Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 235: Giám Sát Đến Rồi



Còn về chuyện kia, may mắn sao

Mạc Du Hải đã trấn áp được, bằng

không đã ồn ào náo loạn, bọn họ nhất

định sẽ biết.

Nghĩ đến người đàn ông kia, trong

lòng Hạ Nhược Vũ có chút phức tạp.

“Nhược Vũ hôm nay con có ở lại

không?” Đường Hồng Xuân cười nhìn

hai ba con họ.

Hạ Nhược Vũ cũng muốn ở lại

nhưng: “Mẹ, một lát con còn phải đi”

“Trễ như thế này còn đi, chẳng lẽ

nhà mình không có chỗ cho con hay

sao?” Vẻ mặt Hạ Minh Viễn vừa ôn hòa

thì lại tối đen.

Hạ Nhược Vũ lại bắt đầu nói dối:

“Ba, con đã hứa với Thu Phương, cô ấy

ngủ một mình sẽ sợ lắm, con hứa với

ba sau ngày mai đều sẽ về ăn cơm,

ngày mai con sẽ đến công ty làm”

“Con còn biết phải đi làm à?” Hạ

Minh Viễn chua ngoa, trong sự nghiêm

túc vẫn có chút dễ thương.

Ông không cự tuyệt, vậy xem như

đồng ý rồi? Hạ Nhược Vũ chờ ông

đồng ý mới nói: “Cảm ơn ba, cũng trễ

rồi con về trước, ba mẹ nghỉ ngơi sớm

một chút đi”

“Thật sự phải đi sao?” Đường

Hồng Xuân có chút luyến tiếc.

Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ thở dài:

“Mẹ, con chỉ không ngủ lại buổi tối,

cũng không phải đi đâu xa nhà”

“Được rồi con đợi một chút, mẹ lấy

ít bánh cho con” Đường Hồng Xuân ra

vẻ muốn đi.

Hạ Nhược Vũ nhanh tay giữ chặt

bà: “Mẹ à, không cân lôi thôi như vậy

đâu, ngày mai con trở lại”

“Tốt hơn là mang theo một ít đi,

buổi tối đói bụng biết làm sao” Hạ

Minh Viễn trực tiếp quyết định thay cô.

“Được” Đường Hồng Xuân đều là

ông nói gì nghe nấy.

Hạ Nhược Vũ đành đồng ý, không

ăn cũng có thể mời Thu Phương một ít,

làm khó cho cô ấy đã phải chạy theo

cô lâu như vậy.

“Một lát ba để chú Lý đưa con về”

Hạ Minh Viễn thấy cô muốn nói gì đó

liên giành nói trước: “Không được từ

chối, nếu không thì đừng mong được

về.”

“Ba, con không muốn từ chối đâu,

con là cảm thấy ba của con rất quan

tâm con.” Hạ Nhược Vũ nịnh nọt.

Trên mặt Hạ Minh Viễn đã chứng

tỏ lòng ông rất hưởng thụ, nhưng nói

chuyện vẫn nghiêm túc: “Con lớn như

vậy sao vẫn giống một đứa con nít?”

“Đúng mà đúng mà, con không

phải là con gái bé nhỏ của ba mẹ sao?”

Hạ Nhược Vũ biết ba cô thích điêu này.

Quả nhiên biểu hiện của ông cũng

bắt đầu nhẹ nhàng hơn, nhưng để cô

không phát hiện, cố ý đi đến hướng

phòng bếp, ngoài miệng còn oang

oang: “Nhớ đem canh gà hôm nay nha,

tôi còn nhớ lần trước bà mua tổ yến

không có làm lạnh đó, cũng lấy gói

theo luôn đi thôi.”

“Biết rồi, không cần ông nhắc, tôi

chuẩn bị sẵn rồi” Đường Hồng Xuân

cáu kỉnh, nói cho cùng không phải chỉ

có mình ông quan tâm đến con gái, bà

thì không hả?

Ánh mắt Hạ Nhược Vũ ẩm ướt

nghe tiếng nói truyền đến từ phòng

bếp, cô hy vọng đời này, bọn họ đều có

thể tiếp tục như vậy.

Một lát sau, Hạ Minh Viễn mang ra

một bịch lớn, Hạ Nhược Vũ nhanh

chóng gạt đi nước mắt: “Ba, ba đang

muốn dọn trống nhà bếp sao?”

“Đây đều là mẹ con chuẩn bị, con

mang theo đi” Hạ Minh Viễn làm bộ

như không để ý đến.

Đường Hồng Xuân bên cạnh cười

cười, không nói gì, rõ ràng vừa mới chỉ

huy đem đồ ăn này nọ là ông, vậy mà

bây giờ lại nói đều là bà chuẩn bị.

Đàn ông, có đôi khi giống một đứa

con nít.

“Sao con có thể đem hết nổi?” Hạ

Nhược Vũ lớn giọng.

Hạ Minh Viễn thúc giục nói: “Có

liên quan gì, không phải có xe sao, để

chú Lý đưa con đi”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Ngồi trên xe, Hạ Nhược Vũ tựa vào

cửa sổ, nhìn thấy ánh đèn phản chiếu

cửa lớn đang mở, kéo bóng của ba mẹ

cô dài ra dài ra, chạm đến tim cô.

Trong nháy mắt đó, cô thật sự

muốn nói không đi nữa, con ở lại,

nhưng mà lí trí bảo rằng cô không thể.

Xe chậm rãi di chuyển, nước mắt

theo hai bên khóe mắt chảy xuống đôi

gò má.

Hạ Nhược Vũ thì thầm nói với bên

ngoài cửa sổ không một bóng người:

“Ba, mẹ, con xin lỗi!”

Trần Hạ Thu Phương nghe thấy

tiếng gõ cửa, bật người nhảy dựng lên

mở cửa, nhìn đến một đống đồ trên tay

Hạ Nhược Vũ, ngây ngốc hỏi: “Nhược

Vũ, cậu đi cướp ở đâu vậy?”

“Đúng đó, cướp từ trong nhà, cậu

có muốn hay không?” Hạ Nhược Vũ trở

về dáng vẻ như cũ.

Cô thở hổn hển dọn đồ vào, nhìn

thấy cô ngốc đứng trước cửa, tức giận

nói: “Còn đứng nhìn, không giúp tôi

một tay đi”

“Được, đến ngay.” Cô và Trần Hạ

Thu Phương cùng nhau đem đồ dọn

lên bàn, thấy Hạ Nhược Vũ tháo dây

cột, rồi đem từng món từng món bày

ra, không khỏi tấm tắc: “Tay nghề của

dì Xuân vẫn tốt như vậy, bào ngư, hốc

mắt cá, thạch bong bóng cá, sao cái gì

cũng có vậy.”

“Cậu hâm nóng canh gà đi, mấy món còn lại, cậu xem rồi xử lý đi” Dù

sao cô cũng không xuống bếp.

Trần Hạ Thu Phương vừa nghe có

ăn là lập tức đi hâm canh, miệng không

quên nói: “Nhược Vũ thân mến, có

muốn tôi dạy cậu nấu ăn không, tục

ngữ nói đúng, để nắm được trái tim

người đàn ông thì phải nắm được dạ

dày của anh ấy”

“Vì sao phải nấu ăn, mời đầu bếp

không phải tốt hơn sao?” Hạ Nhược Vũ

nói như đúng rồi.

Trần Hạ Thu Phương lại bị ném đá

vạn lượt, cô ấy hít một hơi, tự nhủ

người kia là bạn tốt của mình, đừng

xúc động chặt chém người ta, như vậy

không tốt.

Cùng ở chung chỗ với bạo chúa thì

nhất định trong lòng phải phát tâm

theo Phật.

“Đầu bếp nấu và bản thân nấu

không giống nhau, tâm ý không giống”

Cô ấy tự tìm một lý do hoàn mỹ

cho sự nghèo túng của mình.

Hạ Nhược Vũ hờ hững nhún vai:

“Có liên quan gì đâu, mời một đầu bếp

đẳng cấp ba sao là tốt thôi!”

“.ư

Trần Hạ Thu Phương từ chối trả lời

vấn đề này.

Đem canh đã hâm nóng đến: “Cậu

có chắc là không ăn?”

“Ừm, nấy tôi ăn no rồi, không đói

bụng” Hạ Nhược Vũ lắc đầu nói.

“Vậy tôi không khách sáo đâu.”

Trần Hạ Thu Phương ngửi mùi thơm

canh gà bốc lên, ngón tay đã sớm

động đậy.

Hạ Nhược Vũ thờ ơ đáp: “Ừm, cậu

ăn đi, tôi rửa mặt đi ngủ”

“Được” Trần Hạ Thu Phương vẫn

chăm chú vào bát canh gà, mặc kệ cô

nói gì.

Hạ Nhược Vũ vừa đi, cô ấy bắt đầu

chuẩn bị ngốn một miếng to.

Một cuộc điện thoại mạnh mẽ gọi

đến, Trần Hạ Thu Phương nội tâm cự

tuyệt, nhưng mà thấy trên màn hình

hiện ra ghi chú, cô ấy bật người liền sợ

hãi, căng thẳng như vậy nhìn về hướng

Hạ Nhược Vũ.

Xác định được cô đã đi vào nhà

tắm, mới cầm di động, lặng lẽ mò ra

ban công phòng khách.

Làm như kẻ trộm, bắt máy: “Bác sĩ

Mạc Du Hải ạ?”

“Cô ấy về rồi” Mạc Du Hải trong

trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

“Đúng, đúng vậy, vừa mới về” Trần

Hạ Thu Phương đang băn khoăn, làm

sao Nhược Vũ vừa mới về không lâu,

ông chủ như giám sát chặt chẽ gọi

điện thoại, giống như thần vậy.

“Ừm, biết rồi!”

Sau đó điện thoại bị cúp tàn nhẫn,

khiến Trần Hạ Thu Phương không thể

giải thích được, cô ấy có cảm giác

đang giúp người khác điều tra người vợ

đang lừa dối vậy.

Ông chủ trúng độc mất rồi!

Chỉ để xác nhận Nhược Vũ có phải

về đến nhà hay không, mà quấy rầy

bữa ăn của cô ấy, có quá trái đạo đức

không?

Nhưng cô ấy không dám nói, ai

bảo người ta cho nhiều tiền như vậy

chứ.