Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 39: Không Phải Là Trò Quỷ Của Lão Đại!



Editor: Thu Ruby

Tiết Tịch nghe được những lời này, ngây ngẩn cả người.

Lưu Y Thu nhìn có vẻ có lý, nhưng trên thực tế lại ngạo nghễ nói tiếp: “Cháu là ngôi sao toán học từng đứng số một toàn quốc, vậy thì kì toán học tiếp theo nhất định có thể thi tốt, trực tiếp được tiến cử vào trường, còn việc tham gia thêm cả cuộc thi vật lý chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng em gái cháu đứng thứ sáu mươi trong cuộc thi vật lý trên toàn quốc, nó cũng muốn có đủ điều kiện được tiến cử vào trường, nếu hai chị em nhà Tiết gia đều được tiến cử, việc này truyền ra ngoài sẽ được mọi người khen ngợi.”

Tiết lão phu nhân lại bị thuyết phục: “Đúng, như vậy nhà chúng ta sẽ có thể thoát ra khỏi cái danh hiệu nhà giàu mới nổi danh, Tiết Tịch, ngày mai mày hãy rút khỏi kỳ thi vật lý đi.”

Tiết Tịch thờ ơ liếc nhìn ba người bọn họ, dừng lại một lúc, rồi mới châm rãi mở miệng nói: “Sáu mươi người đứng đầu đều có thể được tiến cử.”

Tức là, ngoài cô ta ra, vẫn còn năm mươi chín người nữa.

Kiến thức vật lý của Tiết Dao tuy tốt, nhưng trình độ lại không phải là thứ nhất toàn quốc, cơ bản là không liên quan tới chuyện nhường hay không nhường.

Lưu Y Thu cười: “Vậy không phải là bớt đi một đối thủ cạnh tranh hay sao, chẳng phải là có thêm một cơ hội .Tịch Tịch, cháu có đồng ý không? Hay là để thím hai cho cháu thêm một chiếc túi Hermes nữa nhé!”

“Cho cái gì mà cho, số tiền này, không bằng để mua thêm cho váy cho Dao Dao nhà ta!” Tiết lão phu nhân ở bên cạnh trách móc nói: “Đều là người một nhà, phải biết tương trợ lẫn nhau, việc này cứ quyết định như vậy đi! Tiết Tịch, mày đã nghe thấy chưa?”

Tiết Tịch chậm rãi trả lời: “Nghe thấy rồi ạ”.

Tiết Lão phu nhân rất hiếm khi mỉm cười: “Vậy thì tốt...”

“Nhưng cháu không đồng ý.”

Nụ cười của Tiết lão phu nhân đông cứng trên khuôn mặt: “Cái gì?”

Loading...

Tiết Tịch không nhìn bà cụ, trả lại hộp quà trong tay cho Lưu Y Thu, sau đó bước thẳng lên lầu.

Tiết Lão phu nhân hét lên, mắng: “Đúng là một con sói mắt trắng thì không dạy bảo được, ta biết ngay nó chỉ mang lại tai họa cho gia đình này! Còn cả người mẹ kia của nó nữa, đến sổ sách cũng không ghi chép được rõ ràng, đến bây giờ vẫn sống lăn sống lộn, Y Thu à, con đã trở về rồi, vậy thì thay cô ta làm quản lý gia đình đi!”

Ánh mắt của Lưu Y Thu loé lên: “Mẹ, mẹ nói lại lần nữa.”

Tiết Tịch đi đến nửa cầu thang, nghe thấy lời này thì đứng lại, cô nhìn người hầu đang làm vệ sinh ở tầng hai hỏi: “Mẹ tôi đâu?”

Ở phía sau hoa viên đằng kia.

Tiết Tịch trầm ngâm gật đầu, cô lên lầu cất cặp sách, rồi lại đi xuống lầu.

Diệp Lệ đang đau đầu muốn chết.

Vào bữa sáng nay, bốn người họ trong bếp xô sát nhau, cuối cùng cũng không tìm ra được chân tướng, Diệp Lê chỉ đơn giản là trừ mỗi người nửa tháng lương, cũng đã đề bạt luôn Tiểu Phương làm chủ quản nhà bếp, về sau có sảy ra chuyện gì, thì cứ trực tiếp đến tìm Tiểu Phương.

Biện pháp này, Tiết Thịnh hay dùng để quản lý công ty, bà cũng đã từng tìm hiểu và sử dụng, thấy nó rất hiệu quả.

Nhưng chưa đến một ngày, mà dường như mọi chuyện trong nhà đều rối tung cả lên.

Bà bận đến nỗi chân ướt chân ráo, đến lúc này, vẫn đang phải đối chiếu hoá đơn tháng tám và tiền chi tiêu cho tháng chín.

Người quản lý tài vụ trong nhà Lưu Hạo, chính là cháu trai của bà cụ, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi không thèm để mắt đến Diệp Lê, vừa cười vừa báo cáo: “Bà cả. Bà hãy xem trang này, mỗi quả trứng gà là 2,8 tệ, mỗi ngày cần phải sử dụng 50 quả trứng cho các bữa ăn của chủ nhà, mấy người hầu cũng cần 50 quả, ở buổi tiệc đầu tháng, đã sử dụng 89 quả, mà trứng gà này rất khó đặt, chưa nói trong quá trình vận chuyển, chỗ thiệt hại đó chiết khấu ra 2%, đây là hoá đơn mua trứng, cũng như rau, thịt lợn, thịt bò, thịt gà… Bà cả, bà đã ghi lại được chưa ạ?”

“...”

Diệp Lệ xoa xoa thái dương: “Cậu nói luôn tổng số tiền đi.”

Lưu Hạo nói phóng đại ra một con số.

Diệp Lệ nhíu mày, cảm thấy mọi người trong nhà không thể dùng hết nhiều tiền như vậy được, nhưng Lưu Hạo báo cáo rất tỉ mỉ giá của từng loại, không thì cũng báo luôn tổng giá tiền, nhưng hoàn toàn không trùng khớp!

Lưu Hạo mang theo vẻ uy hiếp nói: “ Bà cả, lão phu nhân trước đây đều là quản gia như vậy, mấy năm nay không sảy ra chuyện gì, bà thấy đó trời cũng tối rồi, nhanh chóng nói cho tôi biết tiền chi tiêu của tháng sau, để tôi còn liệu mà xắp xếp, bằng không công việc của tháng sau sảy ra sai sót, lúc đó lão gia lại sẽ tức giận.”

Ngày mai là ngày mùng một tháng chín rồi, nếu như bây giờ không đưa, ngày mai Lưu Hạo sẽ phải giảm bớt đồ ăn, sau đó sẽ đổ lỗi lên người bà!

Diệp Lệ tức giận.

Lưu Hạo mỉm cười đắc chí, ông ta đã làm quản lý cho Tiết gia bao nhiêu năm nay, đã sớm bòn rút được rất nhiều dầu nước trong đó.

Diệp Lệ người chỉ mới nhậm chức, đã muốn ông ta giảm bớt chi phí chi tiêu hàng ngày sao? Làm sao có thể chứ?

Thấy Diệp Lệ không nói gì, ông ta kinh bỉ nói: “Bà cả, nhanh chút đi, bên ngoài đâu đâu cũng là đang chờ lấy tiền, bà không làm được, vậy thì nên trả lại cái chức quản gia này cho lão phu nhân đi.”

Khuôn mặt của Diệp Lệ tái mét.

Trong lúc Lưu Hạo đang tràn đầy sự đắc ý, thì có một âm thanh truyền đến : “Trứng gà tổng cộng là 8.825,71429 tệ.”

Lưu Hạo: “?”

Ông ta quay đầu lại, thì nhìn thấy Tiết Tịch đang từ từ đi tới.

Cô gái mặc bộ quần áo đồng phuc, phía sau buộc tóc đuôi ngựa, cô bước chậm rãi từng bước từng bước đến, khiến cho người ta có cảm giác đang bị chèn ép không thể giải thích được.

Tiết Tịch rũ mắt xuống, đứng bên cạnh Diệp Lệ giống như để bảo vệ bà, ngước nhìn về phía Lưu Hạo: “Ông có thể nói về chuyện rau xanh rồi.”

Lưu Hạo không tin vào chuyện tà ma, ông ta trực tiếp mở miệng: “Cách tính rau xanh càng phức tạp hơn, bởi vì chúng ta ăn đều là rau hữu cơ, giá khá là đắt, nhưng mỗi ngày một khác, ngày đầu tiên là một cân rau chân vịt, hai cân măng…”

Ông ta nói liên tục năm phút đồng hồ, đem lượng rau xanh của cả tháng báo cáo hết trong một lần, chưa nói đến Diệp Lệ, đến bản thân ông ta còn thấy chóng mặt, vậy thì cô gái phản ứng chậm như Tiết Tịch còn phải mơ hồ hơn đúng không?

Nhưng khi ông ta vừa dứt lời, Tiết Tịch đã nói cho ông ta một con số vô cùng chính xác!

Lưu Hạo kinh ngạc, khiếp sợ đến tột cùng!

Tiết Tịch vẻ mặt không chú biểu cảm: “Tiếp tục.”

Lưu Hạo toát mồ hôi lạnh.

Người con gái này còn tính toán nhanh hơn cả máy tính.

Ông ta lau mồ hôi, dưới sự ép buộc của Tiết Tịch, báo cáo thêm một vài đồ dung khác...

Nửa tiếng sau, hai chân của ông ta đã mềm nhũn, bởi vì những vấn đề trong sổ sách có nhiều chỗ sơ hở.

Vốn dĩ ông ta đã tính toán ổn thoả thời gian, để Diệp Lệ không kịp tìm người đến kiểm tra sổ sách, không kịp trở tay, kết quả bây giờ…

Tiết Tịch dùng một tiếng rưỡi, để tính toán lại sổ sách một lại một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra Lưu Hạo mỗi tháng báo cáo sai mất tám mươi vạn!

Diệp Lệ cầm cuốn sổ rời đi, để lại Lưu Hạo đang ngồi trên mặt đất.

Những chuyện sau đó, Tiết Tịch cũng chẳng để ý nhiều.

Ăn tối xong, lúc đang học bài, cô mơ hồ nghe thấy tiếng trách móc của Tiết lão gia, cộng thêm những tiếng van xin của Tiết lão phu nhân.

Ngày hôm sau, Diệp Lệ nói với cô, Lưu Hạo đã bị đuổi việc.

Những người liên quan đến Tiết lão phu nhân đều đã bị đuổi, hẳn sẽ không có ai dám gây thêm rắc rối.

Tiết Tịch gật đầu, rồi đi học.

Như thường lệ cô đỗ xe trước cửa hàng tạp hoá, ăn bữa sáng xong, cô nắm tay của Hướng Hoài hai phút, trong lúc đó cô cũng không hề nhìn anh ấy đến một cái.

Đợi cho đến khi ngực hết đau, Tiết Tịch mặt lạnh đứng dậy định đi, lúc này, Lục Siêu đột nhiên nói: “Bạn học Tiết, thật ra những chuyện kì quái sảy ra trên người cô, không phải là những trò quỷ của lão đại!”

Tiết Tịch nghe xong lời này, từ từ quay đầu lại: “Cái gì?”

Lục Siêu mặc kệ.

Từ sau khi Tiết Tịch không thèm để ý đến lão đại, lão đại cả ngày sầm mặt, những ngày của cậu ở trong tiệm tạp hoá không thể suôn sẻ qua đi!

Hôm nay bất luận thế nào cũng phải giải thích rõ ràng, không thể để Tiết Tịch hiểu lầm mãi được!