Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Chương 236: Thả Tôi Ra Ngoài Đi



Hạ Nhược Vũ từ phòng tắm đi ra,

khi thấy Trần Hạ Thu Phương canh gà

vẫn còn nguyên, cô nghỉ ngờ hỏi: “Thu

Phương, cậu không ăn à?”

“Chưa ăn, nóng quá, nên để nguội

một tí rồi uống” Trần Hạ Thu Phương

nói dối mà mặt không đổi sắc.

Hạ Nhược Vũ chẳng nói đúng sai

mà gật đầu: “Tôi về phòng nghỉ ngơi

trước đây.”

“Ừ” Trần Hạ Thu Phương vẫn bình

tĩnh như trước đáp.

Tuy cô luôn có cảm giác chỗ nào

đó không đúng lắm, nhưng cô lại

không thể nghĩ ra tại sao, nên cuối

cùng chỉ nhún vai và mở cửa vào phòng.

Bên kia, trong một bãi sửa chữa ô

tô bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, đèn

đuốc sáng trưng chiếu sáng toàn bộ

cái sân.

Hai bên là những chồng cao đầy

phế liệu kim loại đã cũ gỉ. Ở giữa chỗ

trống trải một tấm thảm cashmere

sâm màu và một chiếc ghế sô pha

sang trọng, trên bàn còn đặt một chai

rượu vang đỏ Lafite 82 năm, nhìn vô

cùng xa hoa. Ở bãi bỏ hoang sửa xe

hẻo lánh này trông mọi thứ lại càng

ngang nhiên hơn.

Nhưng người đàn ông đang ngồi

trên ghế sô pha lại không quan tâm,

chiếc ly đung đưa trong tay, màu hồng

đào của rượu vang đỏ lắc lư xoay

chuyển ở trong ly, tỏa ra mùi thơm êm

dịu say đắm lòng người. Hơn nữa, khóe

môi hắn mỉm cười như có như không,

từ xa nhìn lại trông giống như một

chàng hoàng tử đẹp đế và cao quý.

Rõ ràng là hình ảnh cảnh đẹp ý vui

như vậy, nhưng trong mắt người phụ

nữ đối diện thì lại giống như một con

bọ cạp độc, có thể đột ngột giết chết

cô ta bất cứ lúc nào. “Rốt cuộc là anh

muốn thế nào, đưa tôi ra ngoài rồi lại nhốt tôi”

Người phụ nữ là Lâm Minh Thư đã

mất tích từ lâu. Lúc này, cái tay hơi run

của cô ta đã bán đứng sự căng thẳng

trong lòng cô ta.

Cô ta được đưa ra khỏi bệnh viện

tâm thần đã là chuyện cách đây vài

ngày trước, cô ta từ sợ hãi lúc đầu dần

dần trở nên cáu kỉnh, và bây giờ cô ta

trở nên không thể chịu đựng được nữa.

Cô ta bị giam không rõ ngày đêm

cùng một chiếc điện thoại, không có

điện thoại, không có TV, không có

Internet, không có gì cả.

Chỉ có bốn bức tường cao, và vệ sĩ

ngoài cửa chỉ còn lại một người.

Thậm chí một người để nói chuyện

cũng không có. Vệ sĩ ngoài cửa giống

như đầu gỗ, ngoại trừ đưa cơm thì mặc

kệ cô ta có thế nào cũng không đáp lại

cái gì.

Cô ta không có bệnh tâm thần thì

trong hoàn cảnh này cũng phải bị ép ra

bệnh tâm thần.

“Tôi nghĩ cô sẽ cảm ơn tôi.” Người

đàn ông nói với một giọng hơi thương

tâm.

Lâm Minh Thư nhìn không thấu ý

sâu xa trong mắt người đàn ông, không

hề cảm nhận được sự đau lòng của

hắn một chút nào. Mà ngược lại cô ta

còn có một loại cảm giác mèo vờn

chuột, bị đùa bốn trong lòng bàn tay:

“Đúng, rất biết ơn anh đã cứu tôi ra,

nhưng tôi không muốn nhảy từ lồng

này sang lồng khác”

Có thể ở bệnh viện tâm thần là một

loại dằn vặt, có điều vẫn còn có khả

năng trốn thoát. Nhưng rơi vào tay một

kẻ xa lạ, cô ta không có cơ hội dù chỉ

một phần trăm.

“Cô Minh Thư, thực sự là oan cho

tôi. Tôi là người tốt thích làm vui người

khác” Người đàn ông nói vài chữ,

chính hắn cũng cảm thấy nực cười nên

nhịn không được phá lên cười.

Lâm Minh Thư khó hiểu nhìn nụ

cười của hắn. Nếu không phải bị nhốt

nhiều ngày như vậy, cô ta nhất định sẽ

cảm thấy người đàn ông trước mặt là

một chàng trai chói sáng lương thiện,

sạch sẽ.

Chỉ là vệ sĩ canh giữ ở ngoài cửa

đã cho cô ta biết người đàn ông trước

mặt này tuyệt đối không hiền lành gì,

mà là loại người tâm tình bất ổn nên

càng đáng sợ hơn.

“Bất kể anh cứu tôi ra vì mục đích

gì, tôi cũng không muốn tham dự”

Người đàn ông chậm rãi dập tắt nụ

cười trên mặt, nhưng khóe miệng vẫn

duy trì độ cong, ngón tay thon dài gõ

lên mặt ly gây ra tiếng vang lanh lảnh:

“Nếu tôi muốn giúp cô báo thù”

“Có ý gì!” Lưng của Lâm Minh Thư

lập tức căng thẳng.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đối diện

cùng cô ta: “Cô Minh Thư là một người

thông minh, hẳn là hiểu rõ ý của tôi”

“Wì sao, lẽ nào anh cũng có thù hận

với Hạ Nhược Vũ sao?” Lâm Minh Thư

vốn định buông chấp niệm này xuống,

nhưng sau khi bị đưa đến bệnh viện

tâm thần, trải qua sự dày vò không

thuộc về mình, sự hận thì của cô ta với

Hạ Nhược Vũ không giảm mà tăng lên.

Mỗi lần bị tra tấn, sự chống đỡ để

cô ta sống tiếp là lòng tin báo thù.

Cô ta không được giết Hạ Nhược

Vũ thì không thể chết, tuyệt đối không

thể chết.

Cô ta thậm chí không muốn nhớ về

những hình ảnh này.

Người đàn ông hài lòng khi nhìn

thấy sự thù hận mãnh liệt lóe lên trong

mắt cô ta: “Chuyện của tôi với cô ta

không cần nói với cô, tôi chỉ để cô hiểu

rõ chúng ta là quan hệ hợp tác”

“Ồ, vậy có ích lợi gì, hiện tại tôi chỉ

cần bước ra là thuộc hạ Mạc Du Hải sẽ

tìm được tôi”

Lâm Minh Thư không ngốc, nếu cô

ta ngốc thì sẽ không ẩn mình bên cạnh

Hạ Nhược Vũ lâu như vậy mà mới bị

phát hiện: “Anh nên biết ở nhà họ Mạc,

Mạc Du Hải không đơn giản như anh

nghĩ”

Thủ đoạn của anh cô ta đã được

nếm trải rồi.

“Coi như là hiểu rõ một chút”

Người đàn ông lập lờ nước đôi đáp,

không tính trả lời cô ta vấn đề này mà

nói đến cái khác: “Cô có biết, người yêu

của cô đang bị thương trong bệnh viện

không?”

“Hàn Công Danh? Hàn Công Danh

bị sao vậy, anh nói mau.” Lâm Minh

Thư phản ứng ngay lập tức. Vừa nghe

thấy Hàn Công Danh bị thương, cô ta

bất chấp trong lòng sợ hãi hắn mà kích

động muốn nhào qua, vệ sĩ ở phía sau

lập tức ấn cô ta lại.

“Cô Minh Thư đúng là sỉ tình”

Người đàn ông liếc nhìn cô ta một

cách thương hại, không nhanh không

chậm mà nói: “Đáng tiếc, người ta

trúng hai phát súng vì Hạ Nhược Vũ

nên mới vào viện. Nhưng may mắn là

anh ta không bị thương nặng tới nội

tạng, có điều tổn thương này cũng đủ

để anh ta ăn đủ”

“Vì sao, vì sao anh lại ngu như vậy,

vì sao..” Lâm Minh Thư tự lẩm bẩm

một mình. Sức lực toàn thân trong

phút chốc như bị rút cạn, lưng từ từ

ngã trượt trên ghế dựa, vẫn chưa phản

ứng kịp sau cú sốc.

Đứa con đã mất, tử cung cũng

không còn, nhưng trong lòng cô ta vẫn

yêu Hàn Công Danh. Biết anh ta vì Hạ

Nhược Vũ mà ngay cả mạng cũng

không quan tâm, trong nháy mắt đó,

trái tim cô ta như đang chảy máu, như

một cơn điên cuồng đang hoành hành

trong lòng cô ta, xé nát lục phủ ngũ

tạng của cô ta.

Đau nhức mà không được, mới là

oán, mới là sỉ.

Người đàn ông dường như cảm

thấy độ lửa cũng không xê xích gì

nhiều, mới chậm rãi nói: “Hiện tại

không biết Cô Minh Thư có đồng ý hợp

tác không”

“Hợp tác? Ngay cả thân phận của

anh tôi cũng không biết thì sao có thể”

Lâm Minh Thư lạnh lùng nhìn hắn.

Dường như cô ta lập tức đổi thành

một người khác, ánh mắt càng lạnh

lùng hơn, ngay cả nỗi sợ hãi hắn cũng

bị thay thế bằng sự hận thù. Chỉ cần có

thể giết được Hạ Nhược Vũ, cô ta

nguyện ý trả bất cứ giá nào.

“Tốt, tôi thích ánh mắt như vậy của

cô.” Người đàn ông cười nhẹ, đôi môi

xinh đẹp chậm rãi phun ra mấy chữ:

“Nhớ kỹ, tôi là Phong Ngữ Hiên.”

“Phong, Ngữ, Hiên” Nhìn ánh mắt

mê hoặc của người đàn ông, Lâm Minh

Thư bất tri bất giác mà nói ra tên của

anh ta theo lời anh ta.

Phong Ngữ Hiên gật đầu, không

keo kiệt chút nào mà khích lệ: “Cô gái

ngoan”

“Anh muốn tôi làm gì” Lâm Minh

Thư nhanh chóng lấy lại lý trí, người

đàn ông trước mặt quả là có làn da

đẹp, có thể dễ dàng chiếm được trái

tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

Nhưng trong lòng cô ta chỉ có Hàn

Công Danh, dù ai cũng không thể nào

thay thế địa vị của anh ta trong lòng cô ta.

Phong Ngữ Hiên vẫn chưa trả lời

ngay, mà nhấp một ngụm rượu đỏ, rồi

không nhanh không chậm nói: “Đi tìm

Lục Khánh Huyền”