Mộng Xuân

Chương 7



“Ngày 19 tháng 3: Tối hôm qua tôi mơ thấy mình đi dạo trung tâm Vượng Giác với Sở Triệu Xuân. Y nói nơi đó có nhiều người nên rất ồn ào, vì vậy chúng tôi liền đi lên hiệu sách trên lầu.

Sở Triệu Xuân nói lần sau y muốn đến nhà tôi xem DVD.

Ở trong mơ, chúng tôi chưa bao giờ đến nhà của đối phương.

Có lẽ là bởi vì trong hiện thực, Sở Triệu Xuân đã từng đến nhà tôi, cho nên mới khiến tôi mơ thấy loại giấc mơ này.

Tôi rất sợ, tôi rất sợ mơ thấy loại giấc mơ này, tôi rất sợ đêm nay mình sẽ mơ thấy Sở Triệu Xuân đến nhà tôi.

Sáng nay nhận được một cuộc gọi từ Sở Triệu Xuân, y hỏi tôi chiều nay mấy giờ tôi ngồi tàu điện ngầm đến Vượng Giác, tôi hỏi y muốn làm gì, y hỏi lại tôi:

“tối hôm qua cậu gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đi đến hiệu sách ở Vượng Giác, tôi vừa mới đồng ý, đang muốn hỏi cậu đến Vượng Giác lúc mấy giờ, thì cậu lại cúp máy. “

Tôi tùy tiện nói ra một thời gian để hẹn y. Khi tôi kiểm tra lại danh sách cuộc gọi, thì lại không tìm thấy bản ghi cuộc gọi liên quan. Không có lý do gì để Sở Triệu Xuân nói dối tôi, từ trước tới giờ tôi với y không có tình bạn gì quá thân thiết, y gạt tôi cũng không có chỗ lợi gì.”

Trái tim dần trở nên lạnh lẽo.

“Có ba khả năng. Một, sau khi địch ta gọi cho Sở Triệu Xuân, lại xóa cuộc gọi đi, mục đích chính là quấy rối chân ngã. Hai, địch ta dùng điện thoại bàn gọi cho Sở Triệu Xuân, bởi vì điện thoại bàn không có chức năng ghi lại lịch sử cuộc gọi. Ba, là tôi đã gọi điện thoại cho Sở Triệu Xuân, nhưng lại quên mất.”

Phàn Mộng ép bản thân phải tin tưởng khả năng thứ ba. Mặc cho hắn vẫn cứ nhớ về địch ta, nhưng vì ý thức hoàn chỉnh, cho nên hắn không thể hoàn toàn tin tưởng là có địch ta. Giống như mọi người ở thế kỷ 21 thì không nên tin là có Tiểu Thiến trong Liêu Trai, có phán quan Lục, hắn phải tin khoa học, tin lý tính(*) —— nhưng chính vì hắn quá tin lý tính, hắn mới có thể xem lý thuyết phân tâm học, khiến cho mình càng lúc càng mơ hồ.

Buổi chiều, hắn và Sở Triệu Xuân đi dạo hiệu sách ở Vượng Giác, đây là một trong những hiệu sách trên lầu với giá thuê khá rẻ, Phàn Mộng khá bình tĩnh: Những tình tiết trong giấc mơ không phải lúc nào cũng giống nhau. Mới vừa bước ra khỏi hiệu sách, Phàn Mộng nhận được tin nhắn của em trai: Anh hai, em biết hôm nay anh đi Vượng Giác. Anh có thể đến trung tâm Vượng Giác mua một số thứ giúp em hay không? Trong lớp của em có một bạn nữ sắp tới sinh nhật, bạn ấy từng tặng quà sinh nhật cho em, nên em phải tặng lại. Bạn ấy có xỏ khuyên tai, anh tùy ý mua một đôi bông tai giá rẻ giúp em là được, làm ơn làm ơn!

Mặt Phàn Mộng lập tức trắng bệch như tờ giấy, nhưng từ trước đến nay hắn rất thuơng Phàn Anh……

Hắn nghĩ: Đầu tiên là cùng Sở Triệu Xuân ngồi xe trở về Thuyên Loan, sau đó cùng y tách ra, rồi hắn lại đi trung tâm mua sắm ở Thuyên Loan mua bông tai, tuy rằng giá cả sẽ mắc hơn, nhưng lại có thể làm cảnh trong mơ không trở thành sự thật, số tiền phải bỏ ra này rất xứng đáng.

Hắn không nhắc việc này với Sở Triệu Xuân, chỉ nói phải về nhà. Sở Triệu Xuân đồng ý, bọn họ liền đi xuống lầu, rời khỏi tòa nhà cũ nơi có hiệu sách, bước vào trong một con phố đông đúc của Vượng Giác. Phàn Mộng là một người hướng nội, ngày thường đều bị kẹt ở khu Thuyên Loan, rất hiếm khi đến Vượng Giác đi dạo, ngay cả con phố Hỉ Thiếp nhộn nhịp, sau lại trở nên hoang tàn hai năm trước, hắn cũng không thể hình dung được đó là đoạn nào ở Vượng Giác.

Sở Triệu Xuân là một người hướng ngoại, y cũng được xem như là con bọ đất ở Vượng Giác, nói:

“Hiếm khi đến Vượng Giác, nếu cậu không vội trở về, thì chúng ta đi dạo xung quanh đi, tôi muốn mua một số thứ.”

“Sao cũng được.”

Phàn Mộng vốn định từ chối Sở Triệu Xuân, nhưng để tránh khiến cho Sở Triệu Xuân nghi ngờ, hắn liền làm theo ý của y. Xem ra tạm thời không có cách nào thoát khỏi Sở Triệu Xuân, Phàn Mộng lấy lui làm tiến, chỉ mong được làm một người bạn bình thường đến không thể bình thường hơn bên cạnh Sở Triệu Xuân. Rốt cuộc, hắn không có thù hận gì Sở Triệu Xuân, mà chỉ có xấu hổ lẫn sợ hãi —— một loại sợ hãi trên bản năng của một nhân loại nhỏ yếu trước một vận mệnh to lớn.

Sở Triệu Xuân mang Phàn Mộng xuyên qua Chợ Quý Bà(*), đi qua một nửa con phố, bọn họ rẽ vào một góc đường, Phàn Mộng dừng lại không bước tiếp —— phía trước là một con đường hẹp, hai bên trái phải đều là cửa hàng giày: Giày nam và nữ, sang trọng hoặc bình thường, còn có mấy cửa hàng chuyên bán đồ thể thao —— mắt Phàn Mộng sắc bén mà nhìn thấy một cửa hàng bán đồ thể thao, biển hiệu màu xanh lá cây lóe ánh sáng lạnh lùng, ở cuối con đường.

Đó là cửa hàng bán đồ thể thao —— là cái cửa hàng mà hắn đã mua giày thể thao cho Sở Triệu Xuân ở trong mơ. Không có việc gì, nơi này là phố Vượng Giác, chứ không phải trung tâm mua sắm ở trong mơ, cho nên nó khác với trong mơ, chỉ cần hắn không trả tiền cho Sở Triệu Xuân……

Không, đi nhanh lên……

Không, hắn không phải kẻ điên, cũng không là một người hèn nhát, không thể chạy trốn trước trận chiến, bằng không, hắn làm sao còn mặt mũi đối mặt với địch ta.

Không không không!! Không có địch ta!

Sao lại bướng bỉnh hồ đồ như vậy?

Chưa từng có địch ta.

“Tôi luôn đến cửa hàng thể thao để mua giày, rồi nhớ ra nó có chi nhánh ở Vượng Giác, cũng rất gần với hiệu sách, và gần đây tôi lại muốn mua giày thể thao, cho nên định là hôm nay sẽ đi mua. Phàn, cậu xem kiểu dáng giúp tôi với.”

Phàn Mộng ỡm ờ đi vào cửa hàng bán đồ thể thao. Điều duy nhất hắn cảm thấy may mắn chính là giấc mơ kia xảy ra ở đầu tháng 3, đến nay hắn đã cảm thấy mơ hồ, hoàn toàn không thể nhớ ra kiểu dáng của đôi giày thể thao trong mơ. Sở Triệu Xuân rất quyết đoán, chưa đầy 5 phút đã chọn ra một đây giày nền trắng, được trang trí bên trên bằng màu xanh nhạt, vừa mới đưa nó cho nhân viên bán hàng, y liền nói có người gọi điện thoại cho mình, và đã đi qua bên cạnh trả lời điện thoại.

“Qúy khách, anh muốn thử đôi giày số mấy?”

Phàn Mộng thấy Sở Triệu Xuân còn chưa nói chuyện điện thoại xong, nên không dám đánh gãy, bèn nói với nhân viên bán hàng trước:

“Muốn…… Muốn số 40 trước.”

Phàn Mộng ngồi xuống, chờ nhân viên bán hàng lấy đôi giày mới lại đây cho Sở Triệu Xuân mang, Sở Triệu Xuân cũng đã nói chuyện điện thoại xong, y ngồi ở cạnh Phàn Mộng, hô nhỏ:

“A, tôi đã quên nói cho nhân viên đó biết tôi mang giày số mấy……”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhân viên bán hàng vừa đến đã mang đôi giày mới lại đây, kêu Sở Triệu Xuân đưa chân phải ra, sau đó thay y cởi chiếc giày Timberland ban đầu ra, rồi lại giúp y mang lên một chiếc giày thể thao mới, Sở Triệu Xuân mang một chiếc giày mới, đứng lên đi vài bước, nói:

“Rất vừa vặn, cái này size bao nhiêu?”

“Số 40, quý khách, anh có muốn thử một size khác không?”

“Không cần, cái này là được rồi, hãy gói lại một đôi mới cho tôi.”

Sắc mặt của Phàn Mộng xám như tro tàn, nhìn chằm chằm tấm ván gỗ bên dưới: Rõ ràng là vuông vức, nhưng thợ lát sàn lại càng không tuân thủ quy tắc, giữa các tấm ván gỗ đều sai vị trí, cũng không song song theo quy luật, mà là một tấm ván được lát trước, sau đó là một tấm khác theo sau.

Quỹ đạo ở trong mơ: Giấc mơ đi ở phía trước.

Quỹ đạo của hiện thực: Hiện thực luôn đi ở phía sau.

Hắn nắm giữ vận mệnh của mình thông qua những giấc mơ. Sau đó, có một ngày hắn sẽ mơ thấy mình chết ở trong mơ, sau khi thức giấc lại chờ đợi cái chết ở hiện thực.

“Qúy khách, anh muốn đưa tiền mặt hay……”

“Tiền mặt.”

“Đôi Thịnh Huệ có giá 768 tệ.”

“700……”

Sắc mặt Sở Triệu Xuân thay đổi, y bám vào bên tai Phàn Mộng nói:

“Thảm, Phàn, cậu có tiền mặt hay không? Tôi vẫn còn thiếu 200 tệ……”

Phàn Mộng cười khổ, hắn lấy ví trong ba lô ra, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho người bán hàng:

“Tôi dùng thẻ ngân hàng, EPS. Gói lại giúp tôi. Sở Triệu Xuân, cậu có muốn đi đôi giày mới không?”

“Ừm, cũng được.”

Sở Triệu Xuân đi đến chỗ ngồi bên cạnh và mang đôi giày mới vào, người phục vụ thay y đem giày cũ để vào trong hộp của đôi giày mới, rồi bỏ vào trong một túi nhựa lớn, đưa cho Sở Triệu Xuân. Phàn Mộng đưa tay ra nhận lấy, giọng điệu như tro tàn:

“Tôi giúp cậu, vừa rồi cậu mua năm sáu quyển sách ở hiệu sách, tôi chỉ mua một quyển, ba lô không nặng bằng cậu.”*Lý tính: Lý tính là một thuật ngữ dùng trong triết học và các khoa học khác về con người để chỉ các năng lực nhận thức của tâm thức con người. Nó miêu tả một sự nhìn thấy và nhìn nhận về tư duy hay khía cạnh tư duy, đặc biệt là tư duy trừu tượng, và khả năng tư duy trừu tượng – cái được cho là chỉ con người mới có. (Nguồn: Wikipedia)

*Chợ Quý Bà: Như tên gọi, nó là một khu chợ ở Hồng Kông, tại đây bán mọi mặc hàng dành cho những khách hàng nữ đủ mọi lứa tuổi.