Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 40: Quả Thực Là Có Vấn Đề!



Editor: Thu Ruby

Lục Siêu như đang định nói gì đó, bỗng có một tiếng ho khan vang lên, khiến cậu theo bản năng rùng mình một cái, cứng người quay về phía Hướng Hoài vẫn luôn ở trong bóng tối kia.

Dũng khí vừa mới trỗi dậy, thì đã giống như một quả bóng bay bị chọc thủng ngay lập tức xì hơi.

Tiết Tịch nhìn chằm chằm Lục Siêu, ra lệnh : “ Nói.”

Cô gái khí thế mạnh mẽ, khiến cho Lục Siêu phải nuốt nước bọt.

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc nên mới mở miệng nói ra, để bây giờ lại bị kẹp giữa hai người này sợ đến phát run, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể mở miệng nói một câu : “Dù sao thì lão đại sẽ không làm hại cô.”

Nói xong, vì sợ Hướng Hoài trách mắng, cậu vội cúi đầu, chạy ra sân sau của cửa hàng tạp hóa : “Tôi, tôi ra ngoài đun ít nước nóng!”

Tiết Tịch vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Lời nói của Lục Siêu, làm cô có chút bối rối.

Cái được gọi là “lời nguyền” kia, thật sự không có liên quan gì đến Hướng Hoài? Nhưng nếu không có liên quan, tại sao hắn lại biết chuyện bắt buộc phải yêu...

Nhưng cô lại nhanh chóng nhận ra, từ trước đến nay Hướng Hoài chưa từng ép buộc cô.

Việc nắm tay cũng phải được sự đồng ý của cô.

Lần hôn đó, là cô ấy sắp muộn học , mặc kệ là trong lòng đau đớn vẫn muốn rời đi, nên hắn mới đề ra yêu cầu, mà cái hôn đó, nghĩ đến bây giờ cũng là được kiềm chế, trong phạm vi mà cô có thể chấp nhận được.

Tiết Tịch nhìn Hướng Hoài thật lâu, nhưng thấy người đàn ông vẫn ngồi sau quầy, lông mày sắc bén ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt nâu thâm thúy khiến người ta không đoán ra được, cả người tràn ngập vẻ thần bí khó lường.

Trên con người này nhất định là có bí mật gì đó. Loading...

Tiết Tịch im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng : “Tôi đi học đây.”

Có thể coi nó là sự thỏa hiệp đối với lần chiến tranh lạnh này.

Hướng Hoài dường như không ngờ rằng là cô sẽ chủ động bắt chuyện trước, nhướng mày cười: “Được.”

Tiết Tịch quay người rời đi.

Đợi cô đi rồi, khoảng mười phút sau, Lục Siêu mới lén lút từ sân sau đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía quầy.

Nhìn thấy, quầy sau không một bóng người.

Cậu sửng sốt.

Lão đại đâu?

Lúc này phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Xem ra cậu rất rảnh rỗi nhỉ, vậy thì tập luyện một chút đi.”

Lục Siêu: “?”

Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Hoài mặc bộ quần áo đen đứng phía sau mình, nói xong những lời này, hắn vén ống tay áo của mình lên, để lộ ra một cánh tay gầy nhưng rất chắc chắn mạnh mẽ.

“...”

-

Trải qua thời gian điên cuồng luyện đề lần này, kiến thức về cuộc thi Olympic toán học của Tiết Tịch đã tiến bộ rất nhiều, sẽ không tiếp tục dùng những biện pháp quá cao siêu để giải đề nữa.

Lão Lưu sửa bài tập cho cô, càng ngày càng thấy hài lòng, dần dẫn đã đặt kỳ vọng lớn nhất lên người của Tiết Tịch.

Cuối tuần.

Sau khi cô hoàn thành một bộ đề Olympic toán học, lúc đứng dậy vận động tiện tay cầm điện thoại, phát hiện có một tin nhắn.

Quý Tư Lâm: [ Tịch Tịch, anh đến Tân Thành rồi.]

Tiết Tịch nhìn thấy tin nhắn này, hai mắt cô sáng lên: [ Ở đâu?]

Quý Tư Lâm: [ Anh có một phòng khám ở Tân Thành, còn có bệnh nhân ở đây, sau này mỗi tháng sẽ đến đây năm này, em có thể đến phòng phám tìm anh.]

Nói xong, gửi cho cô một địa chỉ.

Diệp Lệ mỗi cuối tuần đều khuyên cô nên ra ngoài, kết them nhiều bạn bè, Tiết Tịch nghĩ một lúc, trả lời: [ Bây giờ em sẽ tới đó.]

Quý Tư Lâm: [ Cũng được, đúng lúc có thể giới thiệu cho em một vài người bạn.]

Tiết Tịch không mặc đồng phục, cô thay một bộ quần áo thể thao màu xanh, đi đôi giày vải màu trắng, đội thêm một chiếc mũ lưỡi chai màu trắng, mái tóc đen buông thả ở phía sau, tiện tay cầm một chiếc túi nhỏ, chào Diệp Lệ rồi đóng cửa ra ngoài.

Tầng dưới Tiết gia, Tiết Dao đang chơi dương cầm.

Tiêt Lão phu nhân đang ngồi trên sofa, đôi mắt nhắm tịt, rõ ràng là đang rất buồn ngủ, nhưng những lúc Tiết Dao dừng lại, lại mở mắt ra, cất tiếng khen ngợi: “Rất tốt, rất tốt! Dao Dao chơi đàn hay quá!”

Lưu Y Thu nhìn thấy bộ dạng của bà như vậy, thì bĩu môi.

Đồ nhà quê thì làm sao có thể hiểu thế nào là thưởng thức?

Tuy rằng trong lòng muốn nôn mửa, nhưng trên mặt lại tha thiết: “Mẹ, người thật là có mắt nhìn!”

Khen ngợi bà cụ một tràng trước, sau đó mới đến bên cạnh Tiết Dao, khen ngợi: “Không tệ, mấy ngày trước không luyện tập nên kỹ thuật bị xuống dốc một chút, nhưng hai ngày qua con đã rất siêng năng, đã nhanh chóng lấy lại trạng thái tốt nhất. Mẹ nghe nói Chu Thuyền đã đến Tân Thành, nên mới vội vã bỏ lại mọi thứ để trở về nước, lôi kéo rất nhiều mối quan hệ, mới khiến người ta cho con một cơ hội, cả cái Tân Thành này, trong số những người bạn cùng trang lứa,nếu trình độ chơi dương cầm của con đứng thứ hai, thì không có ai dám đứng thứ nhất. Con nhất định phải biểu hiện thật tốt, nắm chắc cơ hội lần này, để anh ta nhận con làm học trò.”

Diệp Lệ đứng ở cửa phòng bếp nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Chu Thuyền chính là một bậc thầy về dương cầm nổi tiếng trên khắp thế giới!

Nếu như Tiết Tịch không bị bắt cóc, giá như từ nhỏ đến lớn được cùng con bé trưởng thành, thì bà cũng có thể dạy con bé vẽ tranh, dạy con bé đánh đàn piano, không phải bây giờ cũng có cơ hội trở thành học trò của Chu Thuyền hay sao?

Nhưng không có “giá như”.

Diệp Lệ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, những ý nghĩ trong đầu vừa rồi chỉ là thoáng qua, hiện tại bà chỉ hi vọng Tịch Tịch có thể được hạnh phúc.

Lưu Y Thu nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Lệ, đứng thẳng lưng kiêu ngạo, bà ta cười nói: “Chị dâu, nếu như Tịch Tịch cũng có thể chơi đàn thì thật tốt, như vậy em cũng có thể đưa con bé đi gặp Chu Thuyền, con bé và Dao Dao một trong hai đứa, đứa nào được nhìn chúng, cũng đều là may mắn của gia đình chúng ta.”

Sắc mặt của Diệp Lệ trở lên phiền muộn, ngượng ngùng cười nói: “Không cần đâu.”

Lưu Y Thu thở dài: “Đúng vậy, ở môi trường của trại trẻ mồ côi, Tịch Tịch có khi còn chẳng có cơ hội được chạm vào đàn dương cầm, thật đáng tiếc.”

Câu nói đáng tiếc đó, như một cái gai cứa vào tim của Diệp Lệ.

Tất cả những người mẹ trên thế giới này, ai mà không muốn dành những điều tốt nhất cho con gái của mình chứ?

-

Tiết Tịch bắt xe buýt trước, sau đó chuyển sang tàu điện, cuối cùng mới tới phòng khám của Quý Tư Lâm.

Đây là một khu dân cư, ngoại trừ những người đã quen biết từ trước, thì chắc hẳn rất ít người biết rằng ở đây lại có một phòng khám tâm lý.

Cô đến trước cửa nhà 501, gõ cửa.

Cánh cửa rất nhanh chóng được mở ra, cùng với tiếng đàn piano, Quý Tư Lâm dịu dàng đứng ở bên trong, anh ấy vẫn như trước, đeo kính gọng vàng, trước khi Tiết Tịch định mở miệng nói, anh ấy đã đặt tay lên môi và làm động tác im lặng.

Tiết Tịch đột nhiên ngậm miệng lại, rồi lặng lẽ bước vào nhà.

Trong phòng khách, có một người đàn ông đang chơi đàn.

Trông anh ta tầm khoảng ba mươi tuổi, mặc vest, dáng người hơi mập, nhưng đôi tay lại vô cùng linh hoạt, mười ngón tay lướt trêm phím đàn nhanh như vũ bão.

Anh ta dường như đang đắm chìm trong thế giới của âm nhạc, kể về một câu chuyện đẹp sôi động nhưng đầy bi thương, đi kèm với cảm xúc đạt đến cao trào, thì âm thanh của buổi biểu diễn đột nhiên dừng lại.

Anh ta nhắm mắt, như đang nghiền ngẫm lại đoạn nhạc vừa rồi.

Quý Tư Lâm vỗ tay, phá vỡ trạng thái mơ hồ của anh ta, Chu Thuyền mở mắt ra nhìn anh, mặt đầy lo lắng: “Nếu không phải là tâm lý của tôi gặp vấn đề, thì cũng là có vấn đề gì về thẩm mỹ, tôi không thể duy trì được việc cảm âm nữa rồi!”

Quý Tư Lâm bất đắc dĩ: “ Tâm lý của anh không có vấn đề.”

“Nhất định là có vấn đề.”

Chu Thuyền một mực khẳng định: “Nếu không thì tại sao tôi lại không cảm nhận được giai điệu hoàn hảo của bài nhạc nổi tiếng này!”

Qúy Tư Lâm thở dài: “ Thật sự là không có vấn đề gì.”

“Nhất định là có vấn đề.”

“Không có.”

“Có.”

Hai người vẫn đang tranh cãi, Tiết Tịch đột nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Quả thực là có vấn đề.”