Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2027



Chương 2027:

Lục Hạo Thành giọng điệu đạm mạc mỏ miệng: “Cho cô mười phút, có thể thay đôi cái gì? “

Dư Dục Thù vừa nghe có hy vọng, hơn nữa vợ Lam Hân của anh cũng không có ở đây, đây cũng là một cơ hội tôt ngàn năm không gặp, “Lục tổng, chúng tôi nhường ra lợi nhuận lớn nhật cho Lục thị, giao dịch này, tập đoàn Lục thị ồn định kiếm không thiệt. Dự Dục Thù vẫn đem lợi ích đặt ở phía trước, Lục Hạo Thành là thương nhân, đề ý nhất chính là mình có thể kiêm được bao nhiêu tiền.

Hơn nữa Lục Hạo Thành để ý nhất chính là tiền bạc, ,mây năm nay, anh liều mạng kiếm tiền, không ngừng mở rộng sản nghiệp của công ty, hiện giờ ở Giang thành càng có thể một tay che trời.

Chỉ cần trở thành người phụ nữ có chút quan hệ với anh, đêu rất ngon.

“Hừ!” Lục Hạo Thành hừ lạnh một tiếng, “Ôn kiếm không thiệt, cô ngược lại rất tự tin, cô nói cho tôi biết, sao lại ôn định kiếm không thiệt, tòa nhà thôi rữa đó, đã sớm thiệu vốn rất lâu rôi, tập đoàn Lục thị tôi nêu muôn đầu tư, phải đập tiền vô tận, như vậy cũng gọi là ổn định kiếm không thiệt sao? “

Lục Hạo Thành châm chọc nói xong, không để ý tới Dư Dục Thủ, bước nhanh về phía trước.

Dư Dục Thù vừa nhìn, nóng nảy, chạy đuổi theo.

“Lục tổng, Lục tổng, cầu xin anh, cho tôi chút thời gian đi, vị trí lô đất của Dư thị rất tốt.” Dư Dục Thù lần thứ hai chạy đến trước mặt Lục Hạo Thành, ngăn trở đường đi của anh.

Lục Hạo Thành nhíu mày, đã mắt kiên nhẫn: “cút! “

Dư Dục Thù trong nháy mắt cảm giác một cô âm ức dâng khắp toàn thân.

Chưa bao giờ có ai nói điều đó với cô ta như vậy cả.

“Lục tổng.” Dư Dục Thù vẻ mặt bi thương nhìn Lục Hạo Thành.

Chính xác vào thời điềm này, một người đàn ông vội vã đi lại, trong tay bưng một ly rượu, cũng không biệt có phải cô ý hay không, dùng sức đụng phải Dư Dục Thù.

“A…” Dư Dục Thù kinh hãi kêu lên một tiếng, hướng Lục Hạo Thành nhào tới.

Hung hăng đụng vào lòng Lục Hạo Thành.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Sau khi người đàn ông nói xin lỗi, anh ta vội vã rời đi.

Cách đó không xa, có người chụp được cảnh này.

Lục Hạo Thành nhanh chóng đây Dư Dục Thủ ra, Dư Dục Thù không có phòng bị, cả người lảo đảo về phía sau vài bước, mới đứng vững bước chân.

“Cút cho tôi!” Lục Hạo Thành toàn thân lệ khí, làm cho không khí xung quanh giảm xuông vài độ.

Giọng nói giận. dở của anh cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Lúc này nhìn Lục Hạo Thành dưới ánh đèn, toàn thân nồi giận mà âm trầm, anh tựa như bị đụng phải sư tử nghịch lân, phẫn nộ tùy thời có thể cặn chết người, gân xanh trên trán nồi lên, càng làm cho người ta nỗi lên kính sợ.

Dư Dục Thù bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau vài bước, hoảng hốt trợn to hai mắt, vẻ mặt phòng bị nhìn Lục Hạo Thành.

Giờ phút này chỉ có chính cô ta biết, cô ta sợ hãi đến mức nào, cô ta cảm giác rằng mình sắp chết.

Lục Hạo Thành đem sự lãnh khốc vô tình của mình phát huy hết sức tinh, tế, cô ta có một loại ảo giác sắp chết.

Dự Tuấn Hào đứng ở xa nhìn không nồi nữa, sợ Lục Hạo Thành tức giận, mạng nhỏ của con gái ông ta sẽ không còn.

Ông ta bước nhanh qua, còn chưa kịp mở miệng. nói chuyện, Lục Hạo Thành vốn phân nộ xoay người rời đi theo một hướng khác.