Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 232: Gặp Gỡ



“Nhược Vũ, vừa rồi cậu nói vậy là

có ý gì?” Trần Hạ Thu Phương cố đuổi

kịp cô để hỏi.

Hạ Nhược Vũ mỉm cười, nhưng ánh

mắt vô lực: “Anh ta tỉnh rồi”

Trần Hạ Thu Phương dừng lại theo:

“ý cậu là Hàn Công Danh tỉnh rồi?”

“Ừ” Cô vừa rồi khi nhìn vào Hàn

Công Danh thấy đôi lông mi run rẩy

của anh ta, cô liền biết anh ta đã tỉnh.

Thay vì những gì cô đã nói với Lý

Thấm thì nên nói rằng cô đang nói cho

Hàn Công Danh, cô chỉ mong ánh ta có

thể hiểu rằng có rất nhiều chuyện đã

xảy ra và không có có thể quay lại.

Vì trên đời này thời gian không thể

quay trở lại.

Trần Hạ Thu Phương lãnh đạm hỏi:

“Vậy thì tại sao anh ta lại không mở

mắt mà lại giả vờ như vậy, anh ta nên

dùng vết thương này để thay đổi ý định

của cậu”

“Anh ta có niềm tự hào của mình,

chưa kể anh ta biết rằng tôi rất kiên trì

và việc của Minh Thư…”

Nhắc đến Minh Thư, Hạ Nhược Vũ

bất giác im lặng, cô không biết bây giờ

Minh Thư đang ở đó, với tính cách của

Minh Thư, đối với cô có thể giống như

một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc

nào.

Khó chịu và lo lắng.

Nhất thời không chủ ý, Hạ Nhược

Vũ đúng phải tay một người đàn ông,

lùi lại vài bước suýt ngã, cũng may là

người đàn ông kịp thời nắm lấy tay cô

đỡ cô không bị ngã.

Trần Hạ Thu Phương không để ý ở

đẳng sau bị hai người làm cho giật

mình: “Nhược Vũ, cậu không sao chứ”

“Ừ” Hạ Nhược Vũ đứng dậy vội

vàng nói lời xin lỗi: “Cảm ơn, xin lỗi, tôi

vô tình đụng trúng anh” “Cô không sao chứ?”

Người đàn ông nở nụ cười nói.

Theo phép lịch sự, Hạ Nhược Vũ

ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy nụ cười

rực rỡ của người đàn ông còn chói mắt

hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cô

giật mình cười nhẹ: “Tôi không sao, tôi

mới là người mất tập trung, xin lỗi”

Không biết tại sao ánh mắt của

anh ta có chút quen thuộc, nên cô

cũng nghĩ thêm một chút.

“Không sao, tôi đụng trúng cô là lỗi

của tôi”

Người đàn ông tinh tường nhận

thấy trong mắt cô thoáng hiện lên một

tia nghi hoặc, nụ cười trên mặt nở ra

một chút, đôi mắt sáng như mào gà,

thuần khiết vô hại: “Cô gái, cô thật xinh

đẹp”

Nếu đổi thành người khác, Hạ

Nhược Vũ sẽ cảm thấy người này biến

thái nhưng ánh mắt của người đàn ông

quá thuần khiết và chân thành nên cô

cũng không quá tức giận: “Cảm ơn anh,

mong là không làm chậm trễ việc của

anh”

Cô đưa Trần Hạ Thu Phương,

người vẫn còn hơi sững sờ, bỏ qua anh

ta rồi rời đi.

Vào lúc bóng hai người đan xen

vào nhau, người đàn ông nhẹ nhàng

nói.

“Chúng ta sẽ gặp lại, cô gái.”

Hạ Nhược Vũ quay đầu lại, người

đàn ông đã bước đi như thể câu nói đó

chỉ là ảo giác của cô.

“Nhược Vũ, sao cậu lại đột ngột

dừng lại” Trần Hạ Thu Phương hỏi.

Cô lắc đầu và nói: “Không có gì”

Đó hẳn là ảo tưởng của cô, ban

đầu nó chỉ là một sự việc đơn giản,

thỉnh thoảng ai đó xin rồi và bỏ đi trên

đường phố là chuyện bình thường.

Trần Hạ Thu Phương không hỏi

quá nhiều, cô ấy nói: “Anh chàng trẻ

tuổi ngon nghẻ đó thật đẹp trai, giống

như chàng trai tỏa nắng bước ra từ

truyện tranh. Chỉ đơn giản là anh ta

thật tuyệt vời, cậu có nhìn thấy dáng

người của anh ta không, điển hình cho

câu nói mặc quần áo vào thì gầy yếu

nhưng khi cởi quần áo thì lại có da thịt”

“Tôi chắc chắn rằng anh ta phải có

cơ bụng tám múi”

“Tôi nói này Thu Phương, cậu có

phải là có con mắt X ~ Quang không?

Có thể nhìn liền nói ai có cơ bụng tám

múi” Hạ Nhược Vũ không khỏi buồn

nôn.

Trần Hạ Thu Phương vẻ mặt không

hiểu nói, cũng không trách cô: “Cậu

ngu ngốc sao? Tôi vừa thấy anh ta giúp

cậu”

“.

… Cô không nói được gì.

“Đáng lẽ ra phải để lại số điện

thoại, đúng là chàng trai đẹp” Trân Hạ

Thu Phương lại bắt đầu thở dài: “Thật

tuyệt nếu có thể thu nạp anh ta vào

hậu cung của tôi”

“Thưa chị, tôi xin chị hãy bỏ suy

nghĩ háo sắc của mình đi, hậu cung

của chị có bao nhiêu người gian dâm,

trong lòng chị còn không biết sẽ sánh

đôi cùng ai.”

Nếu không biết bạn mình thích

xem một số loại truyện tranh ‘không

thể tả’ Hạ Nhược Vũ còn sẽ nghĩ đây là

một người phụ nữ rụt rè.

Hai mắt Trần Hạ Thu Phương lóe

lên, cô ấy cũng không dám nói thẳng,

chẳng lẽ nói cô gái xinh đẹp này cặp

với ông chủ lớn sao? Bức tranh đó sẽ

trở nên rất hài hòa, ha ha.

Đang lúc cô ấy còn đang suy nghĩ

thì Hạ Nhược Vũ đã nghĩ bức tranh đó

theo hướng mục nát, lúc đó lẽ ra cô

phải tấn công một đòn mạnh mẽ, trong

trí nhớ của cô, sức công kích mạnh

nhất thuộc về người đàn ông đó. Lần đầu tiên, cả hai

tương đồng ý nghĩ trong đầu…

Trong phòng khám phụ khoa cách

đó không xa, một người đàn ông nào

đó cảm giác sống lưng lạnh ngắt một

cách khó hiểu, ánh mắt lạnh lùng chìm

xuống, nhưng ngay lập tức anh ta bỏ

qua cảm giác đó.

“E hèm, Nhược Vũ, đừng nói nhảm,

tôi vẫn còn là một đứa trẻ đó” Trần Hạ

Thu Phương lại bắt đầu hành động.

Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn cô ấy

một cái: “Nếu cậu là một đứa trẻ thì cả

thế giới này sẽ là một đứa trẻ khổng lồ”

“Đừng tưởng rằng tôi không biết

cuốn tiểu thuyết giấu dưới giường

cậu..” Trần Hạ Thu Phương lạnh nhạt

nói.

Cuối cùng, cô thành thật nói:

“Được rồi, cậu là trẻ em”

Đó là điều duy nhất cô bí mật che

giấu dưới mi mắt Mạc Du Hải mà

không hề bị anh ta phát hiện!

Còn người đàn ông đẹp trai mà hai

người nhắc tới, ở một góc không nhìn

thấy, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, khóe

miệng như ẩn như hiện trong bóng tối,

nhưng đôi mắt trong sáng lúc này lại

tràn đầy quỷ dị.

Nhược Vũ, chúng ta lại gặp nhau,

không biết em có nghĩ đến anh không,

có nhớ đến anh không, mấy năm nay

em vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ

của anh vô số lần.

Anh rất muốn, rất muốn cắt đứt

chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của em.

Phong Ngữ Hiên giống như một

thiên thần đen đang ngủ trong bóng tối,

đôi mắt thuần khiết nhất của anh ta

nhưng cũng ẩn chứa một trái tim lạnh

lùng.

Các mâu thuẫn được dung hợp

cực kỳ chặt chẽ.

Một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng

của Hạ Nhược Vũ hoàn toàn biến mất

khỏi tầm mắt của anh ta, anh ta mới

quay người lại vì bước đi, hoàn toàn

chìm vào bóng tối.

“Thu Phương, không hiểu sao tôi

luôn cảm thấy người đàn ông đó rất

quen” Bước ra khỏi bệnh viện, Hạ

Nhược Vũ vẫn bày tỏ sự nghi ngờ trong

lòng, đặc biệt là ánh mắt, cô cứ luôn có

cảm giác mình đã từng nhìn thấy ở đâu

đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Trần Hạ Thu Phương thản nhiên

nói: “Tôi cũng quen được một anh

chàng đẹp trai trẻ trung đẹp như vậy

nhưng anh ta không thể nhận ra tôi

nữa”

Ngừng một cái, đột nhiên cô ấy

nghiêm túc nhìn cô: “Nhược Vũ, nói

thật đi, có phải cậu rung động rồi

không?”

“Cậu đang nói cái gì vậy.” Hạ

Nhược Vũ có phần sững sờ đáp lại.

Trần Hạ Thu Phương nhìn vẻ mặt

nghiêm túc của cô, xác nhận cô thật

sự không có ý gì thật cô ấy mới thở

phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nhếch mép

cười: “Ha ha, dù sao thì tôi cũng chỉ nói

đùa thôi mà, anh chàng đẹp trai trẻ

trung kia chính là hình mẫu mà tôi theo

đuổi”

Tuy rằng biết anh chàng đẹp trai

trẻ trung kia tốt, nhưng ở nhà của

Nhược Vũ vẫn còn miếng thịt ba chỉ già

mặn mà, nếu như để miếng thịt ba chỉ

già đó biết rằng Hiểu Hiểu thích miếng

thịt tươi kia thì không biết cô có bị

nhúng như một miếng thịt xông khói

không.

Nghĩ đến bức ảnh đó, cô ớn lạnh.

Nhìn từ bên ngoài, hai người họ là

hai loại đàn ông khác nhau, không thể

so sánh được, hầu hết phụ nữ đều

thích loại thịt ba chỉ già chín.

May mắn thay, cô không hề bị dao

động, không bị sắc đẹp phồn hoa của

những người đàn ông khác mê hoặc,

sau khi xem thêm thì cô càng nhận ra

cô có khả năng miễn nhiễm, ha ha.