Mê Thần Ký

Chương 14



Tô Phong Nghi cho rằng, mỗi người đều có vài thói quenkhó nắm bắt được, không cần thiết phải kinh ngạc hay cho rằng kỳ quái gì, chonên, trong cái khách sảnh lớn chừng này có vẻ như chỉ có mình không có ấn tượngđặc biệt gì với Đường Hành.

Nàngthừa nhận người này thân hình cân đối, dung mạo anh tuấn, mắt sâu mà sáng, đôimôi căng đầy, thần thái nhàn tản, lúc nhìn người thường híp mắt, lộ ra nét cườinhàn nhạt khó đoán.

Trongviệc huấn luyện chuyên gia về đồ cổ có huấn luyện về mắt nhìn, bộ trường bàolụa thêu hoa mây ngầm, chiếc áo trong màu bích bằng tơ tằm đó giá trị tuyệtkhông rẻ. Còn chưa nói đai lưng sừng tê nạm ngọc lam, buộc thêm ngọc ngũ sắc,bên dưới thắt túi thơm tử la, bên cạnh là một đôi ngọc bội song ngư, lúc điphát ra tiếng tinh tang, hương thơm nức mũi.

Sau khichào hỏi, Tô Phong Nghi và Thẩm Khinh Thiền ai nấy tự về phòng thu dọn đồ đạccủa mình. Qua một hồi, Tô Phong Nghi chợt nghe có người gõ cửa phòng.

Mở cửanhìn, thấy Đường Hành nở nụ cười đứng trước cửa, nói: “Thứ cho tôi mạo muội,muốn hỏi thăm cô nương một việc, được chăng?”.

“Việcgì thế? Nói đi!”, vừa nghĩ hắn là bạn tốt thuở bé của Tử Hân, Tô Phong Nghi đãchẳng chút do dự mà ưa thích hắn.

“Tôixem mái tóc của cô nương bóng mượt đen nháy, có lẽ phải dài ba thước ba, phảikhông?”

“Chưatừng đo thử, nhưng mà sao huynh biết?”, nàng bật cười.

Câutiếp theo lại kiến nàng cười không nổi.

“Có bánkhông?”

Nàngnghi hoặc nhìn hắn: “Bán cái gì?”.

“Tóccủa cô... Không cần lo lắng, tôi không phải muốn toàn bộ, chỉ cần một thước làđủ rồi.”

Nàngbặm môi nghĩ một lát, hỏi: “Huynh nguyện ý trả bao nhiêu lượng?”.

“Giángoài chợ là mười hai lượng một thước, tôi đồng ý trả gấp đôi.”

“Tóctai da thịt trên thân thể là phụ mẫu ban cho”, Tô Phong Nghi nói: “Năm mươilượng tôi mới khiến chúng tổn thương”.

“Thànhgiao”, Đường Hành móc ngân phiếu trong người ra đưa cho Tô Phong Nghi.

TôPhong Nghi khép cửa lại, ước lượng độ dài, lấy kéo cắt tóc, lấy đai lưng buộclại, bọc vào vải hoa, đưa cho Đường Hành: “Tôi đã cắt thêm một tấc cho huynh,hy vọng huynh hiểu được, trong thời gian ngắn không thể cung cấp hàng đượcnữa”.

ĐườngHành nói một câu cám ơn rồi cất vào người, lại thấy tóc sợi dài sợi ngắn, lởmchởm không đều, không nhịn được nói: “Cô nương cắt không ổn, có chút hỗn loạn.Có cần tôi giúp chỉnh lại một chút không?”.

“Huynhlàm được sao?”

“Làmtốt là đằng khác.”

Nàngđưa kéo cho hắn, Đường Hành cẩn thận sửa sang chỉnh lý lại, hết một tuần tràmới nói: “Soi gương xem, có phải đẹp hơn nhiều rồi không?”.

TôPhong Nghi nhìn trái ngó phải: “Đúng là đẹp hơn nhiều rồi! Đa tạ!”.

ĐườngHành quét mắt qua bàn trang điểm, lại hỏi: “Cô thích dùng kem ‘Ngọc Nữ Đào Hoa’sao?”.

TôPhong Nghi nhíu mày, rốt cuộc cũng cảm thấy người này có gì đó không ổn: “Huynhcũng biết thứ ấy?”.

“Thứnày quá đắt. Kỳ thực ‘Xạ Hương Thập Hòa phấn’ rất khá, giá lại chỉ bằng phânnửa, hiệu quả không khác nhau là bao”, Đường Hành nói.

“Nhãnhiệu này sao tôi chưa từng nghe qua?”

“Đây làhàng mới Tầm Phương các mới xuất ra tháng trước. Tên nghe có vẻ bình thường,hàng bên trong thì lại cực tốt. Ngọc trai, chu sa, bột vỏ sò, bột khoáng, bộttím, xạ hương thì đúng là tầm thường, hiếm có là cách làm cầu kỳ tinh tế. Màuphấn ấy trông tựa sắc hoa đào nhàn nhạt, mềm mại mượt mà, thoa lên không thấyvết, chỉ cần dùng nước là có thể hoàn toàn rửa sạch. Nếu là người nhan sắc tầmthường, đi mua kem Ngọc Nữ Đào Hoa, tự nhiên sẽ làm tăng không ít phần nhansắc. Nhưng mà cô nương dung mạo tựa thiên tiên, hoàn toàn không cần lãng phítiền như thế.”

TôPhong Nghi nghe mà không nhịn được há hốc mồm, lùi lại một bước ngắm nghíaĐường Hành thật kỹ: “Loại phấn ấy huynh cũng dùng?”.

ĐườngHành vẻ mặt cổ quái cười với nàng, mãi không đáp lời.

“Huynhcần tóc của tôi làm gì?”

“Làmgối đầu”, Đường Hành nghĩ ngợi một chút, rồi lại thêm một câu: “Tránh tà”.

TôPhong Nghi đột nhiên vớ lấy cái chổi phang mạnh xuống đầu Đường Hành.

“Úi!Nói là được rồi, sao tự dưng lại động thủ vậy?”, Đường Hành che đầu, yếu ớt hôlên.

“Đánhhuynh đấy, làm sao?”, nàng chống nạnh, những suy nghĩ trong đầu đã đảo được cảnghìn vòng, hung ác nhìn Đường Hành: “Thành thật khai ra, huynh thế lại quen TửHân? Có phải huynh luôn bám lấy chàng không?”.

“Tôi làmột người không thể tốt hơn được nữa đấy”, Đường Hành cười khẩn khoản: “Đối vớinữ nhân, trước giờ tôi luôn có ba tín nhiệm, cô nương có muốn biết không?”.

ĐườngHành còn chưa nói, Tô Phong Nghi đã trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên muốnrồi!”.

“Mộtlòng một dạ học tập nữ nhân, vui vẻ nhiệt tình phục vụ nữ nhân, kiên quyếtkhông chọc giận nữ nhân.”

...

So vớiThanh Nguyên khách điếm hào hoa khí phái thì Dụ Long khách điếm chỉ có thể xemnhư một khách điếm hạng ba cung cấp chỗ nghỉ chân cho người đi đường mà thôi.Đương nhiên, loại tiểu điếm này là nơi những kẻ bần cùng trong giang hồ thíchtới nhất. Cung cấp ba bữa, bao nước nóng với thức ăn cho ngựa, phòng tuy nhỏnhưng giá cả phải chăng, chăn đệm không quá cũ, cứ cách một ngày lại được đemđi thay giặt.

Để tiếtkiệm diện tích, phòng bếp liền ngay với sảnh ăn, ở giữa chỉ có tấm rèm khó phânbiệt màu sắc. Cứ tới giờ ăn cơm, mùi dầu với khói bếp nghi ngút, trong khôngkhí có hạt mùi tiêu cay sặc mũi.

Giả nhưmột ngày mà anh có tới phân nửa thời gian ngồi trong sảnh ăn, vậy thì chuyệntắm giặt gội đầu trở thành một chuyện phiền phức rồi.

Chonên, cứ vào thời gian này, Tô Phong Nghi tuyệt đối không nhìn thấy Tử Hân. Chỉcó lúc phòng bếp nhàn tản chàng mới xuống ngồi một lúc, sau đó vào bếp gọi mấycái màn thầu, hai đĩa thức ăn, tự mình đem đến phòng của Quách Khuynh Quỳ.

“Xươngngực của A Tuấn bị thương, cần phải tĩnh dưỡng tuyệt đối”, lúc xuống lầu, ĐườngHành giải thích với Tô Phong Nghi.

TôPhong Nghi lơ đãng đảo mắt nhìn một lượt sảnh ăn, ánh mắt đăm đăm dừng ở vị tríTử Hân thích ngồi.

Hoànghôn đã tận, màn đêm vừa buông.

Đại đasố khách trọ không ăn uống trong sảnh ăn mà sẽ ra ngoài tìm một sạp nhỏ rẻ tiềnnơi đầu phố, cho nên khách ăn trong sảnh thưa thớt, việc buôn bán không đượctốt lắm.

Vàotình huống ấy, lão bản sẽ sai người dập đi phân nửa số đèn dầu ở bốn vách,trong sảnh tranh tối tranh sáng, một mảng mù mờ.

Đangbước lên mấy bậc thang cuối, Đường Hành bỗng dừng phắt lại, Tô Phong Nghi cũngdừng theo.

Nàngthấy Thẩm Khinh Thiền đứng bất động trên bàn ăn, tay lăm lăm thanh kiếm.

Nhìntheo hướng ánh mắt nàng, Tô Phong Nghi phát hiện Quách Khuynh Quỳ đang ngồi ởmột góc, trong tay là một chén rượu, trên mặt tỏ ra cực kỳ cứng cỏi.

Ánh mắthọ chạm nhau trong không trung cũng đủ khiến mấy cái bàn trống giữa họ phảirung lên rồi.

Thoắtcái, không khí tựa hồ biến thành một thứ dịch đặc, đặc tới nỗi mỗi người đều cóthể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân mình.

TôPhong Nghi quay sang Đường Hành, nhận thấy da cổ hắn căng ra, ngón tay bất giácđưa về phía cán đao sau lưng.

Thậmchí nàng còn có thể nghe thấy các đốt ngón tay hắn siết cán đao kêu “láchcách”.

Tới tậnbây giờ nàng mới chợt nghĩ tới Thẩm Khinh Thiền họ Thẩm, thì ra nàng ấy làngười của Thẩm gia!

Cả buổichiều, hai cô gái hi hi ha ha, trò chuyện với nhau lâu như thế, thủ thỉ chonhau cả đống bí mật khuê phòng, thứ duy nhất không nói tới chính là gia thế củanhau. Tuy Tô Phong Nghi biết khá nhiều chuyện trên giang hồ, nhưng xét cho cùngđó chỉ là một loại hiếu kỳ, không dẫn tới chút hứng thú tìm hiểu nào. Nàng hàilòng với việc biết một ít chuyện cũ, không quan tâm lắm tới tình tiết.

Nếu nhưThẩm Khinh Thiền đã là người của Thẩm gia, vậy thì bây giờ sẽ là thời cơ tốtnhất để giết Quách Khuynh Quỳ.

Kế đó,cửa phòng trên bất chợt “cọt kẹt” mở ra, Tử Hân chẫm rãi bước vào phòng, nhìnthấy tình hình dưới lầu, hơi sững rồi lại tiếp tục đi xuống.

TôPhong Nghi nghe ra bước chân của nàng cực kỳ trầm trọng và cũng không thiếuphần cảnh giác. Chỉ có những lúc tâm sự trùng trùng chàng mới bước đi mạnh nhưthế.

Theobậc thang đi xuống, nàng thấy chàng sắp đi vào sảnh ăn thì bỗng dừng phắt lại,quay đầu sang trao đổi một ánh mắt chớp nhoáng với Đường Hành.

Haingười lập tức như hai quân cờ di động tới vị trí của mình.

Chỉ cầnThẩm Khinh Thiền động thủ, bọn họ sẽ nhanh chóng xông tới đánh ngã nàng.

Độtnhiên có tiếng cười nhẹ, Thẩm Khinh Thiền nói: “Quách Khuynh Quỳ, thì ra ngươicũng có trợ thủ”.

Lờichưa dứt, Tô Phong Nghi bỗng nhảy tới, chân giẫm loạn trên sàn nhà, vừa giẫmvừa kêu: “Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi! Ta giẫm chết ngươi! Xem ngươi còntrốn đi đằng nào!”.

Bốnngười quay sang nhìn nàng kỳ dị.

“Saothế?”, Thẩm Khinh Thiền hỏi.

“Trênsàn có một con gián”, không biết vì sao sắc mặt của Tô Phong Nghi tái đi: “TửHân huynh chớ có qua đây”.

Bangười kia lại ngước mắt quay sang nhìn Tử Hân.

Tử Hânchớp chớp mắt, mặt không biến sắc: “Chư vị nhìn ta làm gì? Lẽ nào ta lại sợ mộtcon gián nhỏ?”.

QuáchKhuynh Quỳ và Đường Hành nói: “Trước đây ngươi luôn sợ”.

Sắc mặtTử Hân nóng lên: “Mười mấy năm rồi, con người ai cũng phải lớn lên”.

QuáchKhuynh Quỳ thở phào một tiếng: “Nói thế tức là xem như hiện giờ ngươi không cònsợ nữa rồi!”.

Tử Hânlùi về sau một bước, tay rụt vào ống tay áo: “Ta vẫn sợ”.

Sau đóhai người cùng nhìn về phía Đường Hành.

ĐườngHành thở dài một tiếng: “Mười mấy năm qua rồi, lẽ nào cái kẻ phải quét dọn thithể ấy vẫn là ta?”.

“Đươngnhiên.”

Hắn ủrũ đi tới cạnh Tô Phong Nghi, nói: “Tô cô nương, làm phiền tránh ra một chút”.

TôPhong Nghi lắc đầu, cắn chặt môi, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Tôi không dám cửđộng”.

ĐườngHành ngẩn người: “Tại sao?”.

“Tôisợ.”

“Côcũng sợ gián?”

TôPhong Nghi lắc đầu, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

“Cô chỉcần chích chân, lùi lại một bước là tôi có thể lấy con gián đó”, Đường Hành nhẹgiọng khuyên nhủ.

“Tôikhông sợ gián, tôi... tôi sợ rết”, giọng nàng run rẩy cực độ: “Vừa rồi tôi giẫmlên con gián, lúc giẫm mới phát hiện, cạnh con gián còn có một con rết dài batấc, toàn thân đỏ rực, chắc chắn... chắc chắn là cực độc”.

Tử Hânnghe thế bèn chạy tới, đưa trượng hơi vén váy nàng lên, cúi đầu xuống nhìn:“Rết? Rết ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?”.

TôPhong Nghi kêu ré lên: “Sao huynh lại động vào váy muội? Vừa rồi nó vẫn cònngoan ngoãn nằm dưới đất, bây giờ không thấy nữa rồi!”, nói rồi nàng túm lấyváy, lùi sang bên một bước.

Quảnhiên dưới đất chỉ còn một con gián bị giẫm cho tan nát, còn con rết nọ khôngcánh mà bay.

Nàng sợhãi nhìn Tử Hân, thấy đôi mắt chàng nhìn chằm chằm vào con gián, mặt mày táixanh, hơi thở đứt quãng, tay cầm trượng run rẩy. Quách Khuynh Quỳ nhanh taynhanh mắt kéo chàng ra, tránh xa qua một phía.

Tuy kịpthời uống thuốc, môi Tử Hân vẫn tái nhợt đáng sợ.

ThẩmKhinh Thiền kéo Tô Phong Nghi, nói: “Đi theo tỷ”.

“Đi cáigì mà đi! Con rết đang trốn trong váy của muội!”

“Loàivật này thích tĩnh sợ động, muội càng chạy, nó càng sợ không dám thò đầu ra.”

“Thậtsao”, Tô Phong Nghi bán tín bán nghi, theo Thẩm Khinh Thiền chạy ra ngoài cửa,vòng qua sơn đạo, xuyên qua rừng cây, tới bên một hồ nước.

“Giờtrời tối rồi, bốn phía không có ai, cởi y phục ra, nhảy xuống hồ!”

“Tỷ...tỷ điên rồi! Nhỡ ra có người thì làm thế nào?”, Tô Phong Nghi nhìn đông ngótây, nhỏ giọng nói.

“ĐườngHành theo phía sau, hắn sẽ giúp chúng ta trông chừng.”

“ĐườngHành? Đường Hành chính là nam nhân!”

“Đượcrồi! Bệnh của hắn ai mà chẳng biết, coi hắn là nữ nhân cũng chẳng có gì làkhông được”, Thẩm Khinh Thiền vừa cười vừa cởi bỏ y phục.

TôPhong Nghi đỏ mặt nhìn nàng, hỏi: “Sao tỷ cũng cởi y phục? Trên người tỷ đâu córết!”.

ThẩmKhinh Thiền nói: “Sợ muội nhát gan, cởi trước cho muội xem”, nói xong, y phụcđã cởi hết, vù một cái nàng nhảy ào xuống nước.

Khôngbiết phải làm sao, Tô Phong Nghi chỉ đành quăng quần áo gọn sang một bên, nhảytheo xuống.

Mới đầumùa hè, nước hồ lạnh giá.

Haingười bơi đến giữa hồ, mới trông thấy Đường Hành đứng đằng xa sau rừng cây, lớntiếng goi: “Tô cô nương! Cô ở đâu? Tử Hân bảo tôi đưa thuốc cho cô”.

“Tôi ởdưới hồ!”

“Rếtchưa cắn cô chứ?”, Đường Hành đi tới mép hồ, thấy một đống y phục nữ nhân némtrên mặt đất đầy rêu, vội vàng ôm vào lòng.

“Chưa...có điều, huynh có thể giúp tôi giũ từng cái một không? Tôi sợ nó vẫn nấp ởđó...”, giọng Tô Phong Nghi xa xa vọng tới.

ĐườngHành mở cờ trong bụng, vội nói: “Được được”.

Nóixong, lấy từng thứ, từng thứ ra cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy một con rếtđỏ chói ẩn trong váy, vội một đao đập chết, sau đó đem váy áo gấp chỉnh tề,nâng trong tay: “Tìm được con rết rồi! Vừa đập chết nó xong, cô yên tâm đi”.

“Quaylưng lại, ném y phục qua đây, bọn tôi sắp lên rồi!”, Thẩm Khinh Thiền nói.

ĐườngHành quay đi, cởi áo choàng của mình ra, trải xuống đất, đặt y phục của haingười ngay ngắn trên đó rồi bước đi mười bước, tránh xa chỗ ấy.

ThẩmKhinh Thiền vừa mặc y phục vừa cười, thì thầm: “Người này tiếng tăm không đượctốt nhưng cũng rất có quy củ”.

TôPhong Nghi cười khẽ: “Muội thấy hắn không phải kẻ xấu”.

“Hìnhnhư hắn rất sẵn lòng dốc sức cho nữ nhân...”

“Đâychính là chỗ hiếm thấy của hắn.”

“Hay làchúng ta thử hắn, xem xem rốt cuộc hắn sẵn lòng dốc sức bao nhiêu?”, Thẩm KhinhThiền ngồi trong lùm cỏ, mặt lộ ý trêu chọc: “Muội từng nhìn thân thể trầntruồng của nam nhân chưa?”.

TôPhong Nghi cắn môi, xấu hổ lắc đầu.

“Đốivới nam nhân, nữ nhân nhất định phải nhìn nhiều một chút mới tốt.”

“Oa!”

“ĐườngHành, qua đây một chút.”

ĐườngHành quay lại, đi tới trước mặt hai người, mỉm cười: “Thẩm cô nương có gì saibảo?”.

“Cởi đồra, để Tô Phong Nghi nhìn ngươi... muội ấy nói muội ấy chưa từng nhìn thấy namnhân không mặc y phục.”

ĐườngHành lắc đầu như trống lắc: “Ta không cởi”.

“Tạisao?”

“Xấuhổ.”

“Ba tínniệm của ngươi là gì?”

“Đượcrồi, Khinh Thiền”, Tô Phong Nghi ngắt lời nàng: “Đừng làm khó người ta nữa”.

“Sợ cáigì!”

TôPhong Nghi đột nhiên nghiêm mặt, nói từng chữ: “Chớ có bắt nạt huynh ấy...Người bắt nạt huynh ấy trên đời này quá nhiều rồi”.

ThẩmKhinh Thiền chỉ đành ngâm miệng.

ĐườngHành lặng lẽ nhìn Tô Phong Nghi, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ngoài này rất lạnh,hai vị nên quay về khách điếm sớm một chút thì hơn”.

Nàng vỗvỗ vai hắn, đột nhiên nói: “Tôi luôn có chút hoài nghi tín niệm lớn nhất củahuynh”.

ĐườngHành vốn đã đi vài bước, chợt dừng lại, đợi nàng nói tiếp.

“Huynhnói huynh muốn học tập nữ nhân. Nhưng ngay cả chính nữ nhân bọn tôi cũng khôngbiết nữ nhân là gì, huynh học thế nào đây?”

ĐườngHành cười khổ: “Đa tạ chỉ giáo, đây đích xác là vấn đề”.

...

Tràtrên bàn hãy còn âm ấm.

Xuyênqua hành lang phòng trọ buông rèm xanh, dưới gốc liễu lưa thưa rủ có một bóngngười bận đồ đen.

ĐợiThẩm Khinh Thiền tới gần, bóng đen đó đột nhiên thoáng động, chạy về phía saunúi.

Hắnkhông hề đi xa, đến khu đất rộng rãi cạnh hồ ban nãy nàng bơi lội thì dừng lại.

Dảingân hà trên bầu trời hướng về đông, đom đóm lập lòe trong lùm cỏ.

Sươnglạnh lùng buông, tán cây trùm xuống.

Nàngbỗng cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch nhưng vẫn to gan lớn mật đi vềphía người đó.

“Côđáng lẽ phải biết, người ta muốn tìm không phải là cô”, người áo đen lạnh nhạt.

“Chớquên ta họ Thẩm.”

“Cômuốn sao?”, hắn nhìn nàng chăm chú, mi mày toát lên vẻ chế nhạo: “Ở đây quyếtđấu với ta?”.

“Khôngthể sao?”

“Cô lànữ nhân.”

“Ta làkiếm khách”, nàng nhướng mày nâng kiếm, thần thái bình tĩnh: “Kiếm nặng sáu cân[1] hailạng, danh đứng thứ mười bốn trên kiếm bảng. Đối thủ của ta trước giờ đều lànam nhân. Trò chơi của nam nhân ta rất thông thạo”.

[1]Một cân Trung Quốc = ½ kg.

“Đâykhông phải trò chơi, kẻ thua cuộc phải trả một cái giá”, hắn lạnh lùng quan sátnàng.

“Tahiểu.”

Vàothời khắc ấy, nàng không hề do dự rút kiếm liên tục công ra ba chiêu, kiếm khídày đặc, bức dạt đám đom đóm đang bay lượn trước mặt. Nàng vốn xuất thân từHuỳnh Ý môn, dùng xà kiếm thiên biến vạn hóa. Sau khi tham cứu kiếm phổ củaTrần Thanh Đình, đột nhiên ngộ đạo, hiểu được một câu nói xưa lưu truyền tronggiang hồ: “Chẳng sợ nghìn chiêu thường, chỉ sợ một chiêu tuyệt”.

Cho nênchiêu thức của nàng đơn giản mà hữu hiệu, dùng tới dùng lui.

Hắn đưamột tay sau lưng, một mạch thoái lui, chỉ khi bắt buộc mới dùng bao kiếm gạtđỡ, tỏ ra cực kỳ khinh thường.

Nàngthẹn quá hóa giận, vung kiếm như gió, càng đánh càng hung mãnh, cả thân hìnhđược bao phủ trong một tầng kiếm ảnh.

Hết bamươi chiêu, đột nhiên nghe “soạt” một tiếng, cuối cùng hắn cũng rút kiếm, mũikiếm đâm xéo vào không trung nhắm thẳng thân dưới của nàng.

Hắn chỉdùng một chiêu, “xoẹt” một nhát đã xẻ đôi tấm váy dài của nàng, Thẩm KhinhThiền không thèm bận tâm, giậm chân tung mình đánh ngược một kiếm, kiếm khímạnh mẽ vạch một đường máu sau lưng hắn.

Hắn đauđớn ngả đi một bước, quay người lại, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên lật tayxuất kiếm, từ một góc độ không ngờ tới nghiêng nghiêng đâm ra!

ThẩmKhinh Thiền vội vàng tránh né nhưng đã chậm một bước! Chỉ cảm thấy mắt tráilạnh buốt, một cơn đau khôn tả ập tới gần như khiến nàng ngất đi.

Một thứchất lỏng mằn mặn từ hốc mắt chảy ra, chảy xuống môi, nàng nếm vị tanh của máu.

Đấykhông phải nước mắt, là máu.

Kế đó,nàng nhìn thấy con ngươi của mình cắm trên đầu mũi kiếm hắn.

Ngườikia cười nhạt, lấy con ngươi xuống, cầm trên tay tung lên tung xuống cứ nhưđang chơi một đồng xu: “Ta nói rồi, kẻ thua phải trả giá”.

Nàng ômnửa bên mặt máu không ngừng chảy, run rẩy nhìn hắn, răng lợi nghiến chặt:“Quách Khuynh Trúc, có gan thì ngươi giết ta đi!”.

QuáchKhuynh Trúc quăng con ngươi xuống đất, đưa chân từ từ giẫm lên. “Bẹp” mộttiếng, con ngươi vỡ nát tựa như một quả nho. Âm thanh ấy cứ ung ung vọng vàotai, như một mũi đinh sắt ghim vào não nàng.

“Giếtngươi rất dễ”, hắn rút khăn, lau sạch tay: “Đáng tiếc, vẫn chưa phải lúc”.

Sau đó,hắn thả khăn tay xuống đất: “Thay ta hỏi thăm phụ thân ngươi”.

...

TôPhong Nghi nằm trên giường đã lâu nhưng mãi vẫn không ngủ được. Nàng vốn cóthói quen tới gõ cửa phòng Tử Hân mỗi khi đi ngủ, phát hiện chàng không ở trongphòng. Nàng tới tìm Quách Khuynh Quỳ, Quách Khuynh Quỳ nói với nàng, đứa conthứ hai của họ Trương bán màn thầu phố bên bị ngựa hất ngã, vỡ đầu gối, nên họđã phái người tới mời chàng đi.

Tử Hânở ngay phòng sát vách với nàng. Chàng là một người sinh hoạt rất quy củ. Mỗingày cuối giờ Hợi đi ngủ, đầu giờ Thìn dậy khỏi giường. Giờ Tỵ bắt đầu khámbệnh, giờ Dậu thì ra về. Ăn xong cơm tối sẽ đi tản bộ; trước khi đi ngủ mà nhànrỗi thì sẽ đọc sách y. Một ngày ba bữa đều có thời gian cố định. Làm thức ănthì đã cầu kỳ còn muốn cầu kỳ hơn: Ví như thái rau được một nửa, phát hiện ragia vị bên cạnh thiếu một thứ gì đó, chàng sẽ bỏ dao xuống, đi khắp phố tìmmua. Trong giang hồ phức tạp hỗn loạn này, chàng ngoan cố kiên trì giữ một loạtnguyên tắc của bản thân, chăm sóc bản thân không hề cẩu thả.

Chànglà một người rất phiền phức nhưng chưa bao giờ làm phiền tới người khác.

Ánh đènngoài hành lang leo lét như hạt đậu, chút ánh sáng len qua khe cửa hẹp. Mỗi khicó người đi ngang qua cửa, căn phòng thoáng chìm trong bóng tối. Không biết vìsao, đêm nay nàng không ngủ nổi, cứ trằn trọc trên giường mãi, một mực dỏng tainghe tiếng động bên ngoài. Im lặng chờ đợi già nửa canh giờ, nàng chợt nghethấy dưới lầu vọng lên tiếng bước chân nặng nề. Nàng biết người này không phảilà Tử Hân, tiếng bước chân lại hướng về cửa phòng nàng. Kế đó, nàng nghe “bình”một tiếng, khung cửa chấn động, hình như có người nặng nề ngả vào cửa.

Nàngrút chủy thủ, chạy tới bên cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy?”.

“Làtỷ...”

Nàngvội vàng mở cửa, thấy Thẩm Khinh Thiền hai mắt nhắm chặt, mặt toàn là máu, nửabên mặt sưng vù lên. Nàng một mực ôm lấy kiếm của mình, thấy cửa mở thì miễncưỡng mở mắt. Chính khi nàng mở mắt, Tô Phong Nghi phát hiện mắt trái của nàngchỉ còn lại một hốc máu đáng sợ, không khỏi thất sắc mà kêu lên một tiếng kinhhãi, vội vàng đỡ nàng dậy, đưa tới giường của mình, khi ấy Thẩm Khinh Thiền đãhôn mê rồi.

Trongtình huống này, người đầu tiên Tô Phong Nghi nghĩ tới là Tử Hân, nhưng mà TửHân không có ở đây, cho nên nàng liều mạng gõ cửa phòng Đường Hành. Nửa đêmcanh ba, tiếng gõ cửa của nàng khiến khách thuê phòng hốt hoảng một phen, mọingười còn cho rằng có cướp xông vào, kinh động tới tuần bổ trong thành. Cóngười khoác áo ra khỏi giường, hé cửa thò đầu ngó đông ngó tây; có người nằmtrên giường ngoác miệng chửi chưởng quỹ, bảo là khách điếm này đã khiến ngườita không được yên ổn như thế, ngày mai nhất định chuyển đi. Đường Hành thì lạingủ như chết, mãi một lúc lâu mới dậy mở cửa, ánh mắt ngái ngủ hỏi: “Tô cônương, xảy ra chuyện gì thế?”.

“Mau đitìm Tử Hân! Khinh Thiền bị trọng thương rồi.”

ĐườngHành nói: “Tôi không biết Tử Hân đi đâu. Huynh ấy không ở trong phòng à?”.

“Tuấnca nói có người bị bệnh, huynh ấy được người ta mời đi rồi.”

“Ta đixem Thẩm cô nương trước đã.”

TôPhong Nghi cuống quýt giậm chân: “Huynh xem tỷ ấy để làm gì? Để loạn thêm à?”.

“Tôibiết chút y thuật.”

TôPhong Nghi đột nhiên đại ngộ, mừng rỡ nói: “Đúng rồi! Mẹ huynh là Ngô đại phu,đệ tử của thần y Mộ Dung, tốt quá rồi! Mau lên, mau lên!”.

ĐườngHành cười khổ: “Chớ có hiểu lầm. Tôi từ nhỏ rất ghét học y. Chỉ biết một chúttri thức nông cạn thôi”.

Haingười tới bên giường Thẩm Khinh Thiền, Đường Hành vén màn, vừa nhìn thấy mặtThẩm Khinh Thiền lập tức hồn xiêu phách lạc, vội cụp mắt cúi đầu, rút trongngười ra một bức tượng nhỏ màu đen, đặt bên miệng, lầm rầm tụng niệm cầu khấn.

TôPhong Nghi vội nói: “Giờ là lúc nào rồi? Huynh còn ở đấy mà cầu thần bái phậtà! Mau mau nghĩ cách đi!”.

“Suỵt...không được kinh động A Thanh.”

TôPhong Nghi trừng mắt nhìn tượng gỗ trong tay hắn, to giọng hỏi: “A Thanh? AThanh là ai?”.

Tiếngniệm của Đường Hành bỗng trở nên cực kỳ cung kính, ánh mắt mờ ảo như u linh: “AThanh là thần của ta, thần của riêng ta. Trừ ta ra, người không bảo vệ aikhác”, ngừng một chút, hắn lại nói: “Xin cô lúc nói ra tên của người, nhỏ giọngmột chút, được không? A Thanh không thích người khác to tiếng gọi tên mình”.

TôPhong Nghi một mực cho rằng bản thân rất có học vấn, chỉ trong thoáng chốc, nãođã quét qua ba nhà Nho, Thích, Đạo cho tới chư thần trong dân gian, trên tớiNhư Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, dưới có Quan Công, Táo Vương, Thần Tài gia,nhưng vắt óc cũng không nghĩ được “A Thanh” là vị thần nào. Thần sắc Đường Hànhnghiêm túc, thái độ cung kính, có vẻ như đấy là một vị thần linh không thể xúcphạm, trong lòng có chút sợ hãi, cười xin lỗi hắn: “Hay là huynh ở đây chăm sóccho Khinh Thiền, tôi đi tìm Tử Hân”.

“Tôi cóthể rửa sạch vết máu cho cô ấy. Hiện giờ miệng vết thương sưng to quá, chỉ sợdù Tử Hân có tới cũng khó giải quyết, trước hết phải tiêu sưng đã”, Đường Hànhđiểm vào huyệt ngủ của Thẩm Khinh Thiền, về phòng lấy một cuộn vải trắng vàbông băng, sấp nước thuốc, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt nàng.

“Vậyphải nhờ huynh rồi!”, thấy ngoài song, trời bỗng đổ mưa nhỏ, Tô Phong NghiKhoác áo ngoài, cầm ô vội vàng đi ra.

...

Tiểunhị trực đêm bảo với nàng, họ Trương bán màn thầu cách đây không xa, ở ngay ngãrẽ đầu đông con phố.

Nàngmột mình cầm ô, nặng nề bước trên con phố tối đen. Đây không còn là lần đầutiên nàng đi trên phố vào ban đêm nữa, nhưng con phố xa lạ vẫn làm nàng sợ hãi.Dưới ánh đèn lờ mờ của một khách điếm phía xa, nàng thấy được một bóng ngườilén lén lút lút ở góc phố. Có lần, nàng suýt trượt ngã bởi mảnh giấy dầu ở dướiđất, quay đầu lại nhìn thì thấy một tên ăn mày nằm trên mảnh giấy đó. Trời đổmưa nhỏ, mặt đất ẩm ướt, người đó màn trời chiếu đất nhưng hoàn toàn không haybiết, thật không rõ hắn còn sống hay là đã chết.

Khókhăn lắm mới tới được chỗ rẽ, quả nhiên thấy ngựa của Tử Hân buộc trước cửa,lòng nàng ấm lại, gõ cửa nhè nhẹ. Qua một lúc có người ứng tiếng hỏi: “Aiđấy?”.

“Tôitới tìm Diêu đại phu.”

Cửa hémở, chiếc đèn lồng được đưa ra bên ngoài, chiếu tỏ khuôn mặt nàng, một giọnggià nua vang lên: “Cô nương, xin mời vào”.

Cănphòng âm u ẩm ướt, mùi nấm mốc xua không chịu đi, trần nhà rủ xuống vô số mạngnhện. Ông lão khom lưng, hắng giọng nói: “Diêu đại phu còn đang làm phẫu thuật,nói là nghiêm cấm làm phiền. Lão hán tôi từ đầu tới giờ cũng chỉ đem một chậunước nóng vào đã bị ngài ấy đuổi ra ngoài”.

“Châncủa lệnh lang bị thương?”

Lão hángật đầu than thở: “Đứa bé này số khổ, đầu năm mẹ vừa mới mất, hôm nay lại ngã ngựagãy chân. Chỗ khác còn đỡ, đằng này lại vỡ nát xương bánh chè, dù là có trịkhỏi được cũng thành anh thọt. Lão hán tôi cầu xin lão gia với nãi nãi, thángHai vừa rồi mới xin cho nó được một chân trong đội khiêng kiệu, vừa mới họcviệc xong, đang hy vọng kiếm được ít bạc... Giờ thì hay rồi, ài! Uổng hếtrồi!”.

“Lệnhlang năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mườilăm.”

TôPhong Nghi có chút kinh ngạc nhìn ông lão. Lão hán này tóc trắng phau phau,răng thì lưa thưa, già cả ốm yếu, tuổi tác xem ra phải trên sáu chục, không ngờlại có đứa con trai tuổi nhỏ như thế.

“Cônương cũng tới cầu khám bệnh sao? Diêu đại phu đúng là một người tốt, thấychúng tôi nhà nghèo khốn khó, không những một xu không nhận, lại cho chúng tôimười lượng bạc để mua thuốc. Đêm hôm có người tới mời, cũng chẳng nói một chữ‘không’, một mạch bận bịu tới bây giờ, đến cả trà cũng không buồn uống lấy mộtngụm.”

TôPhong Nghi hé miệng cười: “Cháu là bằng hữu của huynh ấy, có việc gấp tới tìm.Liệu cụ có thể vào hỏi một câu xem còn phải đợi bao lâu không?”.

Lão hánlắc đầu lia lịa: “Diêu đại phu dặn đi dặn lại, bảo là phẫu thuật cần phải hoàntoàn tập trung, ngộ nhỡ có gì sai sót sẽ di họa cả đời. Người bên cạnh tuyệtđối không được làm phiền. Nếu có gì cần, người sẽ tự ra ngoài phân phó. Cônương phải ở đây đợi thôi”.

Nàngchỉ đành tìm một cái ghế rồi ngồi xuống. Lão hán ân cần rót cho nàng một táchtrà, còn bưng tới một đĩa bánh táo. Tô Phong Nghi thấy bánh táo được bọc trongba lớp giấy, biết ngay là rất quý báu, nghĩ hẳn lão hán bản thân không nỡ ăn,định để dành cho con trai. Nàng vội vàng cảm ơn, chỉ dùng tách trà nhấp mộtngụm, cảm thấy đắng chát liền đặt xuống, yên lặng ngồi đợi.

Khônglâu sau, cửa phòng kẽo kẹt một tràng. Tử Hân xách rương đồ nghề, chống trượngđi ra, thấy Tô Phong Nghi thì hơi sững lại rồi quay sang đưa cho lão hán mộtđơn thuốc, đắp bên ngoài ngày hai lần, không được qua quýt”.

Lão háncảm ơn mãi không thôi, sau đó tiễn hai người ra ngoài cửa, ngập ngừng một chútchợt nói: “Sáng nay Tiền đại phu có qua khám, nói là... nói là... chân của nókhó mà lành hẳn, e rằng sau này không thể làm nghề khiêng kiệu... Không biết...không biết... có đúng hay không?”, nói xong chăm chăm nhìn Tử Hân, một giọt lệgià nua từ đôi mắt đục lăn xuống, lão vội đưa tay lau đi. Ngón tay của Lão đenđúa, móng tay nứt nẻ, bên trên hiện ra khá nhiều vết rạn.

Tử Hânvỗ vỗ vai lão, cười nói: “Không cần để ý tới lời Tiền đại phu. Tình hình khôngnghiêm trọng đến thế. Nếu như vết thương lành lại, thì sẽ không có hậu quả gìđáng sợ. Nghỉ ngơi điều dưỡng bốn tháng là có thể đi khiêng kiệu được rồi”.

“Thậtsao? Ngài muốn nói, nó sẽ không... sẽ không...”, lão vốn định nói “sẽ khôngbiến thành một anh thọt”, nhưng lại nuốt hai chữ sau cùng vào bụng.

“Đươngnhiên không.”

Xét chocùng đây chỉ là lời của một giang hồ lang trung, nếu chẳng phải phí khám củaTiền đại phu quá cao, lão hán không trả nổi thì cũng sẽ không đi mời cái tayđại phu đi mở sạp ven đường này về. Thấy lời Tử Hân nói ra vừa tự tin, vừa chắcchắn, càng lấy làm hoài nghi, chỉ cho rằng đấy là nói lời tốt lành cho mình dễchịu, bèn cười khổ một tiếng, đưa đèn lồng vào tay chàng: “Đường tối quá, cầmcái đèn này đi”.

Tử Hânđang định từ chối, Tô Phong Nghi đã nhận lấy, cười hì hì: “Đúng đấy, có cái đènnày thì thật tốt. Đa tạ lão bá!”.

Haingười cáo từ rời đi, thấy cửa đã đóng chặt, Tô Phong Nghi cầm rương đồ vào taymình, nói: “Đã mệt chưa? Muội cầm rương cho huynh!”.

Tử Hândắt ngựa hỏi: “Tối thế này tới tìm tôi có chuyện gì?”.

“KhinhThiền... bị thương rồi. Có người... có người móc mất một mắt của tỷ ấy.”

Tử Hândừng phắt lại, kinh hãi hỏi: “Hả? Lúc nào thế?”.

“Vừamới thôi.”

“Là kẻnào làm?”

“Khôngrõ, hình như là một kẻ thù của tỷ ấy. Tỷ ấy vật vã trốn về được, giờ đã hôn mêbất tỉnh rồi.”

“Cô đitìm Đường Hành chưa?”, chàng chợt hỏi.

“Tìmrồi. Đường Hành nói trước tiên phải tiêu sưng, không hết sưng thì dù có làhuynh cũng không sao làm phẫu thuật được.”

“Hắnnói không sai. Sưng to lắm sao?”

“Đếnmức bây giờ nhìn rất khó nhận ra là tỷ ấy.”

Tử Hânvỗ yên ngựa, nói: “Cô lên ngựa đi, chúng ta phải mau mau trở về mới được”.

TôPhong Nghi lắc đầu: “Huynh mệt rồi, muội muốn huynh ngồi trên ngựa”.

Lúc rakhỏi cửa, mượn ánh sáng của chiếc đèn lồng, nàng đã nhìn thấy vẻ mặt trắng táicủa Tử Hân, môi chàng nhợt nhạt không chút huyết sắc, liền biết ngay cái họacon gián kia gây ra còn chưa hết. May là kịp thời uống thuốc nếu không chắc sẽcó bộ dạng của sáu năm trước.

Dáng vẻấy nàng vĩnh viễn không quên.

Tử Hânkhông nói gì, lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu lại nói: “Lên ngựa, mặt đất ẩm ướt”.

Mỗi khichàng tức giận, khẩu khí luôn mang giọng điệu rất sốt ruột, khiến nàng sợ hãi.Nàng ngoan ngoãn trèo lên lưng ngựa, nói: “Vậy huynh cũng lên đi”.

Chàngkhông thèm để ý tới nàng, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Mưa nhưmắc cửi, nhẹ nhàng trải khắp. Yên lặng đi được một tuần nhang, bọn họ đi quamột đền thờ, Tô Phong Nghi ôm rương thuốc, nhìn vào nền trời đen thẫm, nói:“Muội nghĩ tới một bài thơ”.

“Ythượng trinh trần tạp tửu ngân,

Viễndu vô xứ bất tiêu hồn,

Thửthân hợp thị thi nhân vị,

Tếvũ kỵ lư nhập kiếm môn[2].”

[2]Bài Kiếm Môn đạo trung ngộ vi vũ của Lục Du (1125-1209) thờiNam Tống, Trung Quốc. Dịch:

Bụiđường với rượu kia lấm áo,

Viễndu nào chốn chẳng tiêu hồn.

Thânnày đã thi nhân chưanhỉ?

Mưanhỏ thúc lừa vào Kiếm Môn.

Tử Hânnói: “Có phải bài này không?”.

TôPhong Nghi kinh ngạc: “Sao huynh biết?”.

“Đoán.”

“Thậtra huynh không nhất thiết phải là giang hồ lang trung, làm giang hồ thi nhâncũng không phải là không được.”

“Tạisao tôi lại phải làm giang hồ thi nhân?”

“Nhưthế thì chúng ta gần như là đồng nghiệp rồi.”

“Saolại nói thế?”

“Nghềnghiệp của chúng ta chỉ giao tiếp với những thứ đẹp đẽ.”

“Đầulâu của con người rất đẹp. Chỉ là cô không quan sát kỹ mà thôi”, chàng bất giáclại cắn móng tay.

“Muộikhông thích huynh đánh giá bộ dạng của người khác. Đôi mắt huynh cứ như daophẫu thuật ấy.”

“Tôicũng không thích cô đánh giá bộ dạng của người khác, đôi mắt cô cứ như một cáixẻng, à, không phải, một cái bàn chải.”

“Nóikhông sai, muội thích đồ thanh đồng, chính là thích cái dáng vẻ tàn tạ sau baonhiêu niên đại hủ hóa của nó”, nàng nhướng mày nói.

“Chẳngtrách cô cứ theo tôi mãi”, chàng tự trào phúng một câu.

“Này,người ta không có ý đó mà!”, nàng đỏ mặt: “Huống chi...”.

Trongkhông gian vang vọng tiếng gậy trúc kỳ dị, sắc mặt Tô Phong Nghi đột nhiên thayđổi nói: “Hắn tới rồi!”.

“Aitới?”

“Cái kẻmóc mắt của Khinh Thiền... Khinh Thiền chính là nghe thấy âm thanh này mới đitìm hắn.”

Tử Hândừng bước, nói: “Bất kể hắn là ai, tôi đều hy vọng bây giờ cô đừng có chọc vàongười ta”.

TôPhong Nghi to tiếng nói: “Tại sao chứ? Thẩm Khinh Thiền là bằng hữu của muội,tự dưng bị người ta móc mất mắt, huynh cho rằng muội sẽ khoanh tay đứng nhìnà?”, Tử Hân đang định giữ lấy nàng, nàng đã nhảy xuống ngựa, rút trong người ramột cây rìu nhỏ màu bạc, co chân nhanh như gió đuổi theo.

Ai ngờkhinh công của nàng cũng không yếu, chạy rất nhanh, quả nhiên thấy có một bóngáo đen dưới ánh đèn đằng trước, bóng áo đen nọ chuyển người vụt đi, dẫn nàngvào một ngõ nhỏ tối đen.

Cơn mưachợt ngừng, vầng trăng ló khỏi tầng mây. Gió đêm ùa tới đem theo hơi ẩm ướtlành lạnh, nàng cảm thấy lạnh nhưng không hề sợ hãi.

Trongbóng tối, nam nhân kia lạnh giọng hỏi: “Cô là ai?”.

“Mắtcủa Khinh Thiền có phải do ngươi móc mất không?”

“Khôngsai.”

“Ngươicó biết đối với nữ nhân mà nói, con mắt rất quan trọng không?”

“Mắtcủa ai đối với người đó đều rất quan trọng.”

Nàngkhông đáp lời, nín thở, quan sát hắn trong bóng tối.

“Hômnay ta không có hứng giết người, có điều ta giết người chưa bao giờ phân biệtnam nữ.”

“Thứ tamuốn cũng không nhiều, chỉ cần một con mắt của ngươi thôi.”

Kẻ kiakhinh miệt “phì” một tiếng: “Thế giới này làm sao vậy? Tối nay cứ để ta gặp đámnữ nhân thích đi tìm cái chết”.

“Thậtsao? Là ai tìm cái chết, sao ngươi không châm đèn mà nhìn cho rõ đi?”

Lửa vừachâm lên, mắt hắn chớp một cái, tựa như không quen đột nhiên có ánh sáng, kế đóthân hình của hắn chợt cứng đờ.

Hắnthấy nữ nhân trước mặt trong tay đang cầm một cái nỏ nhỏ, đoản tiễn sớm đã ngắmchuẩn vào mắt trái hắn.

Sát thủcẩn thận rất ít khi phạm sai lầm, hôm nay hắn lại phạm phải một sai lầm khôngnên phạm.

Lúcđuổi bắt, hắn cảm thấy khinh công của cô gái này chỉ xếp vào hạng hai, nếu dốctoàn lực mà chạy, chắc chắn nàng sẽ không theo nổi, dẫn nàng tới đây, vốn là cóý chơi đùa.

Kiếmcủa hắn đeo chếch sau lưng, cho rằng nàng chẳng thể làm gì nổi mình, hắn khônghề rút kiếm.

Tuy hắncó thể chắc chắn bản thân nháy mắt rút kiếm, nháy mắt đâm thủng tim nữ nhân nàynhưng trước đó, mũi tên nho nhỏ ánh bạc kia nhất định sẽ bắn trúng một mắt hắn.

Chỉ làbởi khoảng cách giữa hai người quá ngắn, ngắn tới mức không một kẻ nào có thểchiếm được chút lợi thế.

“Ngươicó biết...”, hắn đang định nói, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, Tô PhongNghi đã không chút do dự bắn mũi tên.

“Vút...”

Hắn lậttay xuất kiếm, chém ngang một nhát! Mũi tên sắp đâm tới con ngươi hắn thì bịchặt đứt đôi.

Cùnglúc ấy, hắn chợt cảm thấy mắt phải lạnh toát! Một thứ nhỏ như cọng lúa đưa tớimắt hắn.

Hắn kịpthời nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy một trận nhói đau, tới mức tay bất giáccũng run theo.

TôPhong Nghi nhổ một đoạn trúc nhỏ ra khỏi miệng, nhún vai nói: “Đây là một cáimánh rất nhỏ, không ngờ ngươi cũng bị lừa”.

Bắntrúng hắn là một cây ngân châm phóng từ ống trúc, mũi tên kia chẳng qua chỉ làchiêu đánh lạc hướng.

Hắn nổicơn thịnh nộ, sát khí đùng đùng, điên cuồng vung kiếm, chém tới nàng như lôiđình.

Dướicung kích hung hãn ấy, cái rìu nhỏ bé kia của nàng chẳng có chút sức phòng ngựnào, cản về phía trước một cái lập tức bị gạt bay. “Vút” một tiếng, lưỡi kiếmliếm qua mặt nàng, nếu không phải nàng nhanh nhẹn tránh kịp thì đầu đã bị xuyênthủng!

Nàngném cái rìu trong tay như ném ám khí rồi co chân chạy, thanh kiếm kia đã chémđứt búi tóc trên đầu nàng, “choang” một tiếng, chiếc trâm ngọc rơi xuống vỡ làmđôi. Nàng đầu tóc tơi bời, cắm đầu chạy như bay.

Con ngõnhỏ rất chật hẹp, hai bên tường đá phẳng lì, trong lúc luống cuống, nàng chạybừa, chạy khỏi một cái ngõ lại cắm đầu vào một cái ngõ khác, nam nhân kia nhưhình với bóng bám theo sau.

Nànggần như có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu và dài của hắn, mũi kiếm như miệngrắn vươn lên chực đớp vào đầu nàng.

Sau đó,tiếng hít thở đáng sợ kia đột ngột biến mất!

Nàngngó đông ngó tây, không thấy bóng người, nhưng nàng biết người đó nhất địnhđang nấp trong một góc tối nào đó.

Mộtluồng sát khí dày đặc như sương đêm bao phủ xung quanh.

Nàngsiết chặt chủy thủ trong tay, căng thẳng quên cả hô hấp!

Đúngvào lúc ấy, một bàn tay bỗng giữ lấy nàng. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Nàngkhông nghĩ ngợi gì quay lại chém một nhát!

Bàn tayấy vẫn nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay nàng.

Mộtgiọng khẽ vang lên: “Là ta”.

Nàngkhông tự chủ được nhào vào lòng chàng, run giọng hỏi: “Kẻ đó... kẻ đó đi đâurồi?”.

“Ở ngaytrước mặt cô.”

Chàngđốt đuốc, quả nhiên người áo đen nọ đang đứng ở góc tường, kiếm cầm trong taynhưng sát khí đã biến mất không thấy nữa.

Giữacon mắt phải của người đó có một vệt máu nhỏ bằng hạt đậu, ánh mắt lạ lùng,đánh giá Tử Hân một lượt.

“KhuynhQuỳ thường nhắc tới ngươi”, hắn chợt mở lời.

“Gầnđây hắn vừa bị thương”, Tử Hân nói.

“Tabiết”, người đó rất khách khí: “Đa tạ ngươi chăm sóc cho nó”.

Kế đếnlà một khoảng yên lặng.

Mãi mộtlúc sau, người kia lại hỏi: “Nữ nhân này là gì của ngươi?”.

“Làbằng hữu của tôi.”

“Nóivới Khuynh Quỳ ta ở gần đây, bảo nó yên tâm dưỡng thương.”

“Tôi sẽchuyển lời.”

“Bằnghữu của ngươi rất thông minh, ta sẽ không tính toán với nữ nhân thông minh”, kẻáo đen cười nhạt, loáng một cái, thân hình đã biến mất trong bóng đêm thămthẳm.

Haingười đứng lại trong ngõ nhỏ một lúc, ánh trăng tĩnh mịch trải khắp nẻo.

“Hắnkhông làm cô bị thương chứ?”, Tử Hân vừa hỏi vừa châm đèn lồng, chiếu lên khuônmặt nàng.

Ánhsáng chói mắt, nàng nhíu mắt lại, nói: “Không”.

Tay củachàng vẫn giữ lấy cằm nàng, quay khuôn mặt nàng qua trái qua phải kiểm tra.

“Saolại véo mặt muội?”, động tác của chàng ngang ngược khiến nàng có chút tức giận.

“Đứngyên, ở đây có máu”, Tử Hân rút trong người ra một bình nước, thấm ướt khăn tayrồi lau kỹ vệt máu trên mặt nàng.

TôPhong Nghi Hoảng hốt nhớ tới mũi kiếm của người áo đen từng liếm qua mặt nàng,có lẽ nó còn mang theo cả máu của Thẩm Khinh Thiền trên đó.

Vết máulau sạch, lộ ra làn da trắng muốt, chàng thở phào: “Còn may, không bị thương”.

Lúcchàng cúi xuống nhìn Tô Phong Nghi, mũi chàng chút nữa thì chạm vào mặt nàng.Nàng ngửi thấy trên người chàng có mùi thuốc nhàn nhạt phảng qua, liền mở tomắt, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt chàng.

Ánh mắtchàng sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Hơi thởtừ đôi môi hai người phảng qua, nàng không tự chủ được bèn kiễng chân, ra sứcníu lấy cổ áo chàng.

Thấynàng ra sức nghển cổ như thế, tay Tử Hân đành phải chuyển từ cằm ra sau gáy, đỡlấy đầu nàng, sợ nàng ngã nhào.

Độtnhiên, Tô Phong Nghi cảm thấy mũi mình chua chua, không nhịn được hắt hơi mộtcái.

Một đámnước bọt như mưa phùn bắn vào mặt chàng.

“Xinlỗi, không phải muội cố ý”, để chứng minh bản thân không cố tình, nàng kêu lênmột tiếng rồi vội vàng lấy tay áo lau mặt cho chàng.

“Khôngsao”, chàng nhạt giọng nói.