn

nghe thấy còn không thể chịu nổi, thiếu

chút nữa muốn bắt đầu nói lắp chung

với cậu ta luôn, nhanh chóng kết thúc

cuộc trò chuyện bằng một câu: “Ăn

cơm trước đi đã.”