Mê Thần Ký

Chương 10



Thángđầu hè, mặt trời tại sao Tất[1]. Dế mèn kêu vang, giun ló khỏi đất,cây qua lâu sinh trưởng, cây cải đắng ra hoa.

[1]Một ngôi sao trong Nhị thập bát tú.

Thángnày, vạn vật đang sinh sôi mạnh mẽ, không được huỷ hoại chúng, không động tớiviệc đất đai, không huy động đông đảo dân chúng, không chặt phá cây lớn.

Năm TânMão, mười sáu tháng Tư.

Tam Hoàtiêu cục.

ThẩmThái đang ngồi trong một đại sảnh rộng rãi khí thế, một mình thưởng thức bữasáng. Tổng quản Thẩm Quân khom lưng, cẩn thận tỉ mỉ đứng hầu một bên, nhìn chủnhân bằng một ánh mắt cung kính tới độ gần như nịnh nọt.

Các móncủa bữa sáng tuy không bằng phân nửa bữa tối nhưng cũng cầu kỳ tương đương. Mộtđĩa thịt gà hầm, một đĩa chân giò, một đĩa măng thu với nấm đông, một đĩa rautrộn… tất cả đều do đầu bếp chính của Thuận Sinh đường là Ban sư phó dậy sớmđích thân làm rồi cung cung kính kính đặt trong một cái hộp, sai người cưỡingựa đưa tới. Ngày nào cũng một lần như thế, đã kiên trì trọn năm năm. Nếu Thẩmtổng tiêu đầu có chuyện ra ngoài hộ tiêu, bữa sáng vẫn đều đặn gửi thế khôngsai sót nhưng là để cho nhị thiếu gia của Thẩm gia là Thẩm Thính Thiền hưởngdụng.

ThẩmThái thân cao chín thước, tiếng như chuông lớn, dưới cặp lông mày rậm là đôimắt ưng sắc bén như dao. Đôi mày của ông tà thường nhíu lại, lúc đột nhiên giãnra thì lại giống một cặp dơi trong đêm u ám, tăng them mấy phần hung hãn trênkhuôn mặt uy nghiêm của ông ta. Tất cả mọi người trong tiêu cục đều đã quen vớitính khí động tí là nổi trận lôi đình của ông ta, đều biết tuy lão gia tínhtình nóng nảy nhưng làm việc cực kỳ bài bản chừng mực, quy củ đâu ra đấy. Chỉcần trước mặt ông ta, anh cứ thật thà có gì nói nấy thì thường cũng sẽ khôngđến nỗi chọc giận ông ta.

Đốidiện con phố là một khoảng đất rộng lát đá. Ngày xưa, chỉ cần là lúc Tam Hoàtiêu cục bắt đầu lên đường vận tiêu thì tất cả hàng hoá đều sẽ xuất phát từ chỗnày. Mọi người có lẽ không còn nhớ lắm, hai mươi năm trước, bởi đại đương giaThiết Diệc Hoàn một đêm thảm sát Thanh Long sơn trang, “Ngũ cục liên minh” danhchấn giang hồ chỉ trong chớp mắt đã tan rã. Theo sau đó năm đại tiêu cục liêntục gặp vận rủi: Trường Thanh tiêu cục bị người ta cướp mất; Hồng Phong tiêucục phá sản; Chấn Võ tiêu cục nội bộ lủng củng; cho dù là công phu cứng cỏinhất, làm ăn thận trọng nhất là Thu gia ở Hoài Nam cũng bị kẻ thù đâm đơn cáotrạng mà sụp đổ, mấy vị tiêu đầu phải vào ngồi đại lao. Duy nhất còn lại thugom tàn cục chỉ còn tiêu cục thực lực yếu nhất trong ngũ gia, trước nay chỉ làmnhững vụ đường ngắn là Tam Hoà tiêu cục.

Trảiqua một phen hùng tâm hừng hực chỉnh đốn, tàn cục đã biến thành “đại cục”.

Việclàm ăn tưởng chừng không gượng lại nổi dần dần được khôi phục, đơn hàng của phúhào đất Giang Nam và quan nha ở kinh thành hết vụ này tới vụ khác. Tam Hoà tiêucục một nhà bao hết ưu việt hơn cục diện hồi năm nhà chia lợi, người nhiều kẻít, lòng người không phục. Sáu con trai, một con gái nhà họ Thẩm được người taxưng là “Lục hổ nhất tiên”, từ nhỏ đã bái danh sư học võ, đến nay người nàongười nấy đều là nhân vật vang dội trong võ lâm. Huống chi Thẩm gia vốn đã làvõ lâm thế gia, phụ thân của Thẩm lão gia là Thẩm Bích Sơn năm xưa danh vanggiang hồ, hiệu là “Thiết Tiêu tiên sinh”. Còn các truyền thuyết về Thẩm Thái,trong sử cũ của võ lâm cũng đã đủ tập thành một cuốn riêng. Hiện nay, trong sáuđứa con trai, con trưởng đã qua đời. Năm người kia, ngoài lão nhị Thẩm ThínhThiền cùng với phụ thân ở lại trấn thủ tổng đường, bốn người khác Thẩm KhôngThiền, Thẩm Khô Thiền, Thẩm Tĩnh Thiền, Thẩm Thông Thiền phân ra thủ ở đông,nam, tây, bắc bốn phân đường, quản lý việc làm ăn ở các địa phương trên cả nướccủa Tam Hoà trang. Năm đứa con trai đồng tâm hiệp lực, làm ăn ngày một phátđạt, kể cả có lấy Ngũ cục liên minh năm xưa ra so bì thì cũng khó mà bằng được.

Giốngnhư ngày thường, lúc dùng bữa sáng, Thẩm Thái thích mở rộng cửa lớn, ngắm nhìnkhung cảnh tất bật ngoài cửa. Tiếng lộc cộc bánh xe lăn lúc xe tiêu bắt đầu lênđường, tiếng roi ngựa của phu xe, tiếng ồn ồn ào ào đều là món nhắm cho ông tauống rượu. Trăm tiêu sư của Tam Hoà trang có một nửa là đồ đệ tự tay huấn luyệncủa Thẩm Thái, một nửa là các nhân vật lợi hại của các tiêu cục khác được ôngta dùng tiền bạc moi ra. Những tinh binh cường tướng này, từ ngày đầu tiên nhậpmôn đã biết lương bổng của mình chí ít cũng phải gấp đôi đồng nghiệp bên ngoài,cho nên luôn giữ lập trường ổn định. Lợi nhuận hoa hồng chia lúc cuối năm cũngkhá là khả quan. Bởi vậy bọn họ làm việc cực kỳ ra sức, trước mặt tổng tiêu đầucũng vô cùng cung kính.

ThẩmThái bất giác sờ sờ thanh Long lân bảo đao đặt cạnh tay, hài lòng thoả mãn nhìnbóng người bận rộn trước mặt.

“Lãogia, sáng sớm nay có nhận được thư của mặt tây, nói là chuyến hàng quý của Longthất gia đã bình an tới nơi rồi”, Thẩm Quân ghé vào tai lão, thấp giọng bẩmbáo.

“Ừm.Nghe bảo Thông Thiền có vụ làm ăn muốn đi quan ngoại?”

“Đã đitừ sớm rồi. Hôm trước gửi thư nói Hải Thiên bang ở quan ngoại không nể mặt cholắm, lục thiếu gia đã gửi lễ vật trọng hậu tới năm trăm lượng mà người ta vẫnkhông chịu nhường đường.”

“Hử?”,Thẩm Thái buông đũa xuống.

“Chonên thuộc hạ đã lập tức gửi bồ câu đưa thu cho Đinh chưởng môn, để ông ta tựmình ra mặt.”

“Được đấy.Thể diện của Đinh tiên sinh, Hải Thiên bang không thể không nể mặt.”

“Hômqua nhận được hồi âm nói coi như là thuyết phục được rồi. Xin lão gia người cứyên tâm.”

ThẩmThái gật đầu, mọi thứ đều rất thuận lợi. Năm tháng tuy không tha người, nhưngông ta xem như đã có được mấy đứa con trai có tài và một quản gia lão luyện.

Việcgiao cho bọn họ làm, giờ đã hoàn toàn có thể yên tâm rồi.

Thậmchí ông ta còn đang nghĩ, có phải đã đến lúc bản thân treo đao quy ẩn rồi không.Tuy một đời này, vì thành công, vì tiêu cục, ông ta đã phải trả cái giá đángsợ, nhưng ông ta vẫn là nhi tử của Thẩm Thiết Tiêu.

Toàn bộnhân khẩu trong nhà Thiết Tiêu nằm trong tay ông ta cũng coi như là gió nhẹ khólay, phồn vinh hưng vượng.

Đúngvào lúc ấy, ông ta chợt thấy một con ngựa khoẻ kéo một cỗ xe lớn buông rèm đentừ từ đi vào trong đại đường.

Khôngai dám ngăn cỗ xe ấy.

Conngựa này tên là Xích Điểu, là ngựa tốt của nòi ngựa Đại Uyển, năm xưa từng làthú cưỡi của Thẩm Thái, rồi lại được ông ta dùng làm quà sinh nhật tặng cho contrai thứ năm là Thẩm Tĩnh Thiền.

Ngườitrong trang đều biết ngũ thiếu gia yêu ngựa, hắn đỏ mắt vì con Xích Điểu đãlâu, lúc được phụ thân tặng cho thì mừng ra mặt, yêu hơn cả mạng sống của mình.

Mỗi khira khỏi cửa, ngũ thiếu gia trước giờ chưa từng rời Xích Điểu, đương nhiên càngkhông có chuyện để nó làm việc kéo xe nặng. Cho nên, đột nhiên Xích Điểu xuấthiện như thế này ở cửa lớn Tam Hoà tiêu cục, quả thật có chút quái dị.

Conngựa màu nâu đi tới cửa thì dừng lại.

TimThẩm Thái chợt thót lên, “vút” một tiếng đứng phắt dậy, vỗ vào mặt bàn một cái,Long lân đại đao vụt bay vào tay, sau đó sải bước đi ra bên ngoài, lấy cán đaonhẹ nhàng vén rèm xe.

Hànhtẩu trên giang hồ bao nhiêu năm, bằng hữu của ông ta nhiều không đếm xuể, địchnhân đồng dạng cũng nhiều chẳng kể xiết, bởi thế nên hành sự cực kỳ cẩn thận.Cỗ xe kỳ dị như thế, bên trong không biết chứa cái gì.

Trongxe là một cỗ quan tài nằm im phăng phắc.

Cùng đótruyền lại còn có một thứ mùi đáng sợ.

“Lãogia, cẩn thận có điều gian trá!”, Thẩm Quân vô thanh vô tức đi theo tới, khekhẽ nhắc nhở một câu.

Khuônmặt Thẩm Thái đã có chút tái xanh, trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: “Đã bảolâu rồi ngươi chưa nghe tin tức gì về ngũ thiếu gia?”

“MùngNăm tháng này, ngũ thiếu gia đưa phu nhân về thăm người thân có đi ngang quatổng đường, người không phải còn gặp thiếu gia một lần đó sao?”

“Nócưỡi chính là con ngựa này?”

“Đươngnhiên.”

Ánh đaoloé lên, nắp quan tài bay ra.

Trongquan tài là một nam nhân hoàn toàn loã thể, đã chết rất lâu, toàn thân trêndưới có một màu trắng đến phát sợ.

Nói làmàu trắng, chi bằng bảo màu tro.

Đôi mắtngười chết trợn tròn, trên mặt còn có vẻ kinh ngạc, dường như hoàn toàn khôngcó chút phòng bị với số kiếp ập tới, đang trong khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủithì tính mạng đã mau chóng kết thúc. Thây chết đã lâu, cơ thịt giãn ra, đườngnét trên mặt lại có thêm mấy phần kỳ dị.

Ngựchắn có một cái lỗ, nội tạng bên trong có thể thấy không sót thứ gì.

“TĩnhThiền!”

Hai mắtThẩm Thái như muốn rách ra, xé tim nát ruột thét lên một tiếng, khiến cho máingói cả con phố “lọc cọc” rung lên.

Kế đó,lão nắm chặt hai tay, không nói năng gì, nhưng thân thể không ngừng run lên.

Cáctiêu sư đang tất bật bỗng ngây ra bởi tiếng thét bi thảm đó, ồ ạt dừng việcđang làm, thần sắc nặng nề nhìn về phía vị lão nhân trước nay bình tĩnh vữngvàng kia.

“Phổicủa thiếu gia hình như không thấy đâu nữa…”, Thẩm Quân nhìn một lượt, tinh mắtphát hiện ra điều ấy, dè dặt định bổ sung một câu, chữ “phổi” mới ra tới miệngthì đã lại tọt trở lại bụng.

Vào lúcnày, tất cả những chuyện lặt vặt đều đã thành dư thừa.

“Làhắn! Nhất định là hắn!”, đôi mắt Thẩm Thái toé lửa, giận dữ quát một tiếng:“Người đâu! Lấy ngựa cho ta!”.

“Lãogia, xin nén đau thương, tuỳ cơ ứng biến…”

ThẩmThái đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu, kéo áo Thẩm Quân lôi lại, nghiếnrăng nghiến lợi nói: “Ngươi đi thông báo cho Viên nhị gia. Bảo hắn, bất luậntốn bao nhiêu tiền, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra tung tích của QuáchKhuynh Trúc!”.



Chàngnằm trong một con góc của con phố lớn, đã ngủ được già nửa canh giờ.

Đó làmột con phố đông đúc ồn ào, tiếng người huyên náo cứ lùng bùng trong giấc mộngcủa chàng. Dưới ánh nắng bụi bay khắp nơi, người đi đường vội vã, chen vai nốigót. Chàng ngủ chẳng được yên giấc, mấy lần giãy giụa định thức dậy nhưng mímắt nặng như sắt, cố sức thế nào cũng không mở ra nổi. Đang lúc nửa tỉnh nửamê, có người đưa chân huých chàng một cái: “Này, việc làm ăn của cậu tới rồikìa”.

Cáichân ấy cuối cùng cũng đạp chàng ra khỏi cơn mộng mị. Chàng từ từ ngồi dậy,nhận ra trong mũ đặt bên cạnh có vài đồng xu.

Chàngnhíu mày, hỏi người vừa đạp mình: “Tiền này là của huynh à?”.

“Lãođệ, bộ dạng nhếch nhác của cậu sao lại không khiến người qua đường hảo tâm bốthí cơ chứ?”

“A, ralà vậy”, chàng nhặt hết mấy đồng xu ấy ra, đưa cho người nọ: “Vất vả rồi, chomột cái màn thầu”.

Ngườikia thở dài một tiếng, lấy từ trong lồng hấp ra một cái màn thầu nóng hôi hổi,nhận tiền rồi đưa cho chàng.

“Khôngcần trả lại”, người ngủ ngày nói.

“Tínhkỹ ra cậu còn nợ ta một xu đấy, còn ra vẻ rộng lượng”, tay bán màn thầu “phì”một tiếng, đôi mắt nhỏ lườm chàng nhưng ánh mắt vẫn rất ôn hoà, trong ôn hoàcòn có chút cười đùa.

Chàngcũng chẳng rõ người bán màn thầu này sao lại như thế. Vừa mới tới tiểu trấndường như đã đặc biệt chiếu cố chàng.

Nhồmnhoàm ăn xong màn thầu, xem như chàng đã có chút sức lực, liền nhặt cây trượngdưới đất lên, ngồi xuống băng ghế. Lập tức có một trung niên hán tử mặt nhưtrái mướp đắng chào hỏi chàng.

Trêncái bàn gấp toàn bụi là bụi, chàng rút trong người ra một chiếc khăn tay, laucẩn thận một lượt, rồi lại rửa tay sạch sẽ ở vại nước bên cạnh, xong xuôi mớithong thả hỏi: “Lão ca có chỗ nào không thoải mái?”

“Xinhỏi… tiên sinh chuyên chữa loại bệnh gì?”

“Bệnhgì cũng chữa.”

Thếcũng bằng như bệnh gì cũng không chữa được, người có khuôn mặt mướp đắng kianghĩ thầm.

“Tôi…tôi hiện không có tiền, xin hỏi, một giỏ lạc có được không?”

“Cái gìcũng được”, lang trung trẻ tuổi vô tư lự chỉ vào gối đặt tay bắt mạch bên cạnh:“Ngồi xuống, để tay vào đây, ta xem mạch cho”.

“Được”,người nọ gù lưng ngồi xuống, đưa đôi mắt hoài nghi đánh giá người ngồi đốidiện, phát hiện chàng đầu tóc rối bù, áo tơi bẩn thỉu nhưng những chỗ khác thìrất sạch sẽ. Nhất là bàn tay đặt trên cổ tay hắn, sáng bóng như ngọc, mềm mạithanh mảnh, cứ như yếu ớt vô lực vậy. Vừa đặt lên mạch lại như có luồng nội lựccực mạnh tựa hồ điện chớp ập sang hắn nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất khôngthấy tăm hơi.

“Sốnglưng đã đau nhiều ngày rồi?”

“Saongươi biết?”

“Mắtphải cũng đau. Lúc hắt hơi, có phải cảm thấy tim như bị thừng cuốn chặt, đaukhông chịu nổi?”

“Quáthần kỳ, quả đúng là thế”, tay mặt như mướp đắng kia nhướng lông mày, kinh ngạcthốt lên.

“Có mấylão bà?”

“Ngườinghèo… thì còn có thể có mấy đây? Nuôi được một đã là không tệ rồi”, người nọngượng ngùng cười.

“Muốncó con cũng không được vội như thế, rõ chưa?”, lang trung hừ một tiếng, kê chohắn một đơn thuốc. “Đây là Quy lộc tứ tiên cao, trong tiệm thuốc nào cũng có,mỗi lần uống một miếng, uống liền ba tháng”.

“Xinhỏi ngài, cao này không đắt lắm chứ?”

“Toànbộ cộng vào đại khái khoảng năm lượng bạc.”

“Tôinghe nói… Diêu tiên sinh y thuật tuy cao nhưng y đức còn cao hơn, liệu có thể…trước mượn tiên sinh chút bạc chăng?”, tay mặt mướp đắng này không vòng vo,trực tiếp hỏi luôn.

“Tiềnta cũng không có, nếu ngươi thực sự thiếu tiền, vậy thì đem giỏ lạc này về làđược.”

“Vậy…phải tạ lỗi với ngài rồi”, trên mặt hắn tuy là làm bộ áy náy, tựa như còn đangtừ chối một chút nhưng tay thì không do dự cầm lấy giỏ lạc.

“Khôngcần khách khí”, lang trung trẻ tuổi nói.

Ngườikia cầm lấy đơn thuốc, cứ thế xách giỏ lạc đi thẳng.

Ngườibán màn thầu không nhịn được thở dài một tiếng, nói: “Lão đệ chẳng phải quáthật thà rồi sao? Kẻ đó vừa tới là ta đã biết hắn nhất định không chịu trảtiền, ngươi lại cứ để hắn lừa mình”.

“Dù saothì đệ cũng không ăn lạc”, lang trung nhạt giọng nói.

“Hômqua chính mắt thấy ngươi thu được mười mấy lượng bạc, lão ca ta còn đang đợingươi mời uống một chén, chẳng ngờ mới tới chiều, lão đại nương đó bảo cái gìmà bán thân cùng khổ, không trả nổi tiền khám, lão đệ liền tặng hết chẳng chừađồng nào, làm chính mình nghèo đến mức tới cái bánh nướng cũng không mua được.Lần sau liều liệu để lại cho mình một ít, nhớ chưa? Vừa rồi nếu không phải tacho ngươi một cái màn thầu, ngươi lại chẳng chết đói đầu phố sao?”

“Nhưngcái màn thầu đó là đệ mua mà”, lang trung thờ ơ nói: “Với lại món tiền tiếptheo của đệ tới rồi”.

Cuốicùng lần này, chàng cũng gặp được một người thật thà, thật thà tới khám bệnh,thật thà trả tiền, chàng thu được hai cắc bạc nho nhỏ liền đưa mẩu to hơn chongười bán màn thầu: “Đa tạ huynh giúp đệ trông cái sạp này lâu thế”.

Ngườibán màn thầu nhếch mép cười, đưa bạc lên miệng cắn cắn, nói: “Tiểu tử ngươi coinhẹ đồng tiền thế, nhất định không phải con nhà nghèo”.

Langtrung trẻ tuổi bật cười, không đáp lời.

… Đâylà ngày thứ ba kể từ khi Tử Hân tới tiểu trấn xa lạ này, sau khi khám xong chokhoảng mười mấy bệnh nhân, tiền trong túi không phải càng lúc càng đầy mà làmỗi lúc một vơi. Tuy đã có cái màn thầu nhét vào bụng nhưng sau khi bận rộn thìlại cảm thấy đói, thế là lại nhờ người bán hàng bên cạnh trông sạp giúp mình,bản thân thì tới quán bên kia đường ăn cơm. Lúc quay lại đã thấy hai người đứngđợi trước sạp. Người đầu tiên cũng chẳng có bệnh tật gì nặng cho lắm, chàng rấtnhanh chóng kê đơn thuốc. Người thứ hai là một vị cô nương mình vận y sam màubích nhạt. Mái tóc dài đen bóng buông xoã, đôi mi hơi cong, mắt nhìn xuống, yênlặng đứng trước mặt chàng.

Chàngnhìn cô gái một lúc rồi hỏi như thường lệ: “Cô nương thấy không khoẻ ở đâu?”

“Tôi…đầu tôi đau lắm.”

“Đưatay qua đây, ta xem mạch cho cô”, chàng nói ngắn gọn.

Cô gáiđặt tay phải lên gối xem mạch, Tử Hân khẽ đặt ba ngón tay lên tay cô, rồi nóingay: “Không xem được mạch tượng. Có phải ban đêm cô ngủ không tốt?”.

“Ừm,hai đêm rồi tôi thức trắng không chợp mắt được, làm thế nào cũng không ngủnổi.”

“Vậy takê cho cô một đơn thuốc để đêm nay cô ngủ sớm một chút là được”, nói xong chàngcất bút.

“Đừngkê đơn!”, cô gái đột nhiên nói: “Đêm nay tôi không muốn ngủ”.

Chàngđặt bút xuống, nhíu mày nhìn cô gái, hỏi: “Sao lại thế?”.

“Ngàymai tôi phải xuất giá rồi.”

“Là vìthế nên không ngủ được?”

“Ừm”,cô gái gật đầu mạnh: “Huynh có cách nào không?”.

“Chắclà vì cô không biết nhiều lắm về người mình sắp lấy cho nên mới có chút lolắng.”

“Ngườitôi sắp lấy, tôi đã quen biết từ nhỏ rồi.”

“Vậy làcô không thích hắn?”

“…Không hẳn. Huynh ấy gia thế rất tốt, con người cũng không tệ, tướng mạo khôngtồi, đối với tôi trước giờ rất tốt, giống như… giống như một vị ca ca ấy.”

“Vậy côcòn gì phải lo lắng nữa?”

“Vốntôi cũng chẳng có gì lo lắng cả, có điều đến mấy ngày cuối, tôi lại thấy do dự.Hôm qua tôi ngơ ngẩn đi loanh quanh trên phố, đi vào một tiệm vải, mơ mơ hồ hồmua một tấm. Về tới nhà rồi mới đột nhiên nghĩ ra, loại vải Thanh Hoa ấy thườngdùng làm túi hành lý.”

“Khôngphải là cô nương muốn đào hôn đấy chứ?”

“Đúngthế, đến cả việc nên đem theo đồ nữ trang gì trốn đến đâu tôi đều nghĩ kỹ cảrồi. Giờ chỉ còn thiếu mỗi quyết tâm thôi. Huynh nói xem, cuối cùng tôi nêntrốn hay là không nên trốn?”, cô gái vươn người qua bàn, mở to mắt, nhỏ giọnghỏi.

“Đấy làchuyện của cô, nên cô tự mình quyết định thì hơn.”

“Lờinày đương nhiên không sai. Nhưng mà… nếu là do tôi tự quyết định lấy, sau nàynếu có hối hận tôi sẽ phải tự oán trách bản thân, sẽ thành ra nửa cuộc đời cònlại không được thoải mái. Nếu như tìm một người hoàn toàn xa lạ giúp tôi quyếtđịnh, lúc hối hận tôi sẽ có thể đổ hết cho người đó. Tôi sẽ nghĩ ‘Do hắn! Toànbộ là do một câu ấy của hắn đã huỷ hoại nửa cuộc đời hạnh phúc của ta!’… Nhưthế tôi sẽ tự cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều”, cô gái thật thà nói đâu ra đấy.

Tử Hânhá hốc mồm cứng đờ lưỡi nhìn cô ta, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Vậy thì, tronglòng cô, rốt cuộc là muốn trốn hay là không muốn trốn?”.

“Muốntrốn”, cô gái dứt khoát nói.

“Thếthì cô trốn đi”, nói xong câu này, chàng không quên bồi thêm một câu: “Phí khámcủa cô là năm mươi đồng. Đúng rồi, chớ có quên tên của tôi là Diêu Nhân, saunày lúc hận tôi, cứ việc mắng chửi nhé, tôi không bận tâm đâu”.

“Cảm ơnhuynh, đây là năm lượng bạc, không cần trả lại”, cô gái yêu kiều nở nụ cười,quay người lên một cỗ xe ngựa rồi cứ thế rời đi.



Đi lạitrên giang hồ, lời nói việc làm của Tử Hân đều tuân theo một nguyên tắc kỳ dị,đó chính là: Không định quen biết bất cứ người xa lạ nào.

Mỗi khiđến một địa phương, tự nhiên chàng sẽ phải qua lại với các hạng người nơi đó.

Cónhững người sẽ có một đoạn giao tình ngắn ngủi tạm thời với chàng, người từnggiúp chàng, chàng cũng sẽ mời họ tới quán cơm ăn uống một bữa. Nhưng chỉ cầnkhoác hành trang chuẩn bị tiếp tục lên đường, chỉ cần thân thể rời khỏi cái địagiới đó, trong đầu chàng sẽ kết thúc mọi mối quan hệ của bản thân với vùng đấtcũ, xoá sạch những người xa lạ kia ra khỏi ký ức.

Trongsáu năm, những con người xa lạ như những đợt Thủy triều đến rồi đi trước mắtchàng, không lưu lại một chút dấu vết nào. Người xa lạ duy nhất khiến Tử Hânghi nhớ và không muốn quên chỉ có một.

TrúcÂn.

Trúc Ânđã bầu bạn với chàng đi qua không biết bao nhiêu lúc cô quạnh.

Chàngcũng đã quen cái sự đến đi không tung tích của Trúc Ân.

Haingười đều duy trì tình bạn bình đạm ấy, không phiền hà lẫn nhau, chỉ khi tìnhcờ gặp gỡ, họ mới trò chuyện mà thôi.

Đối vớitình bằng hữu như thế, Tử Hân rất hài lòng.

Chàngbiết bản thân qua lại với người khác luôn thiếu đi lòng nhẫn nại.



Uốngqua loa một bát trà hoa, rồi xem bệnh cho vài người, trời đã ngả hoàng hôn.Tính toán lộ trình, nơi tiếp theo là phủ Gia Định, cũng là một chốn phồn hoa,chỉ là cách nơi đây rất xa, kể cả có đi ngay ban đêm thì hết đêm cũng chưa chắctới nơi. Có điều, dọc đường hẳn có không ít thôn, trấn có thể cho ngựa nghỉ.Nghĩ đến đây chàng liền thu gom mọi thứ, cầm roi lên đường.

Chưa điđược nửa canh giờ, đột nhiên có người cưỡi ngựa đuổi theo phía sau, chỉ nghe cótiếng người gọi xa xa: “Này! Đại ca cưỡi ngựa ở phía trước! Đợi tôi với”.

Tử Hânquay đầu lại, đang đến chính là cô gái buổi chiều vừa gặp, bèn dừng ngựa, cóchút kinh ngạc nhìn cô gái.

Cô gáimặc một bộ áo vải thô màu tro tối, đội chiếc nón to đùng, khuôn mặt thon nhỏ ẩntrong đó, khiến cho khó phân biệt được là nam hay nữ. Chàng thấy trên lưng ngựacó một bọc hành trang bằng vải Thanh Hoa, liền hỏi: “Là cô?”.

“Làmuội! Thật khéo! Huynh đi đâu vậy?”

“PhủGia Định.”

“Muộicũng đi Gia Định. Chúng ta cùng đường, thật là tốt!”, giọng cô gái nếu khôngnói là hưng phấn thì cũng là khoái chí.

“Saolại phải chọn giờ này mà ra ngoài? Trời sắp tối đến nơi rồi”, chàng hỏi.

“Đicùng với huynh, không sợ”, nàng cười.

“Tôinói muốn đi cùng cô lúc nào?”, chàng lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đi đêmlà một chuyện nguy hiểm, nếu chúng ta đi cùng với nhau, muội có thể bảo vệ huynh”,nàng ngẩng đầu rõ cao, hiển nhiên là rất tự hào: “Muội biết một chút võ công,đây là vũ khí của muội”.

Đánh“soạt” một tiếng, nàng rút trong người ra một cái rìu nhỏ sắc lẹm. Lại “véo”một tiếng nữa, nàng rút từ sau lưng ra một cây đoản đao sáng loáng.

Chàngkhông khỏi mềm đi, nói: “Thất kính rồi”.



Conđường quan đạo phủ cát mịn còn hoang vu hơn rất nhiều so với tưởng tượng củachàng.

Sau khimặt trời lặn, mọi thứ ven đường đều biến thành màu xám, phía chân núi chợt xuấthiện một bình nguyên rộng lớn. Dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, mây bay qua eonúi, ôm lấy đàn chim đang lướt trên nền trời xanh nhạt. Con đường uốn lượn trênnền đất xám men qua mấy ao hồ khô cạn phân nửa, cứ thế quanh co tiến về phíatrước.

Bất kểđi tới chốn nào, Tử Hân cũng cảm nhận được một vài cảnh vật tựa như từng quenbiết, dường như một thời khắc nào đó trong cuộc đời mình, chàng đã từng đi quanơi đây.

Đươngnhiên, vào mùa khác, đúng là chàng đã đi qua vô số nơi có địa hình giống như ởđây. Ở những thôn làng cách nhau nghìn dặm, chàng vẫn có thể nhanh chóng nhậnra một vài tập tục tương tự nhau.

Trênđường ngao du, thứ cảm giác ấy không khỏi khiến người ta chán nản. Cứ thế,đường đi được càng nhiều, lại càng phát hiện thế giới tuy lớn nhưng đó đây đềugiống nhau: Cùng một dạng ngõ hoang thôn cũ, cùng một kiểu thành quách đườngxá, cùng một dáng đền với miếu, dần dần, phong cảnh này chồng chéo lên phongcảnh khác, chính chàng cũng đã hoàn toàn hồ đồ bởi những ấn tượng chồng chéocủa mình, không thể không tìm tòi con đường mới để tan những hồi ức đã dần trởnên trơ lì.

Trongcái thế giới từ năm chàng mười sáu tuổi tới nay, thứ duy nhất cực ít chồng chéotrong ký ức chàng chỉ có một loại: Con người.

Chàngkhông muốn có mối quan hệ cố định với bất cứ người xa lạ nào, càng không thíchbị cuốn vào bất kỳ mối quan hệ nào.

Nhưngsự xuất hiện của nàng đã phá đi thông lệ ấy.

Cô gáiyểu điệu nhỏ nhắn ngồi trên lưng ngựa, chẳng nói chẳng rằng nhưng thái độ rấtkiên quyết, bám theo sau lưng chàng.

Trướcgiờ chàng đều không chủ động nói chuyện.

Cònnàng lại luôn mồm luôn miệng, không có chuyện thì tìm chuyện để nói, nàngthường khiến chàng cảm thấy bực mình.

Hoànghôn không được bao lâu, bọn họ đi qua một con đê. Cô gái đột nhiên giục ngựa đitới bên cạnh chàng, chỉ vào con sông lấp lánh ánh bạc xa xa hân hoan reo lên:“Này, huynh xem! Ở kia có một con sông!”.

Nơi đấyđương nhiên là có sông. Có cái gì kỳ lạ ở đây?

Chàngtrợn tròn mắt nhìn nàng khó hiểu.

“Trênsông có vịt”, nàng lắp bắp nói.

“Đấy làngan”, chàng chỉnh lại.

“Vịt!”

Nàngưỡn ngực ngẩng đầu, vươn cổ hết cỡ, bắt chước dáng vẻ con ngan, muốn tranh luậnvới chàng. Tử Hân điềm nhiên vung roi thúc ngựa đi về phía trước, không buồn đểý đến nàng nữa.

Trờidần sẩm tối, con đường đã có chút nhìn không rõ. Trên không trung, vầng trăngsáng lạnh lẽo cô quạnh chiếu xuống. Sương đêm mang sắc xanh thẫm từ trong rừngtràn ra, chạm vào tay giá buốt.

Thithoảng có mấy ngọn đèn lồng từ những cỗ xe ngựa chạy ngang qua, cho họ biếtmình vẫn còn trên đường.

Haingười không nói năng gì, yên lặng mà đi gần một canh giờ vẫn chẳng thấy mộtthôn xóm nào, cô gái áo xám ngáp một cái, hỏi: “Huynh thường đi đêm một mìnhthế này sao?”.

Chànggật đầu.

“Huynhtin là có ma không?”

Lắcđầu.

“Huynhcó cảm thấy nơi đây hơi âm u không?”, nàng đi tới bên cạnh chàng, để ngựa củamình đi sát vào ngưa của chàng, dè dặt nhìn đông ngó tây.

“Cô sợà?”, chàng hỏi.

“Nựccười! Có gì đáng sợ chứ?”, nàng nói.

“Cầmlấy!”, nàng đưa dây cương ngựa của mình cho chàng, nói: “Huynh dắt ngựa hộmuội, muội mệt rồi, muốn nằm nghỉ trên lưng ngựa một lát”.

Tử Hâncòn đang định mở miệng, cô gái đã kéo nón, ôm lấy yên ngựa mà ngủ.

Chàngcó chút ngạc nhiên, cảm thấy cô gái này thật không tưởng tượng nổi.

Giữađêm khuya giơ tay không thấy rõ năm ngón thế này mà dám đưa cương ngựa của mìnhcho một người hoàn toàn xa lạ, bộ dạng lại còn có vẻ như rất yên tâm, thoải máimà ngủ.

Hơn mộtcanh giờ tiếp theo, nàng nằm bất động trên yên, rõ ràng là đã chìm vào mộng đẹp.

“Đi lạitrên giang hồ, không tránh khỏi việc sẽ gặp phải các thể loại nữ nhân”, mộtgiọng nói ôn hoà từ sau lưng chàng vang lên.

“Trúchuynh, lâu rồi không gặp”, không cần quay đầu lại, chàng đã biết chủ nhân củagiọng nói đó là ai.

Quảnhiên, Trúc Ân cưỡi ngựa, thong dong tới trước mặt chàng.

“Tìnhcảm của nữ nhân giống như một giỏ trứng gà, nếu như nàng muốn tặng trứng gà chođệ, đệ nhất định phải nuốt xuống, nếu không sẽ hỏng bét”, Trúc Ân cười nói.

Nghethấy liên tưởng thú vị này, Tử Hân cũng thoải mái bật cười.

Lời củaTrúc Ân tuy không ám chỉ rõ ràng nhưng chàng luôn có thể lĩnh hội sâu sắc.

“Rấtnhiều nam nhân muốn ở cùng với nữ nhân, vốn cũng để được ăn trứng gà. Đệ phảibiết, trong thế giới của nam nhân, trứng gà luôn luôn là quá ít…”

“Nóinhư vậy, nữ nhân gánh vác trách nhiệm cung cấp trứng gà cho nam nhân”, Tử Hânnói: “Cho nên, các nàng phải đảm bảo giỏ trứng của mình lúc nào cũng phải đầytrứng gà”.

“Đệ nóikhông sai, nữ nhân vốn dĩ là một cái kho tình cảm, sinh ra trứng gà, an ủingười khác. Nam nhân và trẻ nhỏ là khách hàng chủ yếu của bọn họ”, Trúc Ân lặnglẽ quay đầu lại, nhìn cô gái một cái, nói: “Cẩn thận nhé! Hiện giờ trong giỏcủa đệ đã bị người khác đặt một quả trứng vào rồi”.

Nóixong, hắn thần bí cười một cái, nói: “Kha kha, lão đệ, ta có việc phải lênđường gấp, đi trước đây. Lần sau lại nói chuyện”, roi ngựa vung lên, thân ngườiđã vút đi.

Tử Hânbuồn rầu thở dài một cái, quay đầu lại nhìn, phát hiện cô gái nọ không biết đãtỉnh từ lúc nào, đang ngồi thẳng trên lưng ngựa, mở to mắt nhìn mình kinh ngạc.

Ánhtrăng vừa ló khỏi tầng mây, trong sáng chiếu trên khuôn mặt nàng. Có lẽ vì ngủquá say, mặt úp lên cái roi ngựa, nên trên mặt nàng vẫn hằn mấy vết hoa văn mờmờ.

“Côtỉnh rồi à?”, chàng lạnh nhạt hỏi.

“Ở đâycòn có người nào khác sao?”, giọng nàng rất nhẹ nhưng giống như đang sợ hãi.

“Vừarồi có một vị bằng hữu đi ngang qua, bọn ta có chuyện phiếm một lát, giờ hắn đirồi, huống chi trên đường còn có không ít người”, chàng chỉ chỉ ven đường. Trênđường không biết từ bao giờ đã có thêm một đám người áo xám lặng lẽ không mộttiếng động, hàng ngũ chỉnh tề vượt qua họ về phía trước.

“Có lẽlà người tránh nạn”, thấy khuôn mặt mơ hồ của nàng, chàng giải thích thêm mộtcâu.

“Huynh…đang mộng du à?”, nàng trợn mắt nhìn vào mặt chàng kinh ngạc hỏi.

“Khônghề.”

“Bằnghữu của huynh tên là gì?”

“TrúcÂn.”

Nàngđột nhiên cúi đầu, nói: “Xem kìa, chân huynh tuột khỏi bàn đạp rồi”.

Tử Hânđang định nói, cô gái đã nhảy xuống ngựa, đi tới cạnh chàng, đặt cái chân phảikhông có chút cảm giác của chàng vào bàn đạp. Thời khắc ấy, khuôn mặt chàngbỗng đỏ ửng, vội cúi người gạt tay nàng ra, nói: “Để tự ta”.

Nàngđẩy tay chàng ra, ngẩng đầu, cười rạng rỡ: “Muội giúp huynh, không được sao?”.

Xongxuôi, nàng nhảy lên ngựa, mềm giọng nói: “Chắc là huynh mệt rồi”, ánh mắt ôn hoànhìn chàng, cầm lấy dây cương ngựa của chàng: “Muội dắt ngựa cho huynh, huynhngả xuống yên ngựa nghỉ ngơi một lát đi. Đường còn dài lắm”.

“Tôikhông mệt.”

“Thếthì muội lại ngủ tiếp đây.”

“Ngủđi. Tỉnh dậy hẳn là tới nơi rồi”, chàng đưa mắt nhìn về phía trước, đám ngườivẫn đi trước mặt, chỉ cách không quá hai trượng.

Trongđêm mịt mùng, đầu của bọn họ trông mơ mơ hồ hồ, thân hình thì ngang bằng sổthẳng mong manh như nhân vật trong hình vẽ. Chẳng có ai quay đầu, mọi người đitrong yên lặng.

Chàngthúc ngựa đi tới, muốn len vào đám người, xem xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưngmỗi khi cảm thấy mình sắp lại gần họ, những người ấy lại đột nhiên bước mauhơn, bỏ lại chàng ở khoảng cách hơn một trượng.

Trờitảng sáng, chàng lay tỉnh cô gái, chỉ một toà thành lâu phía xa, nói: “Trướcmặt chính là Gia Định”.

Nàngrút lược thong thả chải đầu: “Nhanh như thế đã tới rồi?”.

“Đã đếnnơi rồi, vậy thì chúng ta ai đi đường nấy nhé”, Tử Hân đưa trả cương ngựa chocô gái.

“Vậyhuynh đi lối nào?”, nàng vừa vén tóc, vừa buộc lại nhìn sang chàng, cười hỏi.

“Trướctiên tìm khách điếm ngủ một chút.”

“Huynhthông thuộc Gia Định sao?”

“Trướccó từng qua.”

Cô gáigật đầu: “Muội cũng tìm khách điếm nghỉ ngơi một lát trước đã”.

Chàngnói một câu tạm biệt rồi tách khỏi cô gái, thúc ngựa nhắm thẳng thành môn đitới. Cô gái kia vẫn cứ bám theo, đi được một lát, chàng đành dừng ngựa hỏi:

“Sao côcứ phải đi theo tôi?”

“Ai nóimuội đi theo huynh? Đường này là do huynh mở chắc?”, nàng chống nạnh, trương rabộ dạng hung dữ.

“Vậyđược, chúng ta chia tay ở đây, xin cô đừng đi theo tôi nữa”, chàng lạnh lùngnói.

“Huynhcứ tự nhiên, đi cẩn thận”, nàng cong môi, nghiêng người làm tư thế mời.

Tử Hânvung roi thúc ngựa phóng về phía trước.

Đi quacửa thành, trông thấy một khách điếm xa xa, đang định xuống ngựa, đưa tay sờ sờphát hiện ra thiếu mất một thứ, khuôn mặt chàng lập tức giận tới tái xanh, quayđầu ngựa định chạy trở lại thì phát hiện cô gái kia không nhanh không chậm theođến nơi, khẽ cười nói: “A Nhân! Thật khéo, lại gặp huynh rồi. Ài, khách điếmThanh Nguyên, nghe cái tên xem cái mặt, thật là không tồi chút nào”.

Mặtchàng âm trầm, hồi lâu không nói, qua một lúc mới trầm giọng: “Trả trượng chota”.

Cô gáinhảy xuống ngựa, khoác hành lý của mình lên đầu trượng rồi vác lên vai, khôngđể ý tới chàng, thẳng đường tiến vào khách điếm, thuê xong phòng, rửa xong mặt,thay xong y phục rồi mới cầm trượng ra ngoài cửa, thấy chàng vẫn ngồi yên trênlưng ngựa.

Tử Hânđầu đội mũ, mắt híp lại, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt trắng trẻo giờ có màuxanh pha tím, từng giọt, từng giọt mồ hôi lăn xuống từ trán, thần thái cực kỳđáng sợ.

Thấydáng vẻ mưa gió sắp nổi của chàng, cô gái sợ hãi, vội vàng nhét trả cây trượngvào tay chàng, mở to mắt lớn giọng nói: “Người ta chỉ muốn đùa huynh chút thôi,cần gì phải giận như thế này…”.

Trượngvừa vào tay, nàng nghe thấy các đốt ngón tay chàng kêu lách cách, hiển nhiên làcơn giận đã tới tột cùng nhưng lại giận tới mức không nói nên lời, bèn rụt cổlại, giọng mềm đi: “Muội đã đặt xong phòng cho huynh rồi… Huynh còn không maumau đi nghỉ ngơi”, nói tới mấy chữ cuối, giọng nàng không khỏi có chút âm u,không nói năng gì.

Nàngđang định nói tiếp, Tử Hân đột nhiên nghiêng người, kéo dây cương, con ngựa hýdài một tiếng, phóng vụt đi.

“Này!Huynh đợi muội với!”, nàng kêu lên.