Mị Ảnh

Chương 116: Thế nhưng ta không muốn buông tha ngươi




Lưu Tử Huyền trông thấy thiếu niên hướng về hắn, trong lòng cảnh giác, ánh mắt hung tàn như lang sói vừa nãy chính là thiếu niên trước mắt đang tiến tới hắn. Tuy rằng không biết chính mình có gì đắc tội, thế nhưng không thể cấm hắn âm thầm đề thăng đấu khí.
- Không biết tại hạ có điều gì mạo phạm tới huynh đệ...
Tuy rằng Lưu Tử Huyền không hài lòng với ánh mắt Nghệ Phong chằm chằm nhìn hắn, trong lòng hắn khẽ run lên. Thế nhưng, hắn vẫn thi lễ nói.
- Ngươi sống, chính là mạo phám lớn nhất đối với ta.
Nghệ Phong cười lạnh, đấu khí trong cơ thể bạo động, đấu khí ôn hòa theo kinh mạch, xuôi xuống cánh tay bạo liệt phát ra. Đấu khí cuồng liệt, trên nắm tay hình thành dòng xoáy, bắn ra không khí xung quanh, khí thế như chẻ tre hung hăng đập tới trước ngực Lưu Tử Huyền.
Dễ dàng nhận thấy Nghệ Phong vừa xuất ra vũ kỹ Nhật Cập Phách Liệt Quyền. Nghệ Phong biết thanh niên trước mắt rất nguy hiểm, cho nên hắn không dám lưu thủ, dốc toàn lực đánh ra.
Khoảng cách không xa, chớp mắt liền tới, trong nháy mắt nắm tay không ngừng to lên. Trong lòng Lưu Tử Huyền vô cùng khiếp sợ, quả thực tốc độ của tiểu tử này quá nhanh.
Thế nhưng, suy cho cùng thực lực của Lưu Tử Huyền cao hơn Nghệ Phong quá nhiều, hắn đã sẵn sàng chiến đấu, đấu khí mạnh mẽ bắn ra, đấu khí vàng óng tản quang mang chói mắt, mơ hồ trên thân thể hắn giống như những vì sao lấp lánh. Bởi vì luyện kiếm nhiều ngày cho nên trên tay có nhiều vết chai, đấu khí mạnh mẽ tuôn trào đánh vào hư không, không khí vô hình dường như luôn luôn tỏa ra những gợn sóng.
- Không biết sống chết!
Lưu Tử Huyền cười lạnh một tiếng, đẩy ra một chưởng, đập mạnh vào song quyền của Nghệ Phong.
- Bịch...
Quyền và chưởng đập mạnh vào nhau. Trong nháy mắt Nghệ Phong bay ngược lại phía sau, đôi chân không ngừng di chuyển, vô số vết chết xuất hiện trên mặt đất cứng rắn.
Tương tự như vậy, Lưu Tử Huyền không khá hơn là bao, tuy rằng hắn chỉ lùi lại phía sau hai bước. Thế nhưng mỗi bước chân lui lại, vết chân đều khắc sâu trên mặt đất. Điều quan trọng nhất chính là, hắn tiếp quyền này của Nghệ Phong, thân thể hắn khẽ run lên.
Nghệ Phong thấy vậy, liền cười lạnh: Ngươi nghĩ vũ kỹ Nhật giai dễ dàng tiếp đón như vậy sao? Lợi hại chân chính của Phách Liệt Quyền không phải ở chỗ tăng thêm lực công kích, cũng không phải là ở chỗ bá đạo. Mà là ở liệt kình. Tiếp xúc mục tiêu, sau đó mạnh mẽ bạo liệt, tạo thành lực phá hoại cường đại. Nếu như luyện tới mức tận cùng, đấu khí phá liệt, toái kim phá thạch cũng dễ dàng.
Điệp Vận Du đứng bên cạnh, con mắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, miệng há lớn, tựa hồ khó tin hai người ngang tài ngang sức.
- Hắn cư nhiên có thực lực Sư Cấp?
Điệp Vận Du có chút khó tin, thì thào thành tiếng.
Đúng lúc này, thân ảnh mặc áo bào đen, lộ ra bộ dáng của lão nhân gầy yếu xuất hiện bên cạnh Điệp Vân Du. Khuôn mặt già nua khô gầy biểu hiện vết tích từng trải. Thân thể hơi khom lại, ánh mắt vẩn đục không gì sánh bằng. Giống như gặp đại nạn sắp tới.
- Ít nhất hắn cũng đạt tới thực lực Sư Cấp. Bằng không, dù mượn Vũ kỹ Nhật giai cũng không thể đánh ra quyền mãnh liệt như vậy.
Đôi mắt lão nhân chớp chớp.
Điệp Vận Du trông thấy Triệu lão luôn thích ẩn mình trong bóng tối cũng xuất hiện, nàng có phần ngạc nhiên, nhưng lập tức Nghệ Phong khiến nàng sững sốt.
- Triệu lão. Quả thực ta không thể tin được. Trong lĩnh vực thơ phú và cầm ca hắn đều rất xuất sắc, tại lĩnh vực võ giả cũng khiến ta nhìn hắn với con mắt khác.
Điệp Vận Du cười khổ một tiếng. Đối với thiếu niên này, càng lúc nàng càng cảm thấy khó hiểu.
- Ha ha! Chuyện này đâu có gì bất ngờ, chẳng phải tiểu thư sở hữu mị thuật tầng thứ chín, mà lĩnh vực cầm ca cũng sánh ngang Ngu Đại Gia sao? Trên đời này, không bao giờ thiếu thiên tài.
Trong mắt Triệu lão lóe ra tinh quang, đôi mắt vừa mới vẫn đục giờ đã hoàn toàn biến mất.
- Bất qua, ta có điều khó hiểu. Rốt cục hắn dựa vào cái gì chống đỡ mị thuật tầng thứ chín của tiểu thư, ngay cả thực lực của ta cũng không thể phát hiện được thực lực của hắn.
Điệp Vận Du cũng không giải thích được, nàng đành phải gượng cười.
- Tiểu thư! Nếu như người thực sự muốn báo thù, có lẽ hắn có chút tác dụng.
Triệu lão thở dài một tiếng, làm sao hắn không hiểu tâm tư của tiểu thư, chẳng qua vẫn chưa muốn nói mà thôi. Nhưng không ngờ, thiếu niên kia không hề kiêng kỵ, nói toạc ra.
Thân thể Điệp Vận Du khẽ chấn động, sau một lúc lâu nói:
- Triệu lão, về sau đừng nhắc tới lời này.
Triệu lão thở dài, cũng không nói thêm gì nữa. Bất quá, ánh mắt chuyển ra phía xa, trong lòng thầm tính toán: Có thể, thiếu niên này cũng từ tông môn thần bí nào đó. Bằng không, sao dám đụng tới quái vật lớn Kim Ưng Tông.
...
Nghệ Phong đối mặt với Lưu Tử Huyền, đấu khí trong cơ thể căng thẳng tới tột cùng. Chưởng vừa nãy nói cho hắn biết, thanh niên trước mắt rất nguy hiểm. Công lực chênh lệch quá lớn, nếu như Nghệ Phong đoán không nhầm, thực lực của hắn không phải đạt tới Sư Cấp thất giai như Điệp Vận Du nói. Mà đạt tới Sư Cấp bát giai!
- Không biết tại hạ có chỗ nào đắc tội với bằng hữu, bằng hữu cư nhiên không nói lời nào liền động thủ?
Lưu Tử Huyền cắn chặt răng, trong mắt lóe ra hàn quang chất vấn Nghệ Phong.
Tuy rằng Lưu Tử Huyền rất muốn làm thịt tiểu tử hỗn đản này, thế nhưng dưới sự giao phó của tông chủ, khiến hắn không dám làm trái, không dám phá hỏng đại sự của tông chủ.
- Ngươi không đắc tội với ta. Bất quá, người trong tông môn các ngươi, ta thấy một giết một.
Nghệ Phong không hề để ý nói. Thân pháp mị ảnh lần thứ hai xuất hiện, quyền trong tay mãnh liệt đánh tới. Lực đạo cường đại kéo theo từng đợt kinh hô, uy áp xung quanh khiến gió cuộn trào mãnh liệt.
- Còn chiêu này!
Lưu Tử Huyền cười lạnh, đấu khí trên tay mạnh mẽ chuyển động. Trong nháy mắt đấu khí cấu thành dòng xoáy khổng lồ, làm không khí xung quanh tạo thành cơn lốc xoáy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vừa mới tiếp một chiêu kia, tuy hắn có chút mệt mỏi. Thế nhưng nhận thấy thực lực của Nghệ Phong tuyệt đối không vượt qua Sư Cấp tam giai. Dùng thực lực Sư Cấp bát giai của chính mình, đối kháng với một kẻ Sư Cấp tam giai, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghệ Phong trông thấy dòng xoáy kia bao vây tới, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi. Trong lúc đó, hắn biết rất rõ lực lượng song phương chênh lệch quá lớn. Nhìn thấy chiêu này, tuyệt đối không thua vũ kỹ Tinh giai đỉnh cấp.
- Ầm...
Một tiếng nổ mãnh liệt, khiến ánh mắt Lưu Tử Huyền ngưng đọng lại. Hắn không ngờ tốc độ của tiểu tử này nhanh như vậy, trong nháy mắt tránh né được thế tiến công của hán. Khiến chưởng này của hắn đập vào hư không, bộc phát sóng gió.
- Nếu như ngươi nhận thua, ta cũng không muốn so đo tính toán với ngươi.
Lưu Tử Huyền nhìn Nghệ Phong nói, trong giọng nói có chút khinh thường.
Tuy rằng tốc độ của thiếu niên trước mắt cũng khá tốt, thế nhưng lực đạo kém chính mình rất nhiều, hắn tuyệt đối không thể đụng tới chính mình.
- Ha ha, ngươi nói ngươi buông tha ta?
Nghệ Phong cổ quái nói.
Lưu Tử Huyền hừ lạnh một tiếng:
- Tại sao? Biết sợ rồi hả? Mau dập đầu chịu thua, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Không biết thẹn! Ngươi buông tha ta, thế nhưng ta chưa nói, ta sẽ buông tha ngươi.
Nghệ Phong vừa dứt lời, liền đánh ra một quyền mãnh liệt tới cực điểm.
Điệp Vận Du đứng bên cạnh, trông thấy vậy, trong lòng nàng khẽ chấn động. Liền thở dài một tiếng: Thực lực của Nghệ Phong và đối phương không chỉ chênh lệch một hai điểm, kia hầu như cách biệt một trời một vực. Nếu như muốn đánh bại đối phương, hầu như không có khả năng. Đến lúc đó chỉ có chính mình bảo vệ hắn, tiểu tử này, tính tình thật quá nóng nảy!